Kẻ Xấu Xa Văn Nhã

Chương 62



Edit: Frenalis

Những lời Phương Y nói không phải vì dỗ anh vui vẻ mà nói trái với lương tâm, đều là lời thật từ tận đáy lòng, Chu Lạc Sâm càng không có lý do gì để tiếp tục tức giận.

"Thôi, đi ăn cơm." Chu Lạc Sâm xoa đầu Phương Y, đây là dấu hiệu anh nhượng bộ. Anh không phải người dễ dàng nhượng bộ, dù trong công việc hay trong cuộc sống. Mọi sự nhường nhịn của anh đều dành cho Phương Y.

Thấy cảm xúc của anh hoà hoãn hơn nhiều, Phương Y càng thêm kiên định, nhận lấy cái nồi từ tay anh: "Để em làm cho, anh ra ngoài chờ đi."

Chu Lạc Sâm liếc nhìn chỗ rau còn lại trên bàn, cởi tạp dề ra, khoanh tay trước ngực đứng nhìn cô, không có ý định rời đi.

"Anh không đi sao?" Phương Y hỏi.

Chu Lạc Sâm ung dung nghiêng người dựa vào vách tường, áo sơ mi trắng quần tây đen, vô cùng đơn giản nhưng lại tôn lên khí chất cao quý của anh. Anh nghiêng đầu nói chuyện với cô, tựa như không vướng bụi trần.

"Muốn nhìn một chút, em cứ làm đi." Giọng anh vẫn đều đều, Phương Y không nghĩ ngợi gì, quay lại tiếp tục làm bữa sáng.

Thực ra Phương Y vẫn chưa rửa mặt, thậm chí còn chưa thay đồ, vẫn mặc bộ váy ngủ lụa tối qua. Cái váy ngủ màu hồng nhạt chỉ dài tới đùi, áo khoác mỏng cũng chỉ tới đầu gối, đôi chân thon dài trắng nõn gần như lộ ra hết, khiến người ta khó lòng tập trung.

Phương Y không nhận ra điều gì bất ổn, cô đã quen với việc ở bên Chu Lạc Sâm, ngay cả việc mặc váy ngủ nấu ăn cũng rất bình thản, huống hồ họ đã đăng ký kết hôn, tuy chưa tổ chức đám cưới nhưng đã là vợ chồng hợp pháp.

Chu Lạc Sâm thay đổi tư thế, hai tay buông xuống chống lên tường, ánh mắt chăm chú dán chặt vào đôi chân của cô, hô hấp như muốn ngừng lại.

Phương Y không nghe thấy động tĩnh gì, tưởng anh đã đi, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt đen nhánh thâm thuý của anh.

"Sao vậy?" Phương Y khó hiểu nhìn xuống, chưa kịp thấy gì thì nghe Chu Lạc Sâm nói, "Trên áo em có mấy sợi tóc." Anh bước tới, nhẹ nhàng gỡ những sợi tóc trên áo cô, lắc lắc trước mặt cô rồi ném vào thùng rác.

Phương Y chớp mắt, gật đầu xúc thức ăn ra đĩa: "Mang ra đi."

Chu Lạc Sâm tỏ vẻ không vui, như thể cô đã quấy rầy đến thú vui của anh. Cô khó hiểu nghiêng đầu, anh nhìn thoáng qua rồi bưng đĩa đi ra ngoài

Phương Y nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, ánh mắt không rời. Bề ngoài của anh được trời ưu ái, hoàn hảo đến độ có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, nhưng anh không phải loại người như vậy, anh thông minh sâu sắc, năng lực xuất chúng. Người đàn ông như vậy hiếm có trên đời, được ngắm thêm vài lần cũng là có lợi.

"Còn không ra?" Tiếng Chu Lạc Sâm gọi từ bên ngoài vọng vào, Phương Y hoàn hồn, dọn dẹp qua loa rồi đi ra, khi ngồi xuống ghế mới nhớ ra mình chưa rửa mặt.

"Xem trí nhớ của em này." Phương Y đứng dậy, "Em đi rửa mặt thay đồ, anh cứ ăn trước đi." Nói rồi, cô nhanh chóng chạy lên lầu.

Chu Lạc Sâm nhìn theo bóng dáng cô rời đi, váy ngủ vẫn bay phất phơ dù cô chạy chậm, khoảnh khắc đó khiến anh như được mở rộng tầm mắt, ngay cả bữa sáng hôm nay cũng có hương vị khác lạ.

Phương Y thay đồ xong đi xuống, Chu Lạc Sâm chưa ăn được bao nhiêu, có vẻ đang đợi cô.

Phương Y không ngồi đối diện anh mà ngồi xuống bên cạnh, thân mật dựa vào anh dùng bữa.

Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô, đã gần cuối năm nên thời tiết rất lạnh, trong nhà ấm áp mặc ít cũng không sao, nhưng cô lại mặc áo dài quần dài, không còn chút mát mẻ nào, thật đáng tiếc.

"Sao anh cứ kỳ kỳ?" Phương Y buông đũa, nhíu mày nhìn anh, "Có phải anh có tâm sự gì không, em thấy anh cứ ngẩn người?"

Chu Lạc Sâm bình thản đặt bát đũa sang một bên, nói: "Anh no rồi, em cứ ăn tiếp đi, anh đi chuẩn bị chút đồ."

Phương Y giữ anh lại, ấn anh xuống ghế rồi ngồi lên đùi anh, bình tĩnh nói: "Ăn cùng em đi, đợi em rồi cùng lên luôn."

Chu Lạc Sâm thuận thế ôm eo cô, giọng nói ôn nhu trầm ấm khiến người ta xao xuyến: "Nhưng em như vậy làm anh không muốn ăn cơm nữa."

Phương Y ho khan một tiếng, phớt lờ lời anh nói, thản nhiên ăn cơm. Chu Lạc Sâm cứ nhìn cô từng miếng từng miếng nuốt xuống, nhanh chóng nhận ra cô không hề bình tĩnh.

Bị một người đàn ông vừa anh tuấn vừa tài giỏi như vậy nhìn bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng, có ai mà bình tĩnh cho nổi?

"Em không ăn nữa." Phương Y buông bát đũa đứng dậy, "Anh cứ lên lầu đi, em đi rửa bát."

Chu Lạc Sâm gật đầu, nhìn cô thành thạo bưng bát đũa đi, dáng vẻ như chạy trối chết kia chọc người yêu mến.

Chu Lạc Sâm lên lầu mặc áo khoác, cầm cặp tài liệu ngồi đợi cô ở sofa tầng trệt. Cô dọn dẹp xong cũng đi tới, rất biết điều.

"Đi thôi." Chu Lạc Sâm đứng dậy đi ra ngoài, Phương Y đuổi theo khoác tay anh, anh nhìn thoáng qua hành động nhỏ của cô, rồi dựa sát vào cô hơn.

"Anh định đưa em đi gặp huấn luyện viên phòng thân à?" Lên xe, Phương Y hỏi Chu Lạc Sâm.

Chu Lạc Sâm mắt nhìn thẳng phía trước "Ừ" một tiếng, sau khi vòng qua đoạn đường đông đúc, anh mới thong thả trả lời : "Anh đã đặt mua một chiếc xe cho em, sau này anh đi công tác, em có thể tự lái xe về nhà, an toàn hơn là đi taxi hay tàu điện ngầm."

Phương Y cắn môi: "Mua xe cho em á, tốn bao nhiêu tiền vậy? Tuy em có bằng lái từ hồi đại học nhưng thực sự chưa lái bao giờ, sợ không dám đi."

Chu Lạc Sâm liếc mắt nhìn cô: "Vậy em cứ dùng xe anh mà luyện tập." Nói xong anh bất ngờ rẽ xe, đi về phía một quảng trường đang xây dựng dang dở, nơi đó vì chủ đầu tư nợ lương công nhân nên tạm thời dừng thi công, là nơi lý tưởng để luyện lái xe.

"Vẫn còn sớm, qua đó luyện một chút. Xe số tự động rất dễ lái, anh ngồi bên cạnh hướng dẫn, không cần lo lắng." Chu Lạc Sâm nói không chút do dự, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt sợ hãi của Phương Y.

"Em... em phản ứng chậm lắm, nhỡ có chuyện gì..."

"Anh ở ngay bên cạnh, sợ gì chứ."

"Nhưng mà em..."

"Đến rồi."

Chu Lạc Sâm không nói thêm gì nữa, xuống xe, mở cửa ghế phụ kéo Phương Y ra, rồi tự mình ngồi vào thắt dây an toàn, chờ Phương Y lên ghế lái.

Phương Y có bằng lái, nhưng rất sợ lái xe. Cô cực kỳ căng thẳng, chậm rãi bước tới ghế lái, liếc nhìn vô lăng rồi nuốt nước bọt.

"Em lái thật sao?" Cô không chắc chắn hỏi lại Chu Lạc Sâm.

Chu Lạc Sâm nhìn cô chằm chằm: "Anh chưa bao giờ nói đùa."

Phương Y thở dài, khô khốc nói: "Được rồi."

Cô nắm lấy vô lăng, đặt chân lên chân ga và chân phanh, còn cố ý hỏi anh bên nào là chân ga bên nào là chân phanh, cùng với các vấn đề về số, sau đó mới chậm rãi bắt đầu chạy.

Chiếc xe này nhìn là biết giá trị không nhỏ, nhỡ có mệnh hệ gì, tuy anh chắc chắn sẽ không bắt cô đền, nhưng cô cũng xót ruột lắm.

Bởi vì lo lắng, lúc đầu Phương Y lái xe rất chậm, gần như không nhanh hơn đi bộ là bao, Chu Lạc Sâm ở bên cạnh chỉ dẫn, cô dần bình tĩnh lại, không còn căng thẳng như lúc đầu.

Dần dần, tốc độ xe tăng lên theo tâm trạng bình tĩnh của cô. Chu Lạc Sâm bắt đầu mất tập trung vì điện thoại của anh reo lên, là một người bạn quen qua người khác, đã gặp vài lần, cũng coi như quen biết.

Sau vài câu xã giao, người kia nói ra mục đích gọi điện, hóa ra là nhờ vả, còn lôi cả người quen của cả hai ra, mà người này là bạn tốt của Chu Lạc Sâm, ý là anh không thể không nể mặt.

Nhưng những việc như thế, Chu Lạc Sâm vẫn trực tiếp nói thẳng: "Chuyện đổ máu vì bạn bè thì tôi không làm được đâu, anh nói thẳng muốn bao nhiêu tiền đi."

Nghe câu nói "nói thẳng muốn bao nhiêu tiền đi" đầy khí phách, Phương Y lái xe cũng không vững, thấy phía trước là đường cụt, cô định phanh lại nhưng vì quá căng thẳng mà đạp nhầm chân ga, chiếc xe lao vọt về phía trước, Chu Lạc Sâm vội vàng ném điện thoại sang một bên để hỗ trợ, tốc độ đó cho thấy tình hình nghiêm trọng.

Phương Y sợ hãi, hét lên rồi buông tay lái, Chu Lạc Sâm không ngừng nói bên tai cô phải đạp vào đâu, nhưng khi cô đạp đúng thì đã quá muộn, xe đâm vào tường, tuy người trên xe không sao nhưng phần đầu xe bị hư hại không nhẹ.

"Em..." Phương Y khóc không ra nước mắt nhìn Chu Lạc Sâm, "Xin lỗi anh!"

Chu Lạc Sâm thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa thái dương đang giật thình thịch, thấy dáng vẻ của cô mà bật cười: "Không sao chứ?" anh hỏi.

Phương Y che mặt: "Không sao, anh còn cười được, em sắp khóc rồi đây này."

Chu Lạc Sâm nhếch mép: "Em không sao là tốt rồi, anh cũng không sao. Bên kia là tường em không xuống được đâu, qua đây xuống từ bên anh đi." Nói rồi, anh bước xuống xe trước.

Phương Y làm theo lời anh, xuống xe từ phía ghế phụ, đi ra phía trước nhìn thấy đầu xe đâm vào tường, lập tức quay lưng lại, vẻ mặt lộ ra biểu cảm "xong đời rồi".

Chu Lạc Sâm đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng vẫn treo nụ cười, không giống chút nào người sắp phải móc hầu bao ra trả tiền sửa chữa.

"Không sao, có bảo hiểm mà." Anh nói rồi mở cửa sau xe, lấy chiếc điện thoại vừa ném ra lúc nguy cấp, gọi hai cuộc điện thoại, xong xuôi mới nói với cô, "Đi thôi, ra đằng trước bắt taxi."

"Không cần ở đây chờ à?" Phương Y không hiểu lắm trường hợp này bảo hiểm có đền không, cô cứ có cảm giác anh chỉ đang an ủi mình. Hơn nữa, không phải họ nên ở đây chờ bảo hiểm hoặc xe cứu hộ tới sao, cứ thế đi có ổn không?

Chu Lạc Sâm nắm tay cô: "Anh đã gọi cho Triết Ngạn, cậu ấy sẽ tới xử lý. Hôm nay chúng ta không đi học võ phòng thân nữa, em đi gặp vài người bạn với anh."

"Em ăn mặc thế này..." Phương Y nhìn quần áo trên người mình, "Hơn nữa em còn đang choáng váng. Nói thật đi, sửa xe hết bao nhiêu tiền?"

Chu Lạc Sâm làm ra vẻ suy nghĩ, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn khác: "Bao nhiêu cũng không sao, em là vợ anh, tiền của anh cũng là tiền của em. Đâm thì đâm rồi, dù sao cũng phải mua xe mới thôi, đi nào."

Phương Y bị Chu Lạc Sâm kéo đi tìm taxi, hai người cùng đến một khách sạn lớn. Lúc này khoảng 10 giờ sáng, còn sớm để ăn trưa, nhưng chốc lát sau gặp bạn bè của Chu Lạc Sâm, nói chuyện một hồi cũng đến giờ ăn trưa.

Trong buổi gặp mặt hôm nay, Phương Y gặp một gương mặt quen thuộc, cuộc gặp gỡ này khiến cả cô và đối phương đều ngạc nhiên.

"Phương Y?" Khâu Oánh Oánh đứng cạnh một người đàn ông trung niên mặc vest, nhìn Phương Y há hốc mồm, "Sao cậu lại ở đây, còn... đây là bạn trai cậu à?"

Khâu Nghị thấy con gái vô lễ, lập tức ngăn lại: "Nói chuyện kiểu gì vậy, gia giáo đâu rồi, ba dạy con thế nào hả? Đây là bạn gái của luật sư Chu, con phải gọi là Phương tiểu thư."

Khâu Oánh Oánh xấu hổ cười cười, gọi một tiếng: "Phương tiểu thư."

Phương Y ho khan: "Khâu tổng đừng khách sáo, cháu với Oánh Oánh là bạn học, không ngờ lại gặp nhau ở đây."

Khâu Nghị ngạc nhiên: "Hai đứa là bạn học sao? Vậy thì tốt quá, hôm nay chú đưa con bé đi là đúng rồi." Ông ấy cười ha hả đẩy Khâu Oánh Oánh lên phía trước.

Khâu Oánh Oánh cười gượng gạo, có thể nhìn ra được cô ấy rất miễn cưỡng. Phương Y không nói gì, cụng ly với Khâu Oánh Oánh, ra hiệu bằng mắt sẽ nói chuyện sau, rồi chuyển chủ đề.Nhưng Khâu Nghị có vẻ rất muốn thân thiết với Chu Lạc Sâm, không lâu sau lại quay lại chủ đề Phương Y và Khâu Oánh Oánh.

"Oánh Oánh, sao ba chưa nghe con nhắc đến Phương tiểu thư là bạn học của con vậy." Khâu Nghị cứng nhắc nói.

Khâu Oánh Oánh thẳng thừng nói: "Ba có bao giờ quan tâm đến bạn học của con đâu."

Khâu Nghị hơi xấu hổ, nhìn Chu Lạc Sâm cười cười rồi trừng mắt với Khâu Oánh Oánh: "Luật sư Chu, chúng ta qua kia ngồi đi, để mấy đứa con gái tâm sự."

Chu Lạc Sâm nhìn về phía Phương Y, cô gật đầu, vì thế anh đi cùng Khâu Nghị qua bên kia.

Khâu Oánh Oánh thấy ba mình đi rồi liền thở phào nhẹ nhõm, nói với Phương Y: "Mình không ngờ cậu lại ở bên Chu Lạc Sâm đấy, cậu thật lợi hại, có thể thu phục được anh ấy."

Phương Y nói: "Mình cũng không ngờ lại gặp cậu ở đây."

Nhớ lại sự cố phát sinh ở trên xe vừa rồi, Phương Y không khỏi dở khóc dờ cười, hóa ra người đến vay tiền là ba của Khâu Oánh Oánh, đúng là oan gia ngõ hẹp.

"Còn chuyện buồn cười hơn nữa." Khâu Oánh Oánh kéo Phương Y ngồi xuống sofa, "Cậu biết hôm nay ba mình bắt mình đi theo là vì sao không?"

"Vì sao?"

"Vì..." Khâu Oánh Oánh thở dài, "Ông ấy có việc nhờ luật sư Chu, muốn dùng mình để lấy lòng anh ấy, nói đơn giản là muốn tôi quyến rũ anh ấy." Cô ấy chỉ tay về phía Chu Lạc Sâm đang đứng với Khâu Nghị, anh mặc bộ vest đen đơn giản hơn mọi người, nhưng khí chất lại nổi bật nhất, chỉ cần nhìn một cái là không thể rời mắt.

"Mình vốn rất mâu thuẫn, vì mình biết chuyện này chỉ tổ xấu hổ, chắc chắn không thành công, người ta sao lại để ý đến mình chứ? Nhưng ba mình cứ khăng khăng, dù có mất mặt cũng muốn thử một lần." Khâu Oánh Oánh cười khổ, "Công ty nhà mình gần đây gặp vấn đề về tài chính, lại còn vướng vào kiện tụng, cũng hết cách rồi, mình hưởng phúc của ba bao nhiêu năm, không thể bỏ mặc được."

Phương Y có thể hiểu điều này, trong lòng nghĩ, may mà hôm nay cô đi cùng, nếu không chuyện này gây ra hiểu lầm thì sẽ rất khó xử.

"Luật sư Chu thật sự không tồi..." Khâu Oánh Oánh lại nhìn Chu Lạc Sâm với ánh mắt mong đợi, rồi nhìn về phía Phương Y, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, "Cậu có thể ở bên anh ấy, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu. Nhưng cậu là bạn tốt của mình, dù sao cũng hơn người khác, cậu đã chịu nhiều khổ rồi, cũng nên đổi vận thôi."

Phương Y cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, chỉ cười mà không nói gì. Khâu Oánh Oánh thấy vậy buột miệng: "Lát nữa Lê Gia Hiên cũng tới."

Phương Y suýt nữa phun nước trái cây trong miệng ra: "Lê Gia Hiên? Cậu ấy tới làm gì?"

"Ba cậu ấy cũng quen luật sư Chu, ba mình chính là thông qua ba cậu ấy mới quen với anh ấy. Nói về quan hệ thì Lê tổng với luật sư Chu còn thân thiết hơn." Khâu Oánh Oánh giải thích.

Phương Y nhăn nhó: "Lê Gia Hiên mà tới thì có trò hay để xem rồi."

Khâu Oánh Oánh hả hê: "Lê Gia Hiên mà biết cậu với luật sư Chu ở bên nhau thì chắc chắn sẽ nổi điên tại chỗ cho xem. Cậu ấy theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu chẳng cho cậu ấy chút hy vọng nào, cậu ấy vẫn chưa từ bỏ được. Đàn ông mà, đều như vậy cả, không có được mới là tốt nhất."

Phương Y đứng dậy: "Không được, mình phải trốn đi."

Cô định bước tới nói với Chu Lạc Sâm rằng mình phải đi trước, thì thấy cửa phòng hội sở mở ra, một người đàn ông trung niên phong độ nhẹ nhàng dẫn theo một thanh niên quen thuộc bước vào, không ai khác chính là Lê Gia Hiên và ba cậu ta, Lê tổng!