Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 46: Chinh Phạt Lôi Điểu (4)



༺ Chinh Phạt Lôi Điểu (4) ༻

Cảm giác như tôi được nép mình trong một cái kén ấm cúng.

Cơn đau dữ dội bao trùm toàn bộ cơ thể tôi đã dịu đi. Khi tôi chớp mắt vài lần, tầm nhìn mờ ảo của tôi biến mất và khung cảnh xung quanh hiện ra.

Sau đó, mắt tôi mở to.

Đó là một thế giới tươi sáng. Đó là cách duy nhất tôi có thể mô tả nó.

Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời toả ra một cảm giác nhẹ nhàng không chói mắt.

Xung quanh tôi là những hàng cây phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt. Ngoài đường chân trời, không có gì ngoài một ánh sáng xa lạ.

"Đây là nơi nào vậy...?"

Tôi được mời đến một thế giới vô danh. Nó giống như [Địa Ngục Hư Vô] mà Leafa Huyễn Ảo đã sử dụng.

Tuy nhiên, điểm khác biệt giữa thế giới tươi sáng này và [Địa Ngục Hư Vô] là tôi chưa từng thấy nơi này trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen». Đó là lãnh thổ chưa được khám phá.

Bất chấp trạng thái hoang mang của mình, tôi đã cố gắng hiểu tình hình.

[Anh có ngạc nhiên không?]

"...!!"

Một giọng nói trầm vang lên trong đầu tôi. Tôi nhanh chóng quay đầu về phía giọng nói.

Có một con Hắc Điểu khổng lồ xuất hiện lạc lõng giữa khung cảnh xung quanh, nó khoanh cánh và nhìn xuống tôi. Đó là 'Lôi Điểu Galia'.

Trái tím tôi thắt lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng khi tôi nhận ra rằng nó không ở trong tư thế chiến đấu, tôi đã mất cảnh giác.

"Có chuyện gì vậy?"

[Có vẻ như hai ta đang ở 'Cõi Trung Giới'. Có vẻ như chủ nhân cũ của tôi đã mời chúng ta đến đây.]

Cõi Trung Giới. Một nơi mà những linh hồn sắp chết, hoặc đã chết nhưng chưa siêu thoát, được mời đến để sắp xếp lại những suy nghĩ của họ và cuối cùng tìm thấy niềm an ủi.

Nó cũng phục vụ như một điểm chuyển tiếp cho những linh hồn khao khát được gặp những linh hồn khác ở thế giới bên kia. Điều này cho phép họ dành phần còn lại của cõi vĩnh hằng cùng nhau.

Đó là bối cảnh trong sách hướng dẫn «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen». Nó được biết đến như một bối cảnh được chuẩn bị sẵn cho những nhân vật không may qua đời.

Tuy nhiên, trong câu chuyện của game, không có lý do gì để Ian đến thế giới này. Game kết thúc với việc anh ta trở thành một Ma Pháp Hiệp Sĩ nổi tiếng, người đã xây dựng một gia đình hạnh phúc với nữ chính được chọn.

'Vì vậy, mình ở đây là...'

Theo những gì tôi biết, Cõi Trung Giới nằm ở ranh giới giữa thế giới này và thế giới bên kia. Trong thế giới này, thời gian trôi qua vô tận, và do đó không có thời gian trôi qua trong thực tế.

Không có gì để làm ở đây. Thậm chí không thể thi triển ma pháp ở đây.

Có vẻ như người đã mời tôi đến thế giới này là chủ nhân trước đây của Lôi Điểu 'Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẫn Nộ'. Một phù thuỷ bi thảm trong quá khứ của Luce, người đã ôm lấy cái chết vì những lời buộc tội sai lầm.

"Chủ nhân cũ của mi đâu?"

Lôi Điểu ngẩng đầu lên và hướng mỏ về phía mặt trời toả ra ánh sáng dịu dàng. Những tia sáng của nó nhẹ nhàng sưởi ấm toàn bộ cơ thể tôi.

[Mùi hương mà tôi khao khát đang đến từ đằng kia.]

Điều đó có nghĩa là mặt trời là Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẫn Nộ à?

Mặc dù đã phần nào hiểu được tình hình nhưng tôi không khỏi cảm thấy hơi bối rối.

Hơn nữa, thành tựu [To Gretel] là một trong những thành tựu huyền thoại được mở khoá khi một người hoàn thành câu chuyện chính, nhưng không có phần thường riêng biệt hoặc sự kiện mới. Nó chỉ đơn thuần là một loại chiến lợi phẩm.

Ai có thể tưởng tượng rằng nó sẽ trở thành như thế này chứ?

[Tôi muốn biết tên của anh.]

Giọng nói của Lôi Điểu vang vọng lên. Cảm giác như nó vang vọng trong đầu tôi.

"...Isaac."

[Tôi là 'Galia'... Sau khi chịu đựng lời nguyền đó trong nhiều năm... Cảm ơn vì đã cứu tôi, chàng trai trẻ. Tôi thực sự muốn nói điều này từ tận đáy lòng... Cảm ơn anh.]

Giọng nói trầm ấm nhưng nhẹ nhàng của Lôi Điểu ẩn chứa một tiếng nức nở tinh tế. Tôi chỉ biết lặng ngắm hình bóng đó.

[Adadapubu!]

Đột nhiên, giọng nói của một cậu bé tràn đầy năng lượng phát ra từ chân tôi.

Khi tôi cuối đầu xuống, tôi thấy một tiểu sử ma đang nhìn tôi chăm chú. Đó là một sử ma gấu trúc với Lôi mana quấn quanh đuôi.

Một cửa sổ trạng thái không xuất hiện. Có lẽ đó là bởi vì không có vật chứa.

Nhưng cái này là gì...?

"...!"

Đột nhiên, vô số ma thú với mana nguyên tố bao quanh cơ thể bao vây tôi. Chúng xuất hiện trước mặt tôi trong chớp mắt.

Tôi giật mình và vội nhìn quanh.

Những sử ma này là...

"Những sử ma mà tôi đã chiến đấu trước đó sao...?"

Đây là những sử ma đã bị Ám mana làm ô uế hoàn toàn và phải chịu một kết cục khủng khiếp bởi ma thuật của tôi.

Tuy nhiên, không còn bất kỳ dấu vết nào của Ám mana trên cơ thể chúng.

[Cảm ơn bạn, pubu!]

"Hử?"

Con gấu trúc màu tím hét lên trước khi ôm chặt lấy chân tôi.

Sau đó, những sử ma bao quanh tôi bắt đầu tiếp cận tôi.

Chúng nhẹ nhàng dụi má vào người tôi, ôm ấp tôi, hoặc dùng lưỡi liếm má và mu bàn tay tôi.

Tôi cảm thấy vô cùng hoang mang.

[Cảm ơn bạn, meow!]

[Kuooooh—! Cảm ơn bạn! Cảm ơn bạn rất nhiều!]

[Cảm ơn bạn vì đã giải thoát tôi khỏi con quỷ đó!]

[Cảm ơn bạn, cảm ơn bạn...]

[Gửi lòng biết ơn này đến Đấng vĩ đại!]

Giọng nói của vô số sử ma nhẹ nhàng vang lên trong đầu tôi như những làn sóng.

Những xúc cảm cay đắng mà chúng đã nuôi dưỡng trong khi bị Vera Triệu Hồi điều khiển đang ngấm dần vào tôi.

Với mỗi từ chúng thốt ra, một làn sóng ấm áp thất thường dường như liên tục nhấn chìm trái tim tôi, mang lại cho tôi một cảm giác trang trọng.

[Kyahahaha! Mạnh mẽ lên anh bạn à! Trận đấu rất tuyệt vời!]

Hakil, Xích Đại Ma Thú, đến gần tôi với một tràng cười sảng khoái. Cái đầu rùa, thân hình vạm vỡ và đôi mắt trên ba đôi cánh của nó vẫn như xưa.

Những sử ma ngừng cử chỉ trìu mến và đồng loạt nhìn Hakil.

Hakil dừng lại trước mặt tôi, dịu dàng nhìn xuống tôi rồi khuỵu một đầu gối quỳ xuống.

Đôi mắt trên đôi cánh của Hakil đều nhắm nghiền lại. Đôi cánh của nó hơi gập xuống như để thể hiện sự tôn trọng của bản thân đối với tôi.

[Bạn thấy đấy, tôi luôn muốn khám phá thế giới rộng lớn này với chủ nhân của mình.]

Hakil thì thầm với đôi mắt cụp xuống.

[Nhưng, sau khi bị điều khiển bởi con quỷ đó... cuối cùng tôi đã giết chết chủ nhân bằng chính đôi tay này của mình. Ngày hôm đó, tôi đã mất tất cả.]

Một giọng nói càu nhàu yếu ớt vang vọng trong tâm trí tôi.

[Sống dưới tên ác ma đó thật sự kinh khủng... Mặc dù chúng ta từng là kẻ thù, nhưng cảm ơn vì đã cứu tôi... Thật sự, cảm ơn bạn... Tôi sẽ không bao giờ quên ân huệ này...]

Hakil không cầm được nước mắt và lấy hai bàn tay to lớn của mình che mắt.

Sau Hakil, những sử ma khác bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình. Tôi lắng nghe trong im lặng.

[Tôi đã gặp con quỷ đó khi đang ăn thịt với chủ nhân, meow... Giờ đây, tôi không còn bao giờ có thể quên được mùi máu của chủ nhân mình, meow...]

[Chủ nhân của tôi luôn ngủ khi tôi nằm trong vòng tay. Tôi thích được ở trong vòng tay đó... Nhưng tôi đã giết chủ nhân bằng chính đôi tay này của mình. Khi ngài ấy sắp chết, ngài nói với tôi rằng là không sao cả. Ngài ấy cảm ơn tôi vì đã đồng hành cùng...]

[Chủ nhân của tôi đã cưu mang tôi khi tôi bị bỏ rơi. Tôi vẫn nhớ rất rõ cảm giác xuyên thấu trái tim của ngài ấy...]

[Adadapubu...]

[Jerry. Tôi đã rất tức giận khi bị ả ta cưỡng bức! Tôi đã rất tức giận! Nó rất khó chịu! Tôi đã khóc mỗi ngày!]

Tôi không thể cứu chúng. Chúng đã bị huỷ hoại sâu sắc bởi Ám mana đến mức không thể cứu vãn được, ngay cả khi Vera Triệu Hồi đã chết.

Ngay cả khi chúng đã được giải thoát khỏi Vera, thì chúng cũng sẽ sống trong một sự tồn tại bị nguyền rủa, không thể kìm nén được hám muốn giết chóc của mình. Chúng sẽ tiếp tục giết người.

Đúng rồi. Tôi không xứng đáng với lòng biết ơn của chúng chút nào. Tôi chỉ đơn giản là giết những sử ma ở đây mà không do dự để ngăn cản một Bad Ending.

Vậy mà chúng tưởng tôi đã cứu mình.

Chúng khao khát được chết, muốn chấm dứt khổ đau.

"Là vậy sao..."

Bất chấp vô số giọng nói vang vọng trong đầu, tôi vẫn hiểu từng câu chuyện của những sử ma này.

Vì vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Trong một thời gian, những sử ma đã chia sẻ vô số câu chuyện mà chúng tích luỹ được trong cuộc đời mình, vừa cười vừa khóc.

Tôi gật đầu, xoa đầu và vỗ lưng chúng.

'Bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi?'

Ở phía chân trời, một hoặc hai bóng người hiện ra trong khoảng sáng bao la. Số lượng đó nhanh chóng nhân lên, lên đến hàng chục bóng người trong thời gian ngắn.

Như thể đến để chào đón chúng tôi, các cá nhân hướng ánh mắt về phía chúng tôi.

Cường độ ánh sáng khiến tôi khó có thể nhận ra diện mạo chính xác của nó, nhưng có vẻ như tất cả sử ma đều nhận diện được.

[...?]

Những sử ma đông cứng lại vì sốc, như thể thời gian đã ngừng trôi. Đôi mắt của Hakil cũng mở to trong sự hoài nghi.

Nơi đây từng là nơi tiếp sức cho những linh hồn ở thế giới bên kia. Rõ ràng là những người ở Cõi Trung Giới đã mang theo chúng.

Ngay sau đó, những giọt nước mắt bắt đầu trào ra trên đôi mắt của những sử ma.

Chúng chạy hoặc bay về phía những người đó.

Ngay lập tức.

Những sử ma đã khóc khi chúng ôm lấy chủ nhân của mình. Chúng chia sẻ rằng bản thân đã nhớ họ biết bao nhiêu và chúng đã buồn đến nhường nào.

Các chủ nhân ôm chặt những sử ma của họ, xoa đầu và lắng nghe tiếng khóc của chúng với một nụ cười dịu dàng.

[Đã lâu rồi nhỉ, Dyke.]

Hakil đứng trước chủ nhân của mình, một người đàn ông vạm vỡ, và chào ông.

Khi chủ nhân của mình cười khúc khích và giơ nắm đấm ra, Hakil do dự một lúc.

[...]

Hakil đấm vào tay người đàn ông lực lưỡng đó. Nó dường như đang suy nghĩ sâu sắc khi nhớ lại khoảng thời gian mình đã trải qua cùng với chủ nhân.

Ngay sau đó, các sử ma và chủ nhân của chúng bắt đầu bước đi cùng nhau, hướng đến thế giới ánh sáng rộng lớn, sang thế giới bên kia.

Những sử ma nhìn lại tôi và hét lên lời tạm biệt của mình.

[Cảm ơn bạn! Chân thành cảm ơn bạn!]

[Cảm ơn bạn, con người!]

[Tôi sẽ mãi không quên ân huệ này!]

[Adadapubu!]

[Tôi thật sự rất biết ơn, meow!]

[Kuooh! Nhân danh hoả diệm này! Tôi sẽ nhớ đến bạn mãi mãi!]

[Tôi sẽ giữ ân sủng cho hành động cao cả của bạn trong hoả diệm thể này ngay cả ở thế giới bên kia...!]

[Bảo trọng nhé! Cảm ơn bạn! Cảm ơn bạn! Thật sự, thật sự, cảm ơn bạn...!]

Ánh sáng sống động bao trùm các sử ma khi chúng trở về với chủ nhân của mình.

Chúng biến mất sau đường chân trời với sự phấn khích.

Tôi lặng người nhìn cảnh đó mà lòng dâng lên một xúc cảm khó tả.

Giờ đây, họ sẽ mãi mãi bên nhau. Đó sẽ là khoảng thời gian đủ dài để quên đi nỗi đau mà họ đã trải qua.

Họ sẽ dấn thân vào những cuộc phiêu lưu mới mà chính họ không thể hoàn thành trong thế giới này.

Bóng dáng của những sử ma đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi nhắm mắt lại một lúc, rồi lặng lẽ xử lý cảm xúc của mình.

[Tôi có thể cảm nhận nó.]

Giọng nói của Lôi Điểu vang lên trong đầu tôi.

[Chủ nhân cũ của tôi có vẻ rất biết ơn.]

Mặc dù mặt trời chỉ đơn thuần là ấm áp và dịu dàng đối với tôi, nhưng nó dường như có cảm giác khác với Lôi Điểu.

[Ngay cả khi mất đi lý trí, tôi vẫn có thể cảm nhận được trái tim của Gretel. Vì vậy, tôi biết rằng anh đã trở thành bạn của cô ấy. Tôi muốn nói lời cảm ơn, chàng trai trẻ. Có vẻ như chủ nhân cũ của tôi cũng biết ơn anh vì lý do tương tự.]

"..."

Gretel. Tên cũ của Luce.

Tôi chìm trong suy nghĩ. Tôi bình tĩnh ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẩn Nộ, người đã canh giữ ranh giới giữa thế giới này và thế giới bên kia.

Trong 「Màn 3, Chương 4, Chinh Phạt Lôi Điểu」 của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng—

—Để bắt được Luce, người đang bất lực rơi từ trên trời xuống, mana của cô ấy đã hoàn toàn cạn kiệt. Cuộc hành trình này sẽ kết thúc chỉ với nhiệm vụ đó.

Nhưng sau đó tôi nhận ra lý do tại sao lại ở Cõi Trung Giới.

Tôi cần một chút thời gian để sắp xếp những suy nghĩ của mình.

"...Tôi sắp chết rồi phải không? Và mi cũng vậy."

Tôi hỏi khi quay đầu về phía Lôi Điểu.

Lôi Điểu cúi đầu.

[Có vẻ như anh đang cố tình che giấu danh tính của mình, vì vậy tôi định bảo vệ bí mật đó, nhưng có vẻ như không cần phải làm điều đó bây giờ.]

Một câu trả lời vòng vo. Không khó để nắm bắt ý nghĩa của những từ đó.

Haa, tôi biết điều này sẽ xảy ra mà. Làm sao tôi có thể sóng sót bình an vô sự sau khi chiến đấu với Lôi Điểu Lv 175 chứ?

Đó là một kết thúc vô ích. Tôi đã làm tất cả những điều đó để ngăn chặn một Bad Ending...

Tuy nhiên, không có cảm xúc dồn dập, không có cường độ cao. Cảm giác như thể ngay cả những xúc cảm thoáng qua nhất cũng trôi qua mà không để lại dấu vết nào.

Có thể giữ bình tĩnh ngay cả khi đối mặt với cái chết phải là do tác dụng của [Chúa Tể Băng Giá].

Ai đó đã từng nói: 'Nếu ngày mai thế giới có tận thế, thì hôm nay tôi vẫn trồng táo'. Đó chính xác là cảm giác của tôi vào lúc này.

"Khoan đưa tôi đi đã."

'Vì đã đến nước này, còn một việc cuối cùng mình cần làm.'

"Luce sắp gục ngã. Không có ai khác để bắt cô ấy ngoài tôi."

Nếu số phận của tôi phải chết, tôi cũng có thể cứu một người mà tôi vô cùng yêu quý.

Tôi ngưỡng mộ Luce. Miễn là «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» là hiện thực của tôi, tôi không thể chịu đựng được khi thấy cô ấy bị thương.

Vì vậy, ít nhất, tôi muốn cứu Luce trước khi tôi đi.

Và sau đó nó đã xảy ra.

[Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẩn Nộ bày tỏ lòng biết ơn của cô ấy với bạn!]

[Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẩn Nộ nhìn vào số phận của bạn và tặng bạn Gift mà cô ấy cho là cần thiết nhất cho bạn!]

Một cửa sổ hệ thống mới xuất hiện.

"Ugh!"

Đột nhiên, tôi cảm thấy đau nhói ở cổ tay trái.

Giật mình, tôi nhìn vào cổ tay mình. Một con dấu hình vòng tròn ma thuật màu đen được khắc trên đó.

Một khi nó được khắc hoàn toàn, cơn đau lập tức chấm dứt.

"Cái này là gì thế...?"

[Chúc mừng! Bạn đã nhận được [Vòng tròn Khế ước Sử ma 8 sao]!]

Miệng tôi há hốc.

Các ma thú từ 1 đến 4 sao có thể được triệu hồi bằng Vòng tròn Triệu hồi Sử ma, và nếu ý chí của chúng phù hợp, một khế ước có thể được hình thành.

Từ 5 đến 7 sao, chúng không thể được triệu hồi bởi Vòng tròn Triệu hồi Sử ma, nhưng nếu cả hai gặp nhau và ý chí của họ tương thông, một khế ước có thể được hình thành.

Mặt khác, một 8 sao không thể tuỳ ý thiết lập một Khế ước Sử ma, ngay cả khi cả hai có mối quan hệ tốt hoặc hiểu rộc về nhau. Một con dấu đặc biệt được yêu cầu phải có. Con dấu đó 'Vòng tròn Khế ước Sử ma 8 sao' chỉ có thể nhận được trong giai đoạn rất muộn của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen».

Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẩn Nộ đã ban điều đó cho tôi.

Cô ấy thấy mệnh hệ gì mà đưa cái này cho người sắp thăng thiên chứ?

Ngay khi tôi định hỏi Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẩn Nộ, tôi bị lạc giọng.

Ánh sáng phát ra từ Phù thuỷ bắt đầu bao trùm toàn bộ cơ thể tôi.

—To Gretel.

Đột nhiên, một cô bé trong chiếc váy màu xanh nước biển sờn cũ xuất hiện trước mắt tôi. Mái tóc vàng hòng của cô bé đặc biệt đẹp.

Cô bé đang cười với mụ Phù thuỷ già đội chiếc mũ phù thuỷ màu đen với chiếc mũi khoằm.

Một cô bé 10 tuổi tò mò. Cô nắm tay mụ Phù thuỷ và bắt đầu cuộc phiêu lưu.

Thời gian trôi qua, cô gái trong bộ đồng phục học viện đang cười rạng rỡ trong buổi lễ tốt nghiệp của Học viện cùng với mụ Phù thuỷ.

Thời gian lại trôi qua, và cô gái đã trở thành phù thuỷ khoe khoang về thành tích của mình với mụ Phù thuỷ.

Thời gian lại trôi qua một lần nữa, và cô gái đã trở thành Tháp Chủ nắm tay mụ Phù thuỷ và bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới.

Nụ cười rạng rỡ của cô không khác gì tiếng cười hồn nhiên của cô bé 10 tuổi thuở ấy. Mụ Phù thuỷ hài lòng với cảnh tượng này đến nỗi cười vui vẻ.

Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẩn Nộ. Những sự kiện sẽ diễn ra nếu cô ấy không chết vì bi kịch.

Số phận được hình dung bởi Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẩn Nộ, một thực tế không bao giờ xảy ra.

Chúng là những mảnh vỡ của một tương lai đã mất, một niềm an ủi êm đềm trong biển ký ức.

—Ta sẽ luôn luôn yêu con.

Ngắm nhìn cảnh tượng đó lần cuối, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại.

Một chương về quá khứ của Luce liên quân đến truyện cổ tích 'Hansel and Gretel'