Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 54: Khởi Đầu (4)



༺ Khởi Đầu (4) ༻

Trong thế giới vĩnh hằng tồn tại một tượng đai cai trị thời gian. Thỉnh thoảng, một con chim xanh bay đến và nghiến mỏ vào đó. Nó bị sứt mẻ đến mức chỉ còn lại tro tàn.

Khi tượng đài dần mòn đi sau thời gian gần như vô tận và cuối cùng mất đi hình dạng ban đầu, một giây vĩnh cửu được cho là đã trôi qua.

Đây là một câu chuyện thần thoại từ «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», và ma pháp tăng tốc thời gian, [Tượng Đài Vĩnh Cửu], là một ma pháp bắt nguồn từ đó.

[Tượng Đài Vĩnh Cửu] là mong muốn của của kẻ chủ mưu, Alice Carroll, và nếu được kích hoạt trên sân thượng của Bartos Hall, nó có thể rút ngắn thời gian cần thiết để hồi sinh Tà Thần.

Yêu cầu duy nhất là sử dụng Đồng hồ Ảo tưởng làm chất xúc tác, vì vậy tôi nhớ đến câu chuyện trong game về việc Alice cử tay sai của mình đi tìm nó.

Tuy nhiên, Thử thách Băng giá rõ ràng đã đưa cho cô ta Đồng hồ Ảo tưởng.

Kết quả là, việc kích hoạt [Tượng Đài Vĩnh Cửu] của Alice đã tăng tốc thời gian đủ lâu để hồi sinh Tà Thần.

Đồng hồ Ảo tưởng có lẽ đã được sử dụng làm chất xúc tác trên sân thượng của Bartos Hall.

'Giải pháp cho thử thách khá đơn giản.'

Giải pháp rất đơn giản: vặn ngược các kim của Đồng hồ Ảo tưởng. Nó giống như một chiếc đồng hồ bấm giờ, nhưng chỉ cần nhấn nút, nó sẽ tự đảo ngược.

Sau đó, tại nơi [Tượng Đài Vĩnh Cửu] được kích hoạt, thời gian sẽ đảo ngược tiến trình của nó tỷ lệ với lượng thời gian được gia tốc. Tôi sẽ chứng kiến cảnh tượng vô lý về việc Tà Thần hồi sinh và bị ném trở lại vực thẳm. Có vẻ như kính 3D và bỏng ngô "cả con ghệ nữa" là cần thiết.

Tuy nhiên, có một tác dụng phụ: mọi thứ trong phạm vi cũng sẽ bị đảo ngược và du hành ngược thời gian. Tất nhiên, tôi không cần phải lo lắng về hậu quả ở thế giới này.

'Vậy, kết hoạch của mình là...'

Để vượt qua sự phòng thủ của Alice.

Đi lên tầng thượng của Bartos Hall và nhấn nút trên Đồng hồ Ảo tưởng.

Và ngăn chặn sự huỷ diệt của thế giới.

'Thử thách này sẽ bị xoá trong thời gian ngắn. Nó khá dễ dàng, phải không?'

'Vấn đề là Dorothy là người duy nhất có thể khiến điều đó xảy ra...'

Tôi đang đi dạo quanh khuôn viên Học viện, cách xa buổi lễ ở quảng trường. Tôi cần tìm Dorothy.

Có lẽ thử thách này được thiết lập theo cách mà nó chỉ có thể được giải quyết bằng cách tranh thủ sự trợ giúp của Dorothy. Không còn cách nào khác để đối phó với Alice.

'Nhưng tại sao mình không thể gặp em ấy vào một ngày như thế này chứ?'

'Em đang ở đâu đấy, Dorothy?'

Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang nghỉ ngơi một chút để ngắm cảnh hay ngủ nướng vì đây là kỳ nghỉ hay không.

Khi tôi tiếp tục suy nghĩ, một cảm giác bất an mạnh mẽ tràn qua tôi.

'Thật kỳ lạ.'

Câu hỏi mới nảy lên đã khiến tôi dừng bước.

Dorothy là nhân vật đã dũng cảm chấp nhận số phận mình phải chết. Vì lý do này, cô sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ học viên.

'Thật lạ khi em ấy vẫn chưa xuất hiện mặc dù Tà Thần đã hồi sinh.'

Điều đó thật vô nghĩa, ngay cả khi đối thủ của cô là Tà Thần. Dorothy là kiểu người sẵn sàng đối mặt với Tà Thần ngay cả khi điều đó có nghĩa là mất mạng. Cô ấy là người coi trọng mạng sống của chính mình là có thể sử dụng được.

Ngay cả lời giải thích hợp lố bịch về việc Tà Thần xuất hiện khi Dorothy đang ngủ để cô không thể can thiệp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cảm nhận mana của Dorothy là không thể đo lường được. Cô ấy sẽ tỉnh dậy với lượng mana to lớn của Tà Thần.

'Có lý do nào khiến Dorothy không xuất hiện không nhỉ...?'

Trước hết, rõ ràng là Dorothy đang ở trên đảo. Không đời nào cô ấy có thể rời đi ra khỏi khuôn viên Học viện được.

Vậy thì... chuyện gì đã xảy ra thế?

"Dorothy-senpai!!! Chị ở đâu thế?!!!"

Tôi đã hy vọng rằng Dorothy sẽ hồi đáp lại tiếng gọi tha thiết của tôi nếu ở gần.

Nhưng dù tôi có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô ấy vẫn không xuất hiện. Có lẽ cô ấy đang ở trong ký túc xá cảu mình.

Tôi chạy vội đến ký túc xá cảu Học viện và hướng đến Charles Hall, ký túc xá học viên hàng đầu.

Ký túc xá của Khoa Ma Thuật rất yên tĩnh.

Năm nhất đang diễn ra buổi lễ nghỉ hè muộn màng, và những học viên còn lại đang trong kỳ nghỉ.

Đây thời điểm hoàn hảo để lẻn vào Charles Hall.

"Eden!"

[Kyuu-!]

Những cụm mana màu nâu nhạt tập trung lại trong không khí và mang hình dáng của một con tiểu Golem, Eden. Tôi không biết cậu bé này là thật hay giả, nhưng điều đó không quan trọng lúc này.

Tôi biết phòng của Dorothy ở đâu. Đó là điều tôi biết được khi chơi «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen».

"Eden, tạo cầu thang cho ta!"

[Kyuu!]

「Tạo Đá (Hệ Nham, ★1)」

「Tạo Băng (Hệ Băng, ★1)」

Eden đã tạo ra một cầu thang đá thô ở bên ngoài ký túc xá nữ sinh của Charles Hall.

Tôi đã trán một lớp băng lên đó. [Hiệu Quả Nguyên Tố] của tôi cao hơn trước, vì vậy nó là một bậc thang công phu hơn.

Phòng của Dorothy ở tầng 3. Ngay cả tầng 3 ở Charles Hall cũng cao do trần cao ở các tầng.

Tôi không có thời gian để cảm thấy tội lỗi khi lẻn vào phòng cô ấy. Tôi lồm cồm leo lên cầu thang thô sơ, rồi leo lên thang băng.

Một căn phòng trên tầng 3. Qua cửa sổ, tôi thoáng thấy phòng của Dorothy.

Nó xám xịt, không có bất cứ thứ gì ngoài nội thất thiết yếu và những vật dụng cơ bản. Nó có vẻ giống như loại không gian mà một người cực kỳ yên tĩnh và không thú vị sẽ sống.

Phòng của Dorothy luôn như vậy. Thứ đáng yêu duy nhất còn lại là một chú gấu bông mắc kẹt trong tủ quần áo, bộ lông xù của nó lòi ra ngoài khi nó thò tay ra.

Trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», cảm xúc thật của Dorothy chưa bao giờ dược buộc lộ đầy đủ.

Tuy nhiên, rõ ràng là cô ấy đang sắp xếp những thứ có thể khiến bản thân ngần ngại vứt bỏ mạng sống của mình.

Tôi chỉ phát hiện ra điều này một cách gián tiếp khi khám phá bản đồ và tìm kiếm dấu vết của Dorothy.

'Em ấy không có ở đây...'

Dù sao thì, Dorothy không ở trong phòng của mình. Tôi nhanh chóng hạ xuống mặt đất, huỷ triệu hồi Eden và bắt đầu chạy đi.

Tôi tìm kiếm mọi nơi cô ấy có thể ở nhưng không có kết quả.

Cuối cùng, thời điểm tận thế đã đến và Tà Thần Nephid đã hồi sinh.

Những quả cầu lửa đen rơi xuống đất.

Và cứ thế, thế giới đã kết thúc.

● ● ● ● ●

"Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành buổi lễ nghỉ hè cho các học viên năm nhất của Khoa Ma Thuật."

Việc tìm thấy Dorothy trong khuôn viên Học viện rộng lớn sẽ vô cùng khó khăn.

Mặt khác, tôi có giới hạn thời gian. Một khi cái lạnh buốt giá của Lưỡi Hái Băng Giá hoàn toàn nuốt chửng cơ thể vật lý của tôi, tôi sẽ chết.

'Mình nên làm gì đây?'

Điều tôi cần bây giờ là nhân lực. Tôi cần càng nhiều người càng tốt để giúp tôi tìm Dorothy.

Tuy nhiên, khi tôi chơi «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», những con đường thay thế đi chệch khỏi các tuyến đường định trước để hoàn thành thử thách có xu hướng trở thành một quả mìn.

Đây là một trong những lý do khiến Ian cảm thấy tuyệt vọng trong thử thách.

'Nhưng thử thách này khác với những gì Ian đã trải qua.'

Có lẽ một trong những con đường để vượt qua thử thách này là tập hợp một nhóm người đi tìm Dorothy.

'Mình nên thử xem.'

Gật đầu, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Người chủ trì và các học viên của Khoa Ma Thuật bắt đầu nhìn chằm chằm về phía tôi.

Không nản lòng, tôi giơ cánh tay phải lên trời và hét lên.

"Kaya! Mateo! Luce! Amy! Đi theo tôi...!"

Một lúc sau, tôi nuốt nước bọt.

Trong nháy mắt, khuôn mặt của các học viên và người chủ trì đã biến mất.

Nó giống như một quả Trứng Ma*; mắt, mũi và miệng họ hoàn toàn không thể thể nhìn thấy được. Chỉ còn lại một vùng biển màu mơ. (*Trans Eng Note: Trứng Ma là ma ở Hàn Quốc không có mặt và tứ chi. Người đời đồn rằng nếu một người nhìn thấy Trứng Ma, họ sẽ chết.)

Ánh mắt họ đều dán chặt vào tôi. Không một chút chuyển động, chúng chỉ chăm chăm nhìn vào tôi.

"Má nó...!"

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Đó là một cảnh tượng kỳ lạ, giống như thứ gì đó bước ra từ một bộ phim kinh dị.

—Và sau đó.

*Kiwooooooooh—!

Đầu của những học viên của Khoa bị chia đôi.

Tôi có thể nhìn thấy một mặt cắt ngang cơ thể màu đỏ của họ với vô số răng và những chiếc lưỡi thon dài, nhô lên như những con trăn ngay trước mắt tôi.

Tôi loạng choạng lùi lại. Một chiếc lười giống như trăn Anaconda nhô ra từ mỗi cái đầu bị đứt lìa.

Tôi đang chạy hết tốc lực thì nhận thấy một chiếc ghế va vào chân mình, khiến tôi ngã ngửa về phía sau.

'Á đ* má nó! Mình không nên nhìn...!'

Nó giống như những gì tôi thấy trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen».

Khi tôi gặp Kaya sau buổi lễ, đầu của cô ấy có lẽ đã bị chẻ đôi ngay trước mặt tôi nếu chúng tôi không có cuộc trò chuyện giống nhau.

Tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ tuyệt vọng thế nào nếu không có kiến thức về game. Nghiêm túc mà nói... những quả mình đó thậm chí còn tệ hơn ở người.

'Con mẹ nó, những thử thách này. Thật lố bịch. Quên mẹ đi. Vậy thì mình sẽ tự đi tìm em ấy.'

Như tôi đã nói trước đây, khuôn viên Học viện rộng lớn đến nực cười, vì vậy điều quan trọng là tôi phải nhanh chóng vắt óc suy nghĩ và xác định chính xác những địa điểm cụ thể mà Dorothy có thể ở.

"Dorothy có thể ở đâu đây...! Nói tôi biết đi!!"

Tôi bắt đầu lôi ra mọi cuộc trò chuyện và câu chuyện mà tôi đã chia sẽ với Dorothy cho đến tận bây giờ, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ.

Trò chuyện là vô nghĩa, trò đùa là vô ích, bất cứ điều gì sẽ xảy ra. Tôi chỉ cần tìm một đầu mối duy nhất.

'Dorothy có thể ở đâu vào lúc này? Nơi đó nằm ở đâu?'

'Em ở đâu?'

'Ở đâu?'

—Hội trưởng, cậu đang làm gì thế?

—▱, ▱▱▱. ▱▱▱▱▱▱▱▱▱?

—Biểu hiện của cậu có vẻ hơi quá thoải mái thì phải.

—▱▱▱▱▱▱▱▱▱▱▱.

—Nihihi, thật giống như cách fan hâm mộ của tôi nên làm!

● ● ● ●

—Cậu thích tôi làm giám thị đến thế sao?

—▱. ▱▱▱▱▱▱▱▱, ▱▱, ▱▱▱▱▱▱▱▱▱▱.

—Hừmm, Hội trưởng có thích tôi không thế?

● ● ●

—Nihihihi...! Ồ, phản ứng đó là sao thế? Hội trưởng thật dễ thương.

—▱▱▱▱▱▱▱▱▱?

—Sao đêm nay đẹp quá, tôi đang ngắm sao chợt nghĩ đến cậu nên đến xem nè! Cậu vẫn đang luyện tập hửm!

● ●

—Nihihi, rất vui được gặp cậu!

—▱▱▱▱▱▱▱. ▱▱▱▱▱▱▱▱.

—Hãy nhìn cách cậu nói chuyện kìa ~ Thật dễ thương! Nyahaha!



—Tôi từ trên trời rơi xuống!

—▱▱▱▱▱▱▱▱▱▱?

—Tôi đang nhìn những đám mây mưa tụ lại. Tôi đặc biệt yêu thích khoảnh khắc mây mưa hình thành. Tôi có nên gọi nó là tuyệt mỹ hông nhỉ? Vì thế đó! Tôi bay xung quanh để xem nó và nói 'Mình xem xong rồi.' và bay xuống.

—...

—Nihihi.

Tôi nhìn lên bầu trời. Những đám mây mưa mà tôi từng tưởng là những khối bông xốp đang nhẹ nhàng bồng bềnh trôi khắp nơi. Những đám mây đó chắc chắn sẽ đổ xuống vào buổi chiều.

Từ phía tây, mây mưa trôi dạt và tập trung về hướng biển Arkins.

Tôi đã khám phá khu vực này sau khi trải qua nhiều cái chết. Cuối cùng, tôi tới một vách đá nhô ra gần bờ.

Một nữ sinh với mái tóc dài màu Lavender và chiếc mũ phù thuỷ ngồi trên vách đá, ôm đầu gối. Ánh mắt cô dán chặt vào những đám mây đen đang lấp đầy bầu trời phía trên vùng biển xa xôi.

"Hàa, Aaa..."

Tôi chạy bằng tất cả sức lực của mình. Gần như không thở nổi, tôi bắt đầu tiếp cận Dorothy Heartnova.

Cô có vẻ giật mình bởi tiếng bước chân đột ngột của tôi, đầu cô hơi run lên.

"Senpai."

"Có chuyện gì thế, Hội trưởng? Điều gì mang cậu đến nơi này?"

Dorothy quay đầu về phía tôi, nhưng khuôn mặt cô vẫn ẩn dưới chiếc mũ phù thuỷ mà mình luôn đội.

Sau khi sụt sịt một cái, cô nhấc mũ lên để lộ một nụ cười đáng yêu.

Dorothy đã sống cả đời để chiêm ngưỡng bầu trời, thậm chí bỏ học vì nó. Cô muốn thu nhận càng nhiều vẻ đẹp của thế giới vào trái tim mình càng tốt trước cái chết không thể tránh khỏi.

Trong khi che dấu cảm xúc thật của mình đằng sau nụ cười giả tạo, cô cư xử thân thiện với mọi người và luôn cố gắng toả sáng nhất.

Đó là Dorothy mà tôi biết.

"Hội trưởng...?"

Tôi ngồi xuống cạnh Dorothy.

Cảnh tượng mây mưa hình thành... Đáng lẽ tôi phải nhận ra ngay lần đầu nghe thấy chứ.

'Có gì đẹp về nó nhỉ?'

'Trời nhiều mây và u ám, không đẹp chút nào.'

'Dorothy có nhìn thấy chính mình khi chiêm ngưỡng những đám mây u ám kia không?'

"Senpai."

"Ờm, vâng?"

Dorothy ở đây chắc chắn sẽ biến mất. Cô chỉ là một bản sao, quan sát cảnh những đám mây mưa tụ lại ở vùng biển xa trong buổi lễ nghỉ hè. Một công cụ để xoá sổ bản dối trá này, không hơn, không kém.

Tuy nhiên, càng nghĩ về Dorothy, tôi càng nhận ra có bao nhiêu điều tôi thật sự muốn nói với cô. Tôi chịu không nổi nếu bây giờ không nói.

Thật khó để nói điều tôi thật sự muốn với Dorothy thật, vì vậy tôi quyết định nhân cơ hội này để nói với cô.

Tôi mở miệng và quyết định bảy tỏ xúc cảm mà tôi đã kìm nén bấy lâu nay.

"Chị biết đấy, Senpai. Tôi nghĩ lúc đó chị thật sự rất ngầu đó."

"Hừm. Đó không phải là lý do tại sao cậu là fan của tôi sao?"

"Đúng vậy, cách chị cố gắng toả sáng trong mọi tình huống, trông chị thật ngầu lòi. Vì vậy tôi nghĩ 'Này, mình không thể không trở thành fan được.'"

"Nihihi, vậy á?"

"Nhưng, chị đang làm hơi lố rồi đấy, Senpai."

"...Hử?"

"Chị đang buộc mình phải mỉm cười và chị cố gắng phải chiêm ngưỡng vẻ đẹp không có ở đó. Đó là bởi vì chị muốn tô điểm cuộc sống của mình một cách có ý nghĩa và đẹp đẽ, dù chỉ một chút."

Tôi nói thẳng thừng.

"Thành thật mà nói, ở đây chẳng có gì thật sự đẹp cả, phải không?"

"..."

Nụ cười của Dorothy dần nhạt đi.

Nhưng, như thường lệ, cô ngay lập tức nở một nụ cười giống như chiếc mặt nạ.

"Hội trưởng đang nói gì thế? Tôi đang cảm thấy hơi chán đây."

Nụ cười của Dorothy có chút cảnh giác. Chỉ cần lỡ lời là cô sẽ bỏ bùa mê tôi.

Trong mọi trường hợp, tôi đã chết rất nhiều lần trong thử thách này. Thay vào đó, nếu tôi chết dưới tay Dorothy, đó sẽ dễ dàng được coi là cái chết vĩ đại nhất trong đời tôi. Sẽ không tệ lắm nếu bia mộ của tôi ghi 'Nguyên nhân cái chết: Fan cuồng đần độn'.

Tất nhiên, trong khi tôi đang đùa về cái chết, cơ thể tôi đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng.

Khi tôi nhấc quần áo lên kiểm tra bụng, nó đã đông cứng lại. Chỉ có rất nhiều lần tôi có thể thụt lùi. Có thể... một hoặc hai lần nữa.

Tuy nhiên.

Có một điều tôi muốn nói với Dorothy, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải đối mặt với cái chết.

Khi ngẫm nghĩ về khoảng thời gian tôi đã trải qua với cô ấy, tôi bắt đầu đặt câu hỏi liệu quyết tâm cứu Dorothy của tôi có sai lầm hay không.

'Nếu Dorothy muốn chết thì sao? Nếu em ấy không muốn mình cứu thì sao?'

Tôi cần xem phản ứng của Dorothy.

"Senpai, tôi sẽ cứu chị."

Tôi muốn nghe câu trả lời của Dorothy - liệu tôi có được phép cứu cô hay không.

"Vì vậy, hãy ngừng sống như thể chị đang vay mượn thời gian, và thay vào đó hãy bắt đầu suy nghĩ về cách chị sống sau khi tốt nghiệp."

Đôi mắt của Dorothy mở to. Giọng cô run rẩy.

"Tại sao... cậu lại nói thế với tôi?"

Anh muốn em tìm thấy hạnh phúc.

Hơn bất cứ điều gì khác.

"Bởi vì chị là ánh dương toả sáng đối tôi, Senpai."

Chính vì lý do đơn giản đó mà anh yêu Dorothy nhất.

Dorothy nao núng. Im lặng bao trùm, chỉ bị phát vỡ bởi tiếng sóng vỗ.

"...Hội trưởng nhạt như nước lã luôn đó."

Dorothy cuối cùng cũng trả lời, quay đầu lại với những đám mây mưa.

Có một chút niềm vui trong giọng nói của cô ấy.

"Tôi thật sự thích được giải cứu bằng vũ lực hơn. Như thế mới vui chớ ~ "

Những đám mây mưa tụ lại không đẹp chút nào. Không cần phải chú ý nhiều hơn mức cần thiết.

Dorothy hoàn toàn hiểu những gì tôi vừa nói. Sự chân thành của tôi dường như đã chạm tới cô.

Tôi cúi đầu, nhắm chặt mắt và cảm nhận hơi ẩm của biển cả lướt qua da mình.

Dorothy muốn được cứu. Thế là đủ.

Tôi lại mở mắt và nhìn Dorothy. Đã đến lúc bắt tay vào việc chính.

"Senpai, có chuyện quan trọng tôi cần nói với chị."

"Cậu sắp rồi khỏi đây phải không?"

"...?"

'...Nà ní?'

"Tôi biết thế giới này là giả. Tôi có thể nhìn thấu bản chất của mọi thứ, nhớ chứ?"

"Vậy thì, Senpai, chị đã biết hết rồi sao...?"

"Không hẳn. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng tôi đã nhận ra rằng cả tôi và thế giới này đều không có thật, nên chuyện gì xảy ra không quan trọng. Tôi không cảm thấy cần phải mang lại ý nghĩa gì cho sự tồn tại của mình."

Lúc đó tôi mới nhận ra.

Dorothy đã không chiến đấu với Tà Thần vì cô biết thế giới này và bản thân mình là giả tạo; đơn giản là không có lý do gì để làm như vậy.

"Nhưng có vẻ như không phải vậy."

Dorothy hăng hái đứng dậy, rồi cười tinh nghịch trong khi đưa bàn tay trắng nõn về phía tôi.

"Nihihi. Hãy để tôi giúp cậu, Hội trưởng! Hãy cùng nhau phá huỷ thế giới này."

Anh thề luôn đấy. Nụ cười của em rạng rỡ và sảng khoái như trái chín mộng. Nó thật dễ thương. Anh không thể giấu nổi nụ cười này.

"Được rồi đi nào."

Tôi nắm lấy tay Dorothy và đứng dậy.

Đã đến lúc vượt qua thử thách này.