Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 61: Người Đánh Xe Ngựa (3)



༺ Người Đánh Xe Ngựa (3) ༻

Ở phía Tây Nam Zelver, một khối mây đen bất động đang lơ lửng.

Những tia sét tím nhấp nháy không ngừng làm sáng lên màu sắc của mây.

Bên dưới những đám mây là một vùng đất địa ngục, mặt đất bị tấn công nhanh chóng và không ngừng bởi vô số tiếng sét. Nếu quan sát từ xa, người ta có thể nhận thấy những vệt sét màu tím không ngừng khắc sâu trên bầu trời.

Đám mây là một cái tổ được sinh ra từ nguồn mana khổng lồ của Lôi Điểu.

Cách đây rất lâu, Đại Phù Thuỷ của Thiêng Đường Phẫn Nộ đã vượt qua cơn giông bão bất tận đó để tìm kiếm Lôi Điểu. Sau đó, cô đã đề nghị nó trở thành sử ma của mình và cùng cô đi khắp thế giới. Đúng là một người phụ nữ thú vị, Lôi Điểu đã nghĩ vậy.

Họ cùng nhau bắt đầu một cuộc hành trình dài.

Nhưng cuối cùng, Lôi Điểu trở thành nạn nhân của lời nguyền từ Ác Long Orchis, Hắc Long được hình thành từ xác người thối rữa.

Để ngăn chặn những xung lực huỷ diệt cực độ do lời nguyền gây ra, Lôi Điểu đã tham gia vào một cuộc chiến nội tâm khốc liệt mà cảm giác như thể chính sự tồn tại của nó đang bị xét nát.

Nếu không nhờ chủ nhân mới Luce Eltania liên tục trấn áp bằng một lượng Lôi mana khổng lồ, thì nó đã không thể tiếp tục chiến đấu trong nhiều năm.

Và trong khi Lôi Điểu có thể lấy lại tự do nhờ Isaac, cuộc chiến của nó... vẫn chưa kết thúc.

"Cậu vẫn không thể nhớ được cuộc chiến của mình với Greung à. Có phải là Isaac không vậy?"

Trong ký túc xá hàng đầu của Học viện Marchen, Charles Hall, một câu hỏi đã được đặt ra liên tục trong nhiều tuần.

Người khởi xướng câu hỏi đó Luce Eltania, hỏi với giọng nhẹ nhàng như ánh trăng. Cô là một nữ sinh với mái tóc dài màu vàng hồng xoã xuống vai.

Luce đang ngồi trước gương, được trang trí bằng một chiếc kẹp tóc hình bướm. Mái tóc mượt mà và thanh lịch của cô được chăm sóc tốt, và lớp trang điểm cũng rất hoàn hảo.

Đó là nhờ hầu gái của Gia tộc Eltania đã được cử đến để hỗ trợ cô trong Học viện.

Việc cô từ chối mở lòng với người khác, kể cả hầu gái, đã tạo ra ranh giới rõ ràng trong mối quan hệ giữa hai người. Có lẽ có thể nói cô cực kỳ "chuyện nghiệp".

Ngồi trước gương là một tiểu sử ma hình con quạ. Đó là sử ma 8 sao của cô, Lôi Điểu Galia, hiện đang ở dạng nén lại.

Luce là một thiên tài Lv 150 sỡ hữu lượng mana bảm sinh đặc biệt, vì vậy Galia hoàn toàn hoà hợp với cô.

Sau khi triệu hồi thành công Galia trước mặt các nhân viên Học viện và hoà hợp bản thân với các giác quan của nó, cô có thể thu nhỏ Galia mà không cần thử nhiều.

[Ahem...]

Mồ hôi mồ kê chảy dọc không ngừng mặc dù nó không thể thấy được bằng mắt thường do cơ thể màu đen.

Sau khi được giải thoát khỏi lời nguyền, Galia dã đoàn tụ với Luce và chia sẻ những câu chuyện chưa kể về cuộc hành trình của họ. Cùng cười, họ cảm nhận được một cảm xúc ấm áp sâu thẳm trong lòng.

Tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện tại của Galia là do cuộc trò chuyện của họ, đặc biệt là về Greung.

[Cho dù cậu có hỏi tôi bao nhiêu lần đi nữa... tôi cũng không thể nhớ được.]

Giọng nói trầm trầm của Galia lặp lại câu trả lời mà nó đã đưa ra trong nhiều tuần.

Isaac che giấu thân phận thực sự của mình là có lý do rõ ràng, hơn nữa anh ta còn chính là ân nhân.

Vì vậy, Galia tin rằng cần phải ngăn chặn mọi vấn đề phát sinh.

Ngay cả khi Luce ra lệnh, nói rằng, 'thú nhận tất cả những gì cậu biết', Galia vẫn dự định chịu đựng nỗi đau đến từ việc bất tuân mệnh lệnh trực tiếp. Nó sẽ đau khủng khiếp, nhưng đối với người đã giải thoát nó khỏi lời nguyền chết tiệt kia, Galia sẽ gắng chịu đựng.

Tuy nhiên, cô chưa bao giờ trực tiếp ra lệnh cho Galia mà chỉ đưa ra yêu cầu hoặc đặt câu hỏi. Galia có nên cảm ơn không?

Thành thật mà nói, nó rất buồn khi Luce phải chịu đựng sự cố của Greung, vì cô là một sự tồn tại khá quý giá đối với Galia.

[Cậu sẽ làm gì nếu Isaac và Greung là cùng một người?]

Galia hỏi cô câu hỏi mà nó ấp ủ trong lòng.

"..."

Luce hạ đôi mắt màu xanh ngọc xuống.

Má cô đỏ bừng trong khi khoé môi cô khẽ run lên. Nó hoàn toàn trái ngược với Poker Face thường ngày của cô.

"Tôi luôn sẵn sàng thú nhận. Nghĩ thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chỉ thấy Isaac là Greung... nên tôi hy vọng sẽ sớm có bằng chứng thuyết phục."

Tình cảm của Luce dành cho Isaac đang dao động giữa tình bạn và tình yêu.

Cô gần như chắc chắn rằng anh chính là Greung, nhưng vì điều đó chưa được chứng minh đầy đủ nên cô buộc phải kìm nén những cảm xúc đang dâng trào trong mình.

Tình bạn là gì?

Cảm xúc hiện tại của cô rối rắm và phức tạp đến mức thậm chí không thể đưa ra câu trả lời thích đáng cho câu hỏi đó, khiến cô vô cùng bối rối.

Galia muốn ủng hộ tình yêu của chủ nhân và vui vẻ nhìn Luce hẹn hò với chàng trai cô thích.

Galia cảm thấy như mọi rào cản cảm xúc đang trói buộc cô sẽ được tháo gỡ nếu nó chỉ nói 'Isaac là Greung'.

Tuy nhiên, ý thức trách nhiệm với ân nhân của mình giống như một cái cùm kẹp chặt cổ chân Galia không chịu buông. Nếu Isaac muốn tiết lộ danh tính của mình cho Luce thi chính anh ấy đã làm rồi.

[Hừmm...]

"...Cậu thật sự không nhớ gì cả á?"

[Dù cậu có hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời vẫn vậy thôi.]

Galia toát mồ hôi lạnh dường như không bao giờ dứt khi nó đang mòn mỏi trong cuộc đấu tranh nội tâm sâu sắc.

Cuộc đấu tranh nội tâm khốc liệt đã đẩy nó đến bờ vực.

Với vẻ mặt u ám, Luce lặng lẽ thở dài.

[Cậu có định đi gặp Isaac không?]

"Gần đây cậu ấy bận rộn với công việc nên bây giờ không phải thời điểm thích hợp... Tuy nhiên, tôi có thể gặp cậu ấy ở sân tập vào buổi tối."

[...]

"...Tôi có nên đi gặp cậu ấy bây giờ không?"

[Không phải cậu vừa nói bây giờ không phải thời điểm thích hợp sao?]

"Tôi phải làm thế nào đây? Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi..."

Khi kỳ nghỉ lễ đến gần, Luce vui mừng vì cô có thể dành nhiều thời gian hơn cho Isaac, nhưng do công việc của anh, thời gian họ bên nhau đã giảm đi đáng kể.

Luce đã cố gắng cầm cự cho đến bây giờ, nhưng sự kiên nhẫn của cô đã đến giới hạn.

"Tôi đã có cảm giác được làm bạn với cậu ấy. Vì thế bây giờ tôi không thể quay lại được nữa..."

Cách nói chuyện của Luce khá damdang, nhưng bản chất lại khá lành mạnh khiến Galia càng cảm thấy khó hiểu hơn.

✦✧✦✧

Lôi Đế, người dự tiệc với phong cách hào nhoáng chết tiệt đó, đã trở về nhà sau khi thảo luận về việc đầu tư với Hiệu trưởng Elena tại Bartos Hall.

Tôi vẫn thắc mắc tại sao anh ta lại đích thân đến, nhưng vì đó không phải là để trợ giúp lũ quỷ hay cản trở tôi nên tôi quyết định không làm phức tạp mọi chuyện bằng cách suy nghĩ quá nhiều.

Nếu có điều gì đó bất ngờ xảy ra trong tương lai, tôi sẽ từ chối phán xét và sử dụng việc này như một mảnh ghép để suy ra nguyên nhân.

Ngoài ra, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn là tức giận khi Lôi Đế rời khỏi xe ngựa của tôi.

Ngay từ đầu, anh ta đã đến tìm tôi vì tôi đã dùng [Thấu Thị], nên nếu số tiền mà anh ta đã lấy đi để đổi lấy mạng sống của tôi, có vẻ như tôi đã được hưởng lợi.

...Có phải mình chỉ là kẻ bị thao túng không?

Dù sao đi nữa, tôi rất vui vì mọi việc diễn ra suôn sẻ... Nếu anh ta chỉ búng ngón tay, tôi đã chuyển sinh rồi.

"...?"

Hôm nay, tôi lại một lần nữa làm nghề lái xe ngựa.

Khi đi qua một con đường đá, tôi nhận thấy một cô gái bên đường đang đưa tay về phía tôi như thể đang đi nhờ xe.

Có phải là để che dấu danh tính của cô ấy không? Cô ấy đang che tóc bằng mũ trùm đầu của áo choàng và cặp kính làm biến dạng nhận thức để che khuất khuôn mặt, nhưng tôi có thể biết rõ đó là Luce.

[Luce Eltania]

—————————

Lv: 150

Chủng Tộc: Con Người

Hệ: Thuỷ, Lôi

Độ Nguy Hiểm: X

Tâm Trí: [Muốn ở bên bạn.]

Tôi không mất nhiều thời gian để đoán ra lý do tại sao cô ấy lại giấu danh tính.

Luce biết rằng tôi hiện đang làm Người đánh xe ngựa, như tôi đã nói với cô ấy khi cả hai trò chuyện ngày hôm trước.

Vì vậy, nhân dịp này, cô ấy muốn dành nhiều thời gian hơn cho tôi bằng cách trở thành khách hàng.

Tuy nhiên, Luce có thể lo lắng rằng tôi sẽ gặp gánh nặng nếu cô sử dụng xe ngựa và trả tiền cho tôi, thay vào đó cô chọn cách che giấu danh tính của mình.

'Thật đáng ngưỡng mộ.'

Thật khó để tôi bỏ qua cảm xúc của cô ấy, vì vậy tôi sẽ giảm giá 10% cho bạn bè.

Đỗ xe lại, tôi mời Luce vào trong. Nghe lời chào của tôi, cô ấy lặng lẽ gật đầu.

"Quý khách muốn đến đâu ạ?"

"Bất cứ nơi nào... mà tôi có thể ngắm nhìn đại đương."

Tôi đã cố gắng hết sức để hợp tác với Luce, nhưng tôi ước gì cô ấy có thể đưa ra một kế hoạch cụ thể hơn và đừng quá mơ hồ về đích đến của mình.

"Ờm, thưa quý khách. Cô cần nói cụ thể hơn về đại dương nào mình muốn ngắm..."

"Ở đâu cũng được miễn tôi có thể ngắm đại dương."

"..Vậy chúng ta sẽ đến bờ biển Castri."

Vì Luce chỉ lặp lại câu trả lời trước đó nên tôi đáp lại bằng một địa điểm mà tôi mơ hồ nhớ ra và bắt đầu lái xe đi.

Luce lén nhìn tôi.

[Luce Eltania]

—————————

Tâm Trí: [Vui mừng vì cô ấy đã thành công giấu kín danh tính của mình với bạn.]

Do đeo kính làm biến dạng nhận thức nên khuôn mặt của cô bị mờ. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể thoáng thấy miệng Luce giật giật.

Ngay sau đó, Thuỷ mana ngưng tụ trong không khí.

[Chủ nhân! Cậu đã hoàn toàn thành công trong việc đánh lừa Isaac!]

Bello, tiểu cá voi, kêu lên vui sướng.

Nhưng ngay lập tức đã bị huỷ triệu hồi.

[Luce Eltania]

—————————

Tâm Trí: [Hiện cảm thấy tuyệt vọng vì không thể che giấu danh tính của mình.]

...Đáng lẽ tôi nên giả vờ như không nghe thấy điều đó.

Sự xuất hiện của "con báo" Bello quá rõ ràng để tiếp tục giả vờ không hay biết. Như thể tôi vừa mới nhận ra danh tính, tôi lặng lẽ gọi tên cô.

"Luce?"

"...Ư."

Với một tiếng thút thít nhẹ, cô tháo chiếc kính làm méo mó nhận thức và kéo mũ trùm đầu xuống.

Tôi có thể thấy mái tóc vàng hồng của Luce duyên dáng xoã xuống vai. Cô cúi đầu, lấy tay che mặt, toát ra vẻ chán nản.

✦✧✦✧

"Chúng ta đã đến nơi roài đây ~ "

Chúng tôi đang hướng tới biển Akins.

Tại bờ biển Castri, Luce đã triệu hồi Galia trước mặt các nhân viên Học viện. Những hạt cát và biển vàng lung linh tuyệt đẹp dưới ánh hoàng hôn.

Để làm Luce vui lên, tôi kể đủ thứ chuyện cho cô nghe.

May mắn thay, cô rất vui khi được ở bên tôi, vì Luce đã nhanh chóng vui vẻ trở lại. Chúng tôi trò chuyện cùng nhau.

Trên đường đi, Bello, tiểu sử ma cá voi xuất hiện trở lại và tham gia vào cuộc trò chuyện. Khi Eden tiếp tục trả lời 'Kyuu', những sử ma dễ thương đã thêm vào bầu không khí dễ chịu khi tôi lái xe.

Toàn bộ cơ thể tôi cứng đờ sau khi vận hành cỗ xe bằng mana cả ngày, vì vậy tôi quyết định nghỉ ngơi trên bờ biển một lúc.

Chúng tôi đã đến vào thời điểm thuận lợi, ánh hoàng hôn đang chiếu những tia nắng đỏ rực xuống trái đất.

Luce và tôi, cùng với những sử ma của mình, chậm rãi đi dọc theo bãi biển đầy cát trong khi tận hưởng làn gió biển.

Những sử ma đang cười khúc khích khi chúng chơi cùng nhau. Bằng cách nào đó, nó đã biến thành một trận đấu vật và Bello mạnh hơn đang thống trị Eden.

Hãy cố thắng để thay đổi nhé Eden.

Mái tóc vàng hồng bồng bềnh của Luce lấp lánh sắc màu của hoàng hôn. Khi gió biển lướt qua, cô vén tóc ra sau tai trong khi ngắm nhìn mặt trời lặn.

Sau đó, Luce liếc nhìn tôi trước khi quay đi, cúi đầu và mỉm cười nhẹ nhàng.

[Luce Eltania]

—————————

Tâm Trí: [Vô cùng hạnh phúc khi được ở bãi biển cùng bạn.]

Một nụ cười của người cha tự nhiên nở trên khuôn mặt tôi.

Liệu tôi có cảm thấy như vậy nếu con gái tôi nói: 'Con rất vui được ở bãi biển với cha!' không? Tất nhiên, tôi không có con gái nên tôi không thể chắc chắn được.

"Tớ đang hạnh phúc. Tớ có thể ở bên Isaac mà không cần lo lắng đến người khác."

Lời thì thầm nhột nhột của cô xuyên qua làn gió biển, kích thích tai tôi.

"Cậu có thích nó đến vậy không?"

Luce mỉm cười rạng rỡ khi cô gật đầu.

Chúng tôi tiếp tục nói về những điều tầm thường, như việc chúng tôi thấy chú mèo đốm lang thang trong khuôn viên Học viện dễ thương đến mức nào, hay chất lượng đồ ăn ở trường giảm sút ra sao trong kỳ nghỉ.

Ngồi cạnh nhau trên bãi cát, chúng tôi lặng lẽ ngắm mặt trời lặn đang dần lặn xuống phía chân trời.

"Isaac, cậu có thể cảm thấy lạnh. Cậu nên nhận cái này..."

Khi Luce định cởi chiếc áo choàng của mình đang mặc để che cho tôi, tôi nhanh chóng ngăn cô lại bằng cách vẫy tay.

Có lẽ đang là mùa hạ, nhưng giờ đã là buổi tối, xung quanh trở nên lạnh lẽo vì gió biển. Luce sẽ bị lạnh nếu cởi bỏ áo choàng.

Tôi lấy ra hai chiếc chăn từ Túi ma thuật giống như Túi Thần Kỳ của Doraemon như thể đó là điều hiển nhiên. Chúng là những món đồ tôi đã mang theo khi khám phá Hang Tantak dưới lòng đất.

Tôi choàng một chiếc chăn lên vai Luce.

"Hehe."

Luce không chút do dự quấn mình trong chăn, mỉm cười. Bằng cách nào đó, nụ cừu của cô dường như trở nên tự nhiên hơn theo thời gian. Có cảm giác như nhận vật yêu thích thứ hai của tôi đàn trưởng thành. Chỉ ý nghĩ đó thôi đã khiến tôi rất hạnh phúc.

Chúng tôi nhìn thấy những tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn khi nó biến mất ở đường chân trời.

Những chiếc chăn đắp lên người chúng tôi mang lại hơi ấm vừa phải giữa làn gió biển se lạnh, tạo nên một bầu không khí ấm cúng.

"Isaac."

"Hửmm?"

"Cậu biết đó, tớ luôn nghĩ con người giống như những con nhím."

Luce bắt đầu chia sẻ cảm xúc của mình với giọng bình tĩnh.

"Càng đến gần ai đó, tớ càng có cảm giác như bị gai đâm. Tớ ghét tất cả mọi người. Nhưng càng đến gần cậu, tớ càng cảm thấy tốt hơn."

Mỗi lời Luce nói đều văng vẳng bên tai tôi.

"Ngay cả bây giờ tớ cũng thật sự hạnh phúc. Đó là những gì tớ cảm nhận được."

Lời thì thầm nhẹ nhàng của Luce làm màng nhĩ tôi nhột như bông.

Khi kỳ nghỉ hè sắp đến, tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho cô. Có lẽ đó là lý do tại sao gần đây Luce có vẻ phấn khích.

Sử dụng [Thấu Hiểu Tâm Trí], có vẻ như Luce chỉ cảm thấy hạnh phúc hay vui vẻ khi ở bên tôi. Nó thường làm cho tôi, đối phương, cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Lần này cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng với người khác. Bất cứ khi nào điều đó xảy ra, tôi sẽ sợ hãi không nói nên lời.

"Tớ rất vui."

Tôi đáp lại bằng một nụ cười, vì tôi cũng thấy hạnh phúc.

Im lặng, chúng tôi đắm mình trong ánh hoàng hôn buông xuống.

Tôi liếc nhìn Luce, người đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Đọc được suy nghĩ đó, tôi nhận ra cô đang trải qua nỗi buồn, có thể là do nhớ lại thời thơ ấu của mình.

Theo «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», sau khi mất đi Đại Phù Thuỷ của Thiêng Đường Phẫn Nộ và Hansel, Luce sẽ trèo lên nóc trang viên của Gia tộc Eltania để ngắm hoàng hôn hầu như mỗi ngày.

Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được sự nặng nề trong suy nghĩ của cô trong những khoảnh khắc đó.

Sau sự mất mát của cô, tôi có thể là người duy nhất mà Luce, người luôn cô đơn, đã mở lòng.

Sau khi nghĩ xa đến thế, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc ngắm hoàng hôn cùng Luce.

Cô không còn cô đơn nữa. Mặc dù ban đầu tôi rất hối hận vì đã trở thành bạn của Luce nhưng tôi vẫn không cảm thấy gì ngoài tình cảm sâu sắc với cô ấy. Tôi không muốn Luce cô đơn nữa.

Vì vậy, bây giờ tôi rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh Luce.

Luce, có lẽ đã nhận ra ánh mắt của tôi, quay lại nhìn tôi chằm chằm, trước khi cười đến mức đỏ mặt.

Tôi làm theo.

Tiếng khóc của Bello và Eden.

Tiếng gió biển, tiếng sóng vỗ rì rào.

Tôi nghĩ đó là một cách khá lãng mạn để trải qua một ngày giữa hạ.

"Này."

Sau đó, Luce, dường như đang nhớ lại điều gì đó, rút ra một gói nhỏ và đưa cho tôi.

Tôi có thể nghe thấy tiếng leng keng, biểu thị rõ ràng rằng nó chứa rất nhiều gel.

Luce có một vẻ mặt xấu hổ.

"Bao gồm cả chuyến đi của tớ... có rất nhiều gel tip. Vậy tớ có thể độc quyền xe ngựa của cậu trong thời gian này được không?"

"...?"

Cảm thấy khó chịu vô cùng, tôi nhìn giữa Luce và gói gel.

Có phải đây là...?

"Được không?"

"Tốt thôi. Chỉ cần đưa tớ những gì cậu nợ. Vì cậu là bạn tớ nên tớ sẽ giảm 10% cho cậu, nhưng hãy nhớ tính toán hợp lý nhé."

"Hửm?"

Luce tỏ ra bối rối khi tôi từ chối.

Mặc dù Luce trả tiền cho tôi vì một lý do khác, nhưng tôi không thể nhẫn tâm nhận phí kết bạn được.