Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 74: Chuyện Chưa Kể - Đánh Giá Săn Bắn (2.5)



༺ Chuyện Chưa Kể - Đánh Giá Săn Bắn (2.5) ༻

※ Diễn biến này diễn ra sau các sự kiện của phần (2) và trước Phần (3) của Đánh Giá Săn Bắn.

Đảo Elt.

Giữa cuộc Đánh giá Săn bắn, tôi đã đi được nửa chặng đường sau khi đánh bại Rose Red Rivera.

Chẳng bao lâu sau, tôi thấy mình đang ở vùng đầm lầy. Vượt qua nó sẽ là một nhiệm vụ khó khăn vì bùn đã ngập nước hình thành nên một hồ nước lớn.

Tôi có thể xây một cây cầu bằng Băng hoặc Nham Ma Pháp.

Tuy nhiên, vùng đầm lầy có khả năng chưa đựng ảo ảnh ma vật và sử ma của kẻ thù. Tôi có thể sử dụng ma pháp nguyên tố để vượt qua bằng cách nào đó, nhưng nếu những sinh vật này phục kích giữa chừng, tôi sẽ gặp bất lợi đáng kể.

"Có lẽ tốt hơn là mình nên quay lại."

Tôi dịch chân sang một bên, tính toán một con đường khác.

Và rồi nó đã xảy ra.

Puuuuuuuu—!

"Wa!"

Không báo trước, đầm lầy dâng cao!

Bay trong không khí giữa bùn bantumlum là một con ma thú bò sát, kích thước của nó tương đương hai người đàn ông trưởng thành cộng lại. Được bao bọc trong Thuỷ mana, đó là sử ma cá sấu sống ở đầm lầy, Dove.

[Dove]

——————

Lv: 60

Chủng Tộc: Ma Thú

Hệ: Thuỷ

Độ Nguy Hiểm: Thấp

Tâm Trí: [Muốn đánh bại bạn và nhận được lời khen ngợi từ chủ nhân.]

Nó há miệng, nhe ra những chiếc răng sắc nhọn đầy đe doạ.

[Gahhhhh!]

Triển khai một vòng tròn ma thuật màu xanh lam, con ma thú cá sấu cố gắng lao về phía tôi. Có lẽ ẩn trong đầm lầy nên nó không bị Hilde chú ý.

Tôi vội vàng đan các ngón tay lại với nhau và ngưng tụ Băng mana. Vòng tròn ma thuật [Bộc Phá Băng Kết] hiện lên trước tay tôi.

「Thuỷ Liêm (Hệ Thuỷ, ★3)」

Khi con cá sấu giải phóng một lượng lớn nước bằng vòng tròn ma thuật của nó, tôi cho nổ Băng mana ngưng tụ về phía nó.

「Bộc Phá Băng Kết (Hệ Băng, ★5)」

Kwaaaahhhh—!!

Cú sốc mạnh từ vụ nổ băng nhấn chìm cả cá sấu lẫn ma pháp [Thuỷ Liêm] của nó.

Trong khoảnh khắc đó, sương giá lan rộng bao bọc lấy ma thú cá sấu, nuốt chửng và khiến nó bay lên trên cây.

Kuuuuu——!

Những khối băng dài đã đóng băng sử ma cá sấu rơi xuống vùng đầm lầy và biến thành một cấu trúc vững chắc giống như cây cầu. Khối băng rắn chắc được ngưng tụ bởi mana không hề nứt ra một chút nào.

Nó dài hơn đáng kể so với cái tôi đã tạo ra trong học kỳ một. Rõ ràng, khả năng làm chủ [Bộc Phá Băng Kết] của tôi đã được cải thiện rất nhiều.

Tôi chống lại sự thôi thúc muốn vượt qua ngay lập tức. Như tôi đã nói trước đây, nếu kẻ thù lao vào khi tôi đang vượt qua cầu băng, tôi sẽ phải chịu số phận đó.

[Chủ nhân, một ma thú khác đang đến gần.]

[Kyuuuuuu—]

Drrrrrrrrrr—

Một con ma thú được bao bọc trong bộ giáp giống như đá lăn về phía tôi với tư thế cúi người. Đó là sử ma Armadillo với thân hình có thể dễ dàng dô được khoảng 2 mét khi duỗi thẳng ở dạng cuộn lại.

Chắc hẳn nó đã nghe thấy âm thanh ma thuật được thi triển và âm thanh của những khối băng rơi xuống vùng đầm lầy.

[Arivori]

——————

Lv: 56

Chủng Tộc: Ma Thú

Hệ: Nham

Độ Nguy Hiểm: Thấp

Tâm Trí: [Muốn đánh bại bạn và được chủ nhân vuốt ve.]

「Thương Băng (Hệ Băng, ★4)」

Nhẹ nhàng duỗi cánh tay lên trên, tôi tạo ra một [Thương Băng] trên đầu.

Tôi nhấm nó vào Arivori, sử ma Armadillo đang lăn về phía tôi. Khoảnh khắc tôi chuẩn bị bắn [Thương Băng]—

「Sấm Sét (Hệ Lôi, ★4)」

Kwaaang—!!

"...!"

Một tia sét màu tím xuyên qua kẽ lá và đánh trúng Arivori. Tia sét mạnh mẽ làm tê liệt toàn bộ cơ thể của nó và áo giáp vỡ ra.

Arivori chưa kịp hét lên đã bất tỉnh, bốn chi dang rộng ra. Chỉ có đôi bàn chân co giật liên tục.

Dòng điện màu tím bắt đầu kêu lách tách sau hậu quả của [Sấm Sét].

'Cái quái gì đây, đòn khác sao...?'

[Chủ nhân, có thứ gì đó nguy hiểm đang đến!]

Trước lời cảnh báo khẩn cấp của Hilde, tôi cảm thấy một cảm giác nặng trĩu lan khắp lồng ngực.

Gì đây, gì đây? Chuyện gì đang xảy ra nữa vậy?!

——————[Kiaaaaaah!]

Đột nhiên, tiếng kêu quen thuộc của một con chim săn mồi vang vọng khắp khu rừng.

"Ugh!"

Xuyên qua những tán cây, một con Hắc Điểu được bao bọc trong tia sét màu tím sà xuống và đáp trước mặt Arivori, sử ma Armadillo. Dòng điện và gió giật lan ra mọi hướng.

Chà, điều đó chắc chắn khiến tôi mất cảnh giác...

"Galia...?"

Trước mặt tôi là một con gà gô đen 'Lôi Điểu Galia'. Nó nhỏ hơn bình thường.

[Lôi Điểu Galia]

—————————

Lv: (100)

Chủng Tộc: Ma Thú

Hệ: Lôi

Độ Nguy Hiểm: X

Tâm Trí: [Rất vui khi gặp bạn.]

"Isaac, tớ tìm thấy cậu rồi."

Một nữ sinh có mái tóc vàng hồng đang ngồi trên lưng Galia. Cô ấy là Luce Eltania, học viên năm nhất của Khoa Ma Thuật.

"Luce?"

Galia cúi đầu xuống, còn Luce trượt từ gáy xuống đất.

Một nụ cười dịu dàng tô điểm trên khuôn mặt cô.

Má ơi may ghê... Mình đã sợ té đái khi [Sấm Sét] đánh xuống.

Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong tôi. Nếu là Luce, cô ấy chắc chắn sẽ đứng về phía tôi.

"Này, làm sao cậu tìm được tớ vậy? Ngạc nhiên thật đấy...!"

Tôi định tiếp cận Luce với khuôn mặt tươi cười và chào cô, nhưng tôi đột ngột dừng lại.

Bằng cách nào đó, tình trạng của cô ấy có vẻ không ổn.

Má ửng hồng. Hơi thở hơi nóng và khó chịu đến mức tạo ra những luồng không khí có thể nhìn thấy được. Một nụ cười quyến rũ.

Gần như thể... cô ấy rất hưng phấn.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Nó làm tôi nhớ đến Luce trong Bad Ending Bổ sung N.13, 「Lồng Chim」, trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen».

[Luce Eltania]

—————————

Lv: 151

Chủng Tộc: Con Người

Hệ: Thuỷ, Lôi

Độ Nguy Hiểm: ?

Tâm Trí: [Muốn ở bên bạnMuốn ở bên bạnMuốn ở bên bạnMuốn ở bên bạnMuốn ở bên bạnMuốn ở bên bạnMuốn ở bên bạnMuốn ở bên bạnMuốn ở bên bạnMuốn ở bên bạn...]

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng và tôi nhanh chóng đóng cửa sổ trạng thái của Luce lại.

'Cái gì đây? Cái gì...?'

Có chuyện gì với sự bộc phát cảm xúc đột ngột này vậy?

Khi tôi nhìn thấy cô ở bến tàu Học viện, cô ấy không khác gì lúc bình thường...?

"Tớ đã tìm cậu hàng giờ đấy."

Luce ổn định hơi thở và bắt đầu từ từ tiếp cận tôi.

"Bất cứ khi nào tớ thấy ai đó sử dụng Băng Ma Pháp, tớ đều đến kiểm tra. Cuối cùng tớ đã tìm thấy cậu."

Chỉ khi cả hai đến gần nhau hơn tôi mới có thể nhận ra một thứ bột màu xanh ngọc lục bảo bay nhẹ từ đầu Luce.

'Ôi mẹ ơi...'

Làm sao tôi có thể không nhận ra đó là gì chứ?

Đó là một chất rỉ ra từ những người bị bào tử của 'Nấm Choro' tấn công.

Theo những gì tôi nhớ, trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» nấm Choro chủ yếu được tìm thấy ở vùng cao nguyên.

Khi một sinh vật đến gần, nó sẽ giải phóng các bào tử để khuếch đại cảm xúc mà người đó chứa đựng.

Ví dụ, nếu bạn ghét ai đó, bạn sẽ không thể vượt qua được mong muốn hãm hại họ.

Và nếu bạn có cảm tình dù chỉ nhẹ với người khác, nó có thể biến thành tình yêu nồng nàn.

Tôi nhớ cộng đồng đã mô tả nó là 'trở thành một cô nàng dễ dãi'.

Sau một khoảng thời gian nhất định, những người bị ảnh hưởng bởi bào tử sẽ rơi vào giấc ngủ cưỡng bức.

Trong quá trình tác dụng giải độc hoàn toàn, người nhiễm sẽ ngủ như chết vậy. Họ sẽ trở nên hoàn toàn vô phòng bị và sẽ mất hết ký ức liên quan đến tác dụng của nấm Choro.

Điều này có nghĩa là nếu bạn gặp phải một cái, bạn phải chạy ngay càng nhanh càng tốt.

'Luce đã hít vào bao nhiêu bào tử vậy?'

Rất có thể cô đã hít phải một lượng đáng kể bào tử nấm.

Theo ghi nhận, khói bốc ra là một phần tự nhiên của quá trình giải độc và không có hại.

Dù sao thì,

Khi tôi suy ngẫm về những gì Luce đã nói, tôi suy ra tại sao cô lại rơi vào tình trạng này.

Chắc hẳn cô đã leo lên vùng cao nguyên để tìm tôi. Và với đôi mắt tinh tường của mình, chắc hẳn cô đã tìm kiếm tung tích của tôi từ vách đá.

Ngay cả khi khu rừng tràn ngập cây cối, tầm nhìn của Luce vẫn đủ quái dị để theo dõi chuyển động của tôi qua những kẽ lá.

Trong thời gian này, những cây nấm mọc cụm trên cao nguyên sẽ bắt đầu giải ống bào tử, khiến Luce hít phải một lượng đáng kể.

Dần dần, cảm xúc của cô ngày càng mãnh liệt, biến cô thành một cô nàng dễ dãi.

Luce tiến lại gần tôi như thể cô sắp ôm lấy tôi và nhìn tôi với nụ cười mà người ta thường dành cho người yêu của mình.

"Tớ nhớ cậu, Isaac."

"...!"

Giọng nói của cô nhẹ nhàng như ánh trăng, êm ả vuốt ve màng nhĩ của tôi. Kết hợp với hơi thở ấm áp đó, đã biến thành một giai điệu mê hoặc có sức mạnh làm tê liệt các giác quan của tôi.

Một cảm giác khoái cảm mãnh liệt dâng trào.

Tôi đông cứng như băng dưới ảnh hưởng của nó.

"Nơi này nguy hiểm lắm... Tớ sẽ bảo vệ cậu khỏi bị thương, nên hãy ở bên cạnh tớ nhé, Isaac."

Không có thanh âm ASMR nào có thể đánh bại được giọng nói của Luce. Cảm giác như thể toàn bộ quần áo của tôi đã bị lột bỏ và những chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng vuốt ve toàn bộ cơ thể tôi - đó là một cảm giác rùng mình ngấy ngất.

Không, thoát khỏi nó đi tôi ơi.

Tôi gần như không thể lấy lại được bình tĩnh và bắt đầu suy nghĩ.

'Nếu có Luce, sẽ có cảm giác như thể có cả một đội quân đứng về phía mình.'

Với Luce là đồng minh, độ khó của 「Màn 4, Chương 2, Chuỗi Thức Ăn」 sẽ giảm đáng kể. Đó sẽ là một lợi thế lớn cho tôi.

Ban đầu tôi dự định chiêu mộ đồng minh vào thời điểm này, vì tôi biết mình sẽ phải đối mặt với những kẻ thù khó nhằn hơn trong tương lai.

Tuy nhiên, tôi khuynh hướng của Luce là một cô nàng dễ dãi.

Có lẽ vì tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ mà không đưa ra câu trả lời nào nên vẻ mặt của Luce trở nên lạnh lùng.

"Cậu... cậu không thích ở gần tớ á?"

Luce kín đáo đưa tay phải ra sau lưng.

Mình không biết em ấy đang với lấy thứ gì, nhưng một cảm giác bất an mạnh mẽ đang ập đến như một cái búa đập vào ấy.

Trong cơn hoảng loạn, tôi vội vàng bật mode diễn viên bên trong mình, Isaac dày dạn kinh nghiệm. Tôi trưng ra bộ mặt diễn xuất tốt nhất, nở một nụ cười tự nhiên và trấn an Luce.

"Tớ chỉ choáng ngợp vì vui mừng trong giây lát thôi. Tại sao tớ lại ghét ở gần cậu chứ, điều đó có hợp lý không?"

"..."

Luce nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt dường như vô cảm, không thể gạt bỏ sự nghi ngờ của mình.

"Cảm ơn cậu vì đã đến, Luce. Cậu là niềm hy vọng của tớ đó."

Ngay khi tôi thêm một lời nhận xét nồng nhiệt, vẻ mặt của Luce bắt đầu dịu lại.

Xụt—

Luce kín đáo nhét thứ gì đó vào cạp váy. Mặc dù cô đã cố gắng giảm âm thanh hết mức có thể nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng vì ở quá gần.

Tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng 'cô nàng dễ dãi' Luce là con dao hai lưỡi do cô có khuynh hướng chiếm hữu mạnh mẽ những người bản thân yêu quý bên cạnh và bảo vệ họ.

Cô đã phải gánh chịu cảm giác tội lỗi vì không thể bảo vệ được Đại Phù Thuỷ của Thiên Đường Phẫn Nộ và Hansel, hình thành nên con người hiện tại của cô.

Tuy nhiên, khi sử dụng khéo léo, con dao hai lưỡi có thể cắt đứt mọi thứ.

"Isaac, cậu đi đâu vậy?"

"Đến trung tâm. Tớ nghe nói nơi đó rất thú vị nên tớ muốn đi xem thử. Cậu có thể đưa tớ đến đó trên Lôi Điểu được không?"

Luce gật đầu và mỉm cười.

Tôi cố đọc tâm trí của Luce theo thói quen, nhưng nhanh chóng tắt nó đi, cảm thấy rùng mình.

'Chà, thế là đủ rồi.'

Ngăn chặn một Bad Ending là ưu tiên hàng đầu của mình.

Tôi gượng cười quay người bước đi cùng cô nàng dễ dãi hai lưỡi.

Và rồi nó đã xảy ra.

"...!"

Luce đột nhiên ôm lấy tôi.

'Cái đéo gì vậy!'

Tôi có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại và ấm áp của ngực cô ấy áp vào ngực mình.

Mùi hương cơ thể khêu gợi của Luce và mùi cỏ thoang thoảng của khói từ quá trình giải độc nấm Choro tấn công khứu giác của tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn xuống Luce.

"Haah, haah..."

Cô ấy cố gắng bám vào quần áo của tôi. Hơi thở của cô khó nhọc, như thể đang bị cúm nặng.

Có vẻ như tác dụng phụ của việc hít quá nhiều bào tử nấm Choro đã phát huy tác dụng.

Những tiếng rên rỉ và đỏ mặt trước đó của cô một phần là do thể chất càng sa sút.

"Isaac... Tớ gặp chút khó khăn trong việc giữ thăng bằng... Tớ xin lỗi. Tớ cũng không thể tăng kích thước của Galia... Tớ xin lỗi vì không thể chở cậu đi..."

"...Cậu đang xin lỗi vì cái gì thế? Cậu nên nghỉ ngơi ở đây một chút đi."

Hiện tại, Luce có vẻ không thể tăng kích thước của Galia bằng khả năng kiểm soát mana hiện tại của mình. Không có đủ chỗ trên Galia cho cả tôi và Luce cưỡi...

Dù sao đi nữa, việc tôi cố gắng nhờ cậy một người như cô ấy giúp đỡ khiến tôi cảm thấy có lỗi.

Tôi nắm lấy vai Luce và dẫn cô ngồi tựa vào một cái cây gần đó. Galia, ngay cả sau khi bị giảm xuống Lv 100 và bị thu nhỏ, vẫn có thể bảo vệ Luce, cô phép tôi bỏ cô lại mà không cần lo lắng.

Và tác dụng phụ của nấm Choro sẽ biến mất sau một giấc ngủ ngon.

Xô.

Nhưng Luce đẩy tay tôi ra và lắc đầu.

"Ở lại với tớ đi, Isaac... Tớ muốn ở bên cạnh cậu. Nếu tớ thở được một lát, tớ sẽ ổn trở lại... Còn nếu không, hai ta có thể cưỡi vòng quanh Galia..."

Luce nhẹ nhàng vuốt ve tay áo tôi, khu vực đã bị ma thuật của Rose đốt cháy trước đó.

"Tớ sẽ bảo vệ cậu, Isaac... Vì thế hãy đến gặp tớ thường xuyên hơn nhé. Đừng để bị thương như vậy..."

Luce siết chặt cổ tay tôi bằng chính bàn tay mảnh khảnh đã vuốt ve ống tay áo của tôi.

"Nếu cậu bị thương... Tớ sẽ đau lắm..." Giọng cô có chút ươn ướt.

Tác dụng của nấm Choro là khuếch đại cảm xúc của người bị ảnh hưởng.

Nhìn thấy Luce bộc lộ nội tâm cũng như sự tổn thương của mình một cách công khai, tôi như chết lặng tại chỗ. Tôi cảm thấy như có một khối sắt nặng nề đè lên trái tim mình.

'Đây là bạn bè hay người yêu của nhau thế?'

Ẩn dưới ngôn từ thông thường và những lời nhận xét nhạt nhẽo của Luce, có một thứ gì đó bất ngờ phục kích tôi để ngăn tôi tiến bước, như thể nó đang cố gắng đóng băng thời gian.

Tôi thờ dài và nhẹ nhàng buông Luce ra, khiến cô giật mình. Tôi quay lưng lại và ngồi xuống, gập một đầu gối và duỗi tay ra sau.

"Lên đi."

Tôi vừa nói vừa quay đầu lại.

Luce có vẻ bối rối, vẻ mặt cho thấy cô không hiểu gì cả.

"Cậu nói cậu sẽ đi cùng tớ phải không? Tớ sẽ cõng cậu."

Làm sao trái tìm mình có thể không tan chảy trước tất cả sự quan tâm mà em ấy dành cho mình chứ?

Dù sao đi nữa, tôi muốn Luce ở bên cạnh tôi. Cuối cùng thì tôi cũng không thể ghét cô ấy được.

Hơn nữa, có cô ở bên cạnh, Galia có thể chiến đấu thoải mái hơn.

"Hehe."

Luce cười khúc khích một cách tinh nghịch và bám vào lưng tôi không chút do dự.

Cô quàng tay qua vai tôi, còn tôi thi nắm lấy chân cô ấy và đứng dậy.

"Nó không khó chịu phải không?"

"Không, nó ổn mà Isaac. Cậu sẽ không cảm thấy mệt phải không?"

"Đừng lo lắng, tớ rất mạnh đấy."

Luce nhếch mép cười.

"Galia, tôi sẽ đi đường tắt nên hãy hỗ trợ nhé."

[Để đó cho tôi.]

Giọng nói nam tính sâu lắng của Galia vang vọng trong tâm trí tôi.

Nói xong tôi bế Luce lên và khởi hành. Tôi lê bước qua vùng đầm lầy, bước qua những tảng băng mà tôi đã tạo ra.

Tôi biết rằng vì có Galia nên chúng tôi sẽ được an toàn.

"Isaac."

"...!"

Ngay khi giọng nói của Luce vang lên bên tai tôi, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Giọng điệu của cô giống như một vũ khí chiến thuật ngọt ngào và quyến rũ.

"Gì thế?" Tôi trả lời một cách vô cảm.

"Bàn tay của cậu... khá damdang đó." Luce nói với một nụ cười yếu ớt.

Có vẻ như cô đang ám chỉ bàn tay của tôi đang đỡ chân cô ấy.

...Nghĩ lại thì, đúng là như vậy. Đã lâu lắm rồi tôi chưa cõng ai đó đến nỗi tôi không nhận ra rằng mình không cần phải nắm lấy đùi trên của cô. Bằng cách nào đó, cảm giác này thật mê hoặc. Nó làm tôi đỏ mặt.

Tôi trượt cánh tay của mình xuống dưới phía đầu gối. Luce cười khúc khích trước cảnh tượng đó và cảm thấy thật thú vị.

Nhờ có Luce và Galia tham gia cùng nên tôi không phải làm gì nhiều. Họ sẽ xử lý mọi ảo ảnh ma vật hoặc sử ma thù địch có thể tấn công.

'Ơn trời ạ.'

Nếu tôi chỉ có một mình, đây sẽ là một phần thi đầy thử thách và tôi có thể bị loại bất cứ lúc nào.

"Hít hà. Nhân tiện, hôm nay cậu không có mùi giống Isaac...?"

"Đó là vì tớ đã dùng chất khử mùi."

"Xấu hổ quá đi."

Có thể có kẻ thù có thể theo dõi tôi bằng mùi hương.

Tôi che giấu mùi cơ thể bằng chất khử mùi tôi mua ở cửa hàng tự động.

"Nhưng Isaac ơi, có điều tớ tò mò..."

"Vâng."

"Hôm nay cậu có thể cho tớ một số... lời khuyên về mối quan hệ được không?"

Giọng của Luce bắt đầu nhỏ dần khi cô bắt đầu buồn ngủ.

Lời khuyên về các mối quan hệ. Tôi đã không cho cô điều gì ngoài những lời khuyên rập khuôn.

Lúc đầu, khi Luce yêu cầu tôi dạy cô ấy các mối quan hệ, tôi đã rất bối rối, nhưng bây giờ điều đó dường như không còn là vấn đề gì to tát nữa. Suy cho cùng thì con người là sinh vật có khả năng thích nghi.

"Nó là gì? Nói cho tớ biết đi." Tôi lơ đãng hỏi.

"Nếu tớ phải lòng một ai đó và họ đang cõng tớ... tớ nên nói gì đây?"

Tôi dừng bước. Tôi vô tình đông cứng lại.

Đầu tôi bắt đầu quay cuồng trước lời nói đó.

Mình có nên hiểu rằng em ấy đang thú nhận thích mình không? Nhưng điều đó sẽ không có ý nghĩa nhỉ?

"Cậu... Cậu thích Greung, phải không?"

"..."

"...Aa."

Tôi nhận ra mình đã lỡ lời.

Có lẽ chỉ vì hoàn cảnh lúc đó tôi bế cô ấy mà câu hỏi như vậy mới nảy ra trong đầu tôi.

Hỏi 'Cậu thích Greung phải không?' ở đây có thể dễ dàng được hiểu là 'Cậu đang thổ lộ tình cảm của mình với tớ ngay bây giờ phải không?' Có rất nhiều chỗ cho cách giải thích đó.

"Tớ không có ý như vậy..."

"Tớ đã hiểu nhầm. Tớ xin lỗi."

Tôi lại tiếp tục.

"Có điều gì Isaac cần phải xin lỗi chứ...?"

Luce vùi mặt vào vai tôi. Tôi có thể cảm nhận hơi nóng xuyên qua lớp vải.

Ngay cả khi tác dụng phụ của nấm Choro sẽ cải thiện sau khi ngủ một giấc, tôi vẫn vô cùng lo lắng về tình trạng của Luce lúc này.

Tôi luôn theo dõi Luce để chắc chắn rằng cô không có vấn đề gì.

"Vậy thì, Isaac. Tớ có một việc muốn nhờ... Cậu có thể cho tớ biết điều đó được không?"

"Nó là gì thế?"

Kwagwang——!

Một ảo ảnh ma vật xuất hiện, nhưng Galia đã giết nó chỉ bằng một tia sét.

Tôi tăng tốc độ dọc theo con đường đó.

Luce thở dốc một lúc, rồi cố gắng bình tĩnh lại và tiếp tục nói.

"Hãy nói với tớ rằng Isaac là Greung... Làm ơn hãy nói vậy đi..."

Đúng như tôi nghĩ.

Xin lỗi, nhưng điều đó sẽ không tốt.

Thành thật mà nói, mình không tin Luce. Ít nhất cho đến khi mình đánh bại Tà Thần, mình định ngăn em ấy thu thập được càng nhiều xác nhận càng tốt.

Nếu cô ấy phát hiện ra, khả năng xảy ra một Bad Ending sẽ tăng lên. Việc trở nên mạnh mẽ hơn và tập trung vào việc tiêu diệt quỷ đã đủ khó khăn rồi.

Vì vậy, khi mình đánh bại Tà Thần và không còn phải lo lắng về việc ngăn chặn Bad Ending...

...Lúc đó, mình sẽ tiết lộ mọi chuyện.

Chà, chắc chắn cô ấy sẽ không dùng cách tra tấn bằng cách yêu cầu 'Khai cậu là Greung mau.'

Hử? Em ấy thật sự không làm thế á?

"Cậu thật bướng bỉnh đấy. Tất nhiên là không phải rồi. Để cậu làm tất cả những điều này chỉ có nghĩa là cậu buộc phải thích tớ hay gì đó, phải không?"

Tôi cố tình dùng giọng điệu bình thường để chặn câu hỏi của Luce.

Từ góc nhìn của Luce, cô không thể hoàn toàn chắc chắn trừ khi tìm được bằng chứng rõ ràng rằng tôi là Greung.

Khoảng cách tâm lý này là vừa phải.

Luce không có tư cách để thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình.

Tuy nhiên, phản ứng tiếp theo của cô quá bất ngờ, tôi thấy mình không nói nên lời.

"Có lẽ thế..."

Luce nở một nụ cười yếu ớt.

Lời thì thầm nhẹ nhàng của cô vang vọng trong tâm trí tôi như một tiếng vọng xa xăm.

"Luce...?"

"..."

Sau đó, Luce không nói thêm lời nào nữa. Tôi gọi tên cô nhiều lần nhưng vô ích.

Cơ thể cô mềm nhũn. Những hơi thở nhẹ nhàng nối tiếp nhau, nhẹ nhàng lọt vào tai tôi.

"Cậu buồn ngủ rồi à?"

Một nụ cười cay đắng thoát ra khỏi môi tôi.

Cuối cùng, có vẻ như cơ thể của Luce đã rơi vào trạng thái buộc phải ngủ để giải độc tác dụng của nấm Choro.

Bíp——

Vòng tay của Luce báo hiệu bị loại.

Vòng tay liên tục theo dõi tình trạng thể chất của người đeo và báo hiệu bị loại khi họ mất khả năng chiến đấu. Luce cũng không khác.

Tôi tựa Luce vào một cái cây gần đó. Galia, người đang hỗ trợ, ngồi xuống cạnh tôi.

Luce đã ngủ say. Đầu cô nghiêng sang một bên, mái tóc vàng hồng mượt mà nhỏ giọt nước mưa.

Khi tỉnh dậy, em ấy sẽ quên đi.

"Galia, cậu đã làm rất tốt. Giám thị sẽ đến đưa cậu ấy đi sớm thôi. Cậu sẽ bị loại cùng với chủ nhân của mình nên cứ làm theo."

[Cậu định làm gì tiếp theo?]

"Tôi sẽ đến nơi tôi cần đến. Cảm ơn nhé."

Tôi duỗi thẳng đôi vai cứng đờ vì cõng Luce.

"Tôi đi đây."

[Tuy nhiên, tôi có điều này muốn nói với cậu.]

Galia nhìn tôi với đôi mắt loé tia chớp.

[Khi nào cậu định tiết lộ bí mật của mình cho cô bé này?]

Đó là một câu hỏi tự nhiên vì Galia coi Luce như thể là con gái ruột mình.

"...Nhân tiện, cảm ơn vì đã giữ bí mật. Tôi sẽ tiết lộ nó khi đến thời điểm thích hợp."

[Xin đừng quá lâu nhé. Cô bé này, nó thật sự thích cậu đấy, cậu có biết không.]

"..."

[Tôi cũng muốn sớm được gặp các cháu của mình...]

"Tôi đang vội nên tôi sẽ đi đây. Hẹn gặp lại lần sau."

Tôi tăng tốc độ như thể chạy trốn, cắt ngang lời nói không suy nghĩ của Galia.

Như thể cảnh báo tôi hãy cẩn thận, Galia dang rộng một cánh và vẫy tay với tôi. Tôi vẫy tay đáp lại.

'Cố lên.'

Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh lại. Từ giờ trở đi, những khoảnh khắc thử thách đang chờ đợi. Tôi cần tránh chiến đấu càng nhiều càng tốt để đến được trung tâm.

Làm thôi nào. Mình sẽ ngăn chặn một Bad Ending, giống như mình vẫn làm cho đến nay.

Tôi băng qua khu rừng rậm rạp về phía trung tâm.

—[Chuyện Chưa Kể - Đánh Giá Săn Bắn (2.5)] End.