Những tia nắng cuối cùng cũng tắt, đèn đường lần lượt sáng lên.
Tôi dựa lưng vào chiếc ghế, đang định mở tài khoản mạng xã hội của mình ra thì chợt nhớ rằng tài khoản chính thuộc sự quản lí của Trâu Miên và không thể đăng nhập được, vì vậy tôi đành ngậm ngùi đi đăng kí tài khoản mới.
Tôi đã đi giải thích rất nhiều lần, nhưng tôi càng thanh minh chỉ đổi lại là vô số tin nhắn c.h.ử.i b.ớ.i tràn vào tin nhắn riêng từ mà thôi.
Thời gian thì cứ trôi, những vẫn không ai lắng nghe những gì tôi nói.
Chỉ một người thấp cổ bé họng thì ai để tâm đến chứ.
Tôi từng hận bản thân không được nổi tiếng vậy nên mới bị Kế Thước bỏ rơi, còn giờ đây tôi hận chính bản thân vì không thể bảo vệ người mình yêu.
Chuông điện thoại rung lên, khi nhìn thấy người gọi đến là Bùi Kì, tôi bỗng không cầm được nước mắt.
Tiếng chuông dần ngừng lại, tôi nghẹn ngào nhìn vào màn hình, để mặc những giọt nước mắt tuôn rơi, lặng xem tin nhắn của cậu.
[Bùi Kì]: “Chị ơi, chị đang làm gì vậy?”
Tôi ngẩng cao đầu, cố gắng gạt đi những giọt nước mắt.
Nếu là bản thân còn là một cô nhóc, chắc chắn tôi sẽ liều c.h.ế.t mà chiến đến cùng với Kế Thước, chắc chắn sẽ x.é x.á.c hắn ta ra làm trăm mảnh.”
Nhưng bây giờ, khi đã trải qua những va đập từ xã hội, các góc cạnh cũng đã được mài nhẵn, và tôi đã trở thành con người tính toán trước sau mà bản thân ghét nhất trong quá khứ.
[Bùi Kì]: [Tin nhắn thoại] – “Chị ơi. Nhớ chị.”
Tôi đã khóc đến mức nghẹn ngào, bàn tay cố gắng kiềm chế sự run rẩy để soạn tin nhắn chia tay, nhưng tôi không thể bấm nút gửi, cuối cùng lại xoá đi từng chữ một.
Về đến nhà, mẹ tôi gọi điện đến, tôi hít thở sâu vài lần, vừa nhấc máy nghe điện thoại cửa vừa mở cửa.
“Tin tức trên Internet là sao vậy?”
“Tất cả đều là tin giả thôi.”
Giọng nói của tôi khàn khàn.
Mẹ tôi vừa nghe xong liền nói: “Viên Viên, sao con lại khóc? Cãi nhau với bạn trai sao?”
“Không phải……”
Tôi đóng cửa, nhìn căn phòng tối đen như mực, cũng không thèm bật đèn, tâm trạng bị kéo sâu vào bóng tối, nói với mẹ: “Mẹ ơi, con thấy mình thật vô dụng. … “
“A?” Mẹ hơi hoảng sợ, không nhịn được nói: “Hạ Viên, làm sao vậy, sao đột nhiên con lại nói vậy.”.
Tôi không kìm được nước mắt, “Con không thể bảo vệ được chính em trai của mình.”
“Trời ơi, đừng khóc, đừng khóc nữa.”
“Nếu có thể nổi tiếng hơn một chút, thì có thể bảo vệ được cậu ấy rồi…”
Tôi nghẹn ngào nói không ngừng, xúc động đến mức không nghe được mẹ nói gì, điện thoại đột nhiên bị tắt, bên tai tôi im bặt.
Đột nhiên một ngọn đèn bật sáng trong phòng khách.
Tôi chớp mắt, sợ đến mức đứng tại chỗ không dám di chuyển, ánh mắt vô thức nhìn sang phía công tắc đèn ở đầu bên kia, thân ảnh Bùi Kì bỗng đập vào mắt.
Bùi Kì đang mặc áo choàng tắm, tay vẫn đang để trên công tắc đèn, những bóng đèn pha trong phòng khách cũng được bật sáng ngay sau đó.
“Em … sao em lại trở về…”
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, không khỏi thổn thức.
Bùi Kì chậm rãi đi tới, đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt tôi, trầm giọng nói: ” Nếu không trở về thì làm sao em biết được là đã muộn như vậy mà vẫn có người đang khóc chứ?”
Tôi cụp mắt xuống, đưa tay lên ôm lấy Bùi Kì, vùi mặt vào vòng tay cậu ấy.
Bùi Kì sững người một lúc, đưa tay lên xoa xoa đầu tôi. Tôi nhắm mắt lại, giọng nói có chút khàn khàn, “Để chị ôm em một lát.”
Nghĩ kỹ lại, vấn đề cũng không lớn, cùng lắm là ra tòa, đánh một trận kéo dài.
Nhưng ngay cả khi những tranh cãi về tin tức lần này được giải quyết êm đẹp, thì tương lai, nó sẽ cản trở cuộc sống bình thường của Bùi Kì, thậm chí còn ảnh hưởng đến chú Bùi và dì Bùi.
Đây là một vòng lặp vô hạn.
Bùi Kì khẽ cười, khẽ ôm lấy eo tôi rồi lặng lẽ đợi tôi bình tĩnh lại.
“Bùi Kì.”
“Ừm?”
Tôi nhắm mắt chịu đựng hồi lâu mới thì thào nói: “Chị nghĩ, chúng ta hình như không hợp.”
Bùi Kì khẽ nghiến răng, cứ vậy nhìn tôi, đôi mắt nóng rực đến mức tôi không dám nói nửa lời.
“Có gì không thích hợp.” Bùi Kì hỏi.
Bầu không khí bỗng trở nên bế tắc.
Giọng tôi rất nhỏ, “Tuổi tác …”
Khuôn mặt bỗng chốc lạnh lẽo, Bùi Kì đột nhiên tiến lại gần tôi, tôi sợ đến mức nhanh chóng lùi lại một bước, lưng trực tiếp dựa vào cửa.
Tôi cắn môi và vô thức muốn chạy, nhưng nhanh chóng bị kéo trở lại vòng tay ấm áp kia, mùi hương của cậu ấy làm tôi thoải mái hơn.
Tôi đặt tay lên ngực Bùi Kì, cậu ấy trực tiếp áp môi mình xuống môi của tôi.
“Tốt.”
“Nói chuyện nghiêm túc nào.”
Bùi Kì áp trán vào của tôi, nhỏ giọng hỏi: “Nói lại lần nữa, chỗ nào không thích hợp?”
Ta đưa tay che miệng, ngẩng đầu nhìn cậu, cả người như muốn bốc hỏa, lẩm bẩm nói: “Không có giống như em.”
Đôi mắt đen của Bùi Kì nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, cố ý hỏi: “Em thế nào?”
Tôi cắn môi và im lặng.
Bùi Kì tặc lưỡi, tôi không khỏi rùng mình, khi tôi nhìn lên lần nữa thì cậu ấy đã quay vào phòng rồi, cánh cửa đóng sầm lại.
Tôi nhìn phòng khách sáng sủa, thở dài thườn thượt, khóe mắt thoáng nhìn chiếc bánh kem trên bàn, không khỏi sửng sốt.
Ánh mắt của tôi rơi vào ngọn nến số 19 trên đó.
*
Hai giờ sáng, sau khi nói chuyện với luật sư, tôi trằn trọc trở mình trên giường, bàn tay vô thức nhấn vào khung chat của Bùi Kì không biết bao nhiêu lần.
Những bức ảnh đám phóng viên chụp trước cổng trường của Bùi Kì tràn ngập trên các trang mạng kia càng làm cho tôi không tài nào chợp mắt được.
Cậu ấy không phải đột ngột quay lại… là đám phóng viên đó đã trực tiếp đến trường.
Câu cuối cùng trong đoạn chat với tài khoản tiếp thị vẫn chỉ vỏn vẹn vài chữ “Sếp tôi có tiền”, đây cũng là một thông tin có ích cho chúng tôi. Ảnh chụp màn hình đã được gửi qua bên phía luật sư nhưng hồi âm bên kia lại chỉ là tiếng thông báo của hệ thống: “Bạn không còn là bạn bè với anh ấy/cô ấy nữa.” Nó chẳng khác nào một cú tát đau điếng giáng thẳng vào mặt.
Sự chua xót cùng bất lực dâng trào, ghìm chặt lấy ruột gan khiến hơi thở cũng theo đó mà rối loạn.
Mối quan hệ của Kế Thước và Từ Lam tôi biết rất rõ nhưng lại không thể phản kích lại, hơn nữa với tính tình đó của Từ Lam khẳng định sẽ khó đối phó hơn Kế Thước rất nhiều.
Chưa nói đến, showbiz đôi khi chẳng phân biệt được đúng sai, kết quả chỉ phụ thuộc vào việc ai có nhiều fan hơn và ai mạnh hơn mà thôi.
Đúng là một mớ hỗn độn.
Bị ép vào bước đường cùng như vậy, dường như chẳng còn cách nào khác ngoài việc chia tay Bùi Kì cả.
Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình tỉnh lại, không rõ bản thân đã thiếp đi từ lúc nào.
Cửa vừa mở, người mặc áo sơ mi trắng đứng bên ngoài liền dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Ăn sáng đi.”
Tôi nhìn vẻ mặt rầu rĩ của cậu ấy, khẽ gật đầu, nhìn Bùi Kì xoay người lấy mũ bảo hiểm rồi đi ra ngoài, vô thức hỏi cậu: “Em đi đâu vậy?”
Bùi Kì quay người nhìn tôi, “Chị hỏi câu này với tư cách nào?”
Tôi hơi ngây người nhưng cũng im lặng không trả lời lại.
Nhìn bóng lưng ấy rời đi, tim tôi như bị hàng ngàn vết dao cứa vào, sững sờ đứng đó cho đến khi điện thoại rung lên, tôi nhận được tin nhắn từ Trâu Miên từ tài khoản phía studio.
[Trâu Miên]: “Cậu chia tay rồi à? Tôi sẽ rút tin ngay lập tức.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn, nhớ lại tất cả những gì đã có với Trâu Miên, trong lòng hỗn thấy trống rỗng. Cái ngành này, tôi thực sự không muốn ở lại thêm một phút giây nào nữa.
[Trâu Miên]: “Hạ Viên, đừng làm gì hấp tấp. Dù mọi chuyện có sáng tỏ thì đối với người khác cũng chỉ là chút tổn hại bên ngoài mà thôi. Sau cùng người chịu thiệt vẫn chính là cậu.”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn vào dòng chữ trên khung chat thật lâu, dần dần bình tĩnh lại.
Nếu muốn trả thù, thì người có năng lực đủ mạnh để làm việc này chỉ có Từ Lam mà thôi.
[Trâu Miên]: “Hạ Viên, trên thực tế, cậu chính là người đã đồng hành cùng Kế Thước và giúp anh ấy vượt qua thời gian khó khăn nhất, và bây giờ là cơ hội tốt để cậu nếm được trái ngọt.”
Nhìn xuống một tin nhắn khác của Trâu Miên, đôi mắt tôi dần lạnh đi, đây là cái lí lẽ gì mà nghe nực cười vậy?
Nếu không có Kế Thước, có lẽ bây giờ tôi đã được sống một cuộc sống bình yên bên cạnh Bùi Kì thay vì bị hủy hoại bởi những tin tức đó.
*
Sau khi bỏ ra một khoản tiền, cuối cùng tôi cũng mua được vé tham dự buổi tiệc mà Từ Lam sẽ đi, tuy nó chẳng có gì thú vị, nhưng cũng chẳng liên quan vì dù sao mục đích của tôi chỉ là chọc tức Từ Lam.
Đây là một bữa tiệc sinh nhật, nhân vật chính là cháu trai của chủ tịch hội từ thiện.
Nghe nói đây cũng là cao thủ chơi xe, cũng thích đua xe, từ khi còn trẻ đã thành lập đội và đạt nhiều giải thưởng.
Tôi ngồi ở một góc, trên tay cầm ly rượu, nghe những lời bàn tán của mọi người người xung quanh, tôi bất giác nghĩ đến Bùi Kì, không kìm được chút chua xót len lỏi trong tim.
Bùi Kì cũng thích đua xe mô tô, với năng lực đó, cậu ấy chắc hẳn sẽ giành được rất nhiều giải thưởng …
Hình như do suy nghĩ quá nhiều, nước mắt tôi trào ra, tôi thở không ra hơi, cố hết sức ngẩng đầu lên để kìm nước mắt.
Từ Lam cuối cùng cũng xuất hiện, khoác trên người chiếc váy đuôi cá càng tôn lên vóc dáng uyển chuyển, trên khuôn mặt kia còn đang nở nụ cười dịu dàng, thân thiện biết bao. Đúng là rất khó để phủ nhận nhan sắc trời ban này. [Đừng hỏi tại sao lại thế này, Muối mê người đẹp:v ]
Tôi nhanh chân bước theo cô ấy cùng trợ lý ra khu vườn của biệt thự, nhìn thấy bên makeup đang giúp cô ấy dặm lại lớp trang điểm liền mỉm cười đi tới.
“Thật là trùng hợp.”
Tôi chậm rãi đi tới chỗ Từ Lam, bắt gặp ánh mắt không mấy hoà đồng của vị trợ lý bên cạnh, tôi hơi nhướng mày, nhấp một ngụm rượu.
Từ Lam dựa vào ghế ngồi nhìn tôi, liếc người bên cạnh một chút, đối phương cũng hiểu ý liền lùi lại.
“Hạ Viên.”
Khóe môi Từ Lam nhếch lên, cô ta nhẹ nhàng tô lại lớp son trên môi, giọng điệu mang theo ý châm biếm: “Cô sẽ không hy vọng tôi sẽ giúp cô xoá mấy tin tức kia cho bạn trai nhỏ của cô đúng không?”
Tôi nhún vai, cười tủm tỉm nói: “Không cần phải làm vậy.”
Sắc mặt Từ Lam hơi thay đổi, không khỏi cười cười: “Thật sao? Cô tới tìm tôi, không phải có để nói những chuyện này sau?”
“Những tin tức đó chỉ là do A Thước ghen nên mới tung ra. Còn mục đích tôi đến đây để mời cô đến dự tiệc cưới của tôi với A Thước..” [Píc kà pu, bất ngờ chưa]
Khi tôi nói lời này, nét mặt không chút thay đổi, liếc nhìn biểu cảm của Từ Lam, giọng hơi bất ngờ: “Chẳng nhẽ, anh ấy không nói với cô sao?”
Từ Lam nghiêm túc nhìn tôi mà đánh giá, định cầm ly rượu trên bàn hất lên người tôi.
Khuôn mặt tôi đầy vẻ lạnh lùng, nắm lấy cổ tay cô ta cười khúc khích, ” Cô bị giam giữ trong bóng tối như vậy, thật đáng thương làm sao.”
Từ Lam chế nhạo, lạnh lùng nói: “Cô thật sự cho rằng mình có thể kết hôn với anh ấy sao?”
Tôi nhún vai và cười một cách tinh nghịch: “Vậy thì chúng ta sẽ hãy chờ xem.”
Cuối cùng, tôi còn khích thêm: “Tôi quên mất, anh ấy chỉ nói với cô những việc bản thân gặp phải trong công việc mà thôi, không hề nhắc đến những chuyện khác—”
“Hạ Viên, đừng khoe mẽ bản thân với tôi ở đây. Cô là gì chứ?”
Đúng như tôi nghĩ, cô ta yêu Kế Thước và tất nhiên cũng không muốn có một kẻ cao ngạo cản đường, Từ Lam tức giận hất tay tôi rồi nhanh chóng rời đi.
Xem ra sau này bản thân cũng không thể sống yên được nhưng tôi sống không tốt, bọn họ nhất định sẽ không thể khá hơn được.
Ta thở ra một hơi nặng nề, đặt ly rượu xuống bàn lại nghe tiếng ly rượu đập xuống đất đặc biệt chói tai.
Tôi giật mình nhìn qua, Bùi Kì xuất trong bộ vest đen đang đứng bên hồ bơi, vẻ mặt vô cùng u ám, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, gân tay cũng theo đó nổi lên từng đường.
Tôi nắm chặt tay cầm ly rượu, nhìn bóng dáng Bùi Kì xoay người rời đi, không biết nên làm gì tiếp theo.
Tôi muốn đuổi theo, nhưng lại sợ Từ Lam trở lại sẽ làm hỏng kế hoạch, đành phải dừng bước.