Nháy mắt đã là tuần thứ hai Dung Hoan chuyển đến trường Thịnh Dương.
Vào sáng thứ hai, mỗi lớp sẽ tổ chức thi hàng tuần như bình thường.
Mặc dù Tần Sách đã đánh cược với Dung Hoan, nhưng 2 ngày nay không ai nhìn thấy anh học bài, thời gian cần ra ngoài vui chơi thì chắc chắn anh sẽ không ở trong lớp đọc sách, còn thời gian cần học bài thì… À, đối với cậu ấm Tần thì không có thời gian nào như vậy.
Sau khi thi xong, Tần Sách chậm rãi đi đến trước mặt Dung Hoan, một tay chống trên bàn của Dung Hoan, hất cằm vênh váo tự đắc từ trên cao nhìn xuống Dung Hoan.
Dung Hoan đang nằm trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, cô đã nghe thấy tiếng bước chân từ lâu nhưng không muốn để ý đến anh, kết quả là anh tự mình chạy đến trước mặt cô.
Cô bực bội nhăn mũi, đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra, một tay che miệng ngáp, tay còn lại thì đánh lên mu bàn tay của Tần Sách một cái.
Da của Tần Sách rất trắng, đặc biệt là mu bàn tay, gần như là trong suốt, lớp da mỏng như cánh ve sầu, thậm chí có thể nhìn rõ đường vân và hướng của mạch máu. Lúc này bị Dung Hoan dùng sức đánh mạnh, chỉ vài giây sau mu bàn tay của anh đã đỏ bừng.
Anh không hề cảm thấy đau, nhưng bị cái đánh của Dung Hoan làm cho ngạc nhiên.
Anh nheo nheo mắt, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, âm cuối kéo dài, giống như đang ru ngủ: “Em gái Dung Hoan, tính khí lúc mới ngủ dậy không vừa nha.”
Dung Hoan khẽ thở dài, không hiểu sao hở tí là tên này lại trêu cô.
Rõ ràng ở trong mắt cô, anh không là gì cả, ngay cả một ngón tay của cô cũng không bằng.
Tần Sách không biết Dung Hoan nghĩ gì, thấy vẻ mặt hoang mang của Dung Hoan, anh cực kỳ hiểu chuyện mở miệng an ủi: “Vị trí cạnh bục giảng phong thủy rất tốt, chắc chắn em có thể đứng nhất giống tôi thôi. Em gái à, đừng sợ, anh trai nhất định sẽ không nhìn em tụt hạng.”
Dung Hoan khinh thường khẽ hừ một tiếng: “Em đâu có đánh cược với anh, anh đứng thứ nhất từ dưới lên còn có mặt mũi đánh cược với người khác nữa. Thật đồng cảm với dì Tần, sao lại sinh ra đứa con không biết cố gắng như anh chứ.”
Có thể do bị Dung Hoan kích thích nhiều, lần này Tần Sách lại không cảm thấy khó chịu, vẫn cười cười nói: “Em gái à, anh trai không dạy em làm người phải có lễ phép sao?”
Dung Hoan cười cười, khóe môi cong lên làm lộ đôi má lúm đồng tiền, đẹp đến mê người, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Anh Tần Sách, anh có thể cút được không ạ? Bây giờ em rất bận, không có thời gian nói chuyện với anh.”
Hai tay Tần Sách nắm chặt mép bàn, mạch máu hai bên thái dương chôn dưới da nhảy lên. Anh nghiến răng nghiến lợi, khí tức cuồng bạo dưới mắt lại cuộn lên, khí thế như quỷ trườn ra từ địa ngục.
Khát máu đến kỳ lạ.
Dường như từ khi anh có ký ức, anh chưa từng bị con gái đối xử như vậy, hầu hết các cô gái nhìn thấy anh đều sáng mắt lên, dáng vẻ ngượng ngùng và rụt rè, cố gắng tìm mọi cách để đến gần anh.
Mặc dù anh không đáp lại nhưng trong lòng cũng tự hào. Dù sao thì anh cũng là một thiếu gia đẹp trai, thành thạo mọi mặt, bao gồm cả ăn uống, vui chơi và hưởng thụ đời sống, ngoại trừ học tập.
Nhưng từ khi Dung Hoan xuất hiện, anh phát hiện có chút không đúng. Cô gái này khác với những cô gái bình thường, anh đã từng nhìn thấy rất nhiều cô gái có gia cảnh tốt nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy kiểu người bày ra bộ dạng dễ thương đáng yêu trước mặt người lớn nhưng lại kiêu ngạo, độc đoán trước mặt người khác.
Anh biết, hình thành tính cách như vậy trong một gia đình giàu có là bình thường. Rất có khả năng Dung Hoan có mẹ kế, bà mẹ kế này có con riêng của mình, cô ở nhà không được để ý nên ba cô đưa cô đến nhà anh.
Nghĩ vậy, cô gái nhỏ này cũng quá đáng thương.
Vậy phải quan tâm đến cô nhiều hơn mới được.
Tần Sách liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi nói: “Em gái à, chỉ cần em đồng ý đúng yêu cầu đánh cược, tôi sẽ đi liền. Nếu không thì hôm nay tôi sẽ đứng lì ở đây.”
Hiệu suất của trường trung học Thịnh Dương luôn rất nhanh, buổi sáng làm bài xong, buổi chiều đã có kết quả. Dù sao cũng là trường tư với đống tiền, đội ngũ giáo viên rất nhiều, thậm chí còn dư thừa. Có giáo viên mỗi ngày đến chỉ để kiểm tra bài thi.
Dung Hoan không theo kịp suy nghĩ của Tần Sách, cô nhăn mày, làm bộ khó hiểu mở miệng: “Đánh cược cái gì?”
Buổi chiều lúc công bố điểm, Tần Sách mặt xám như tro tàn mà nhìn chằm chằm cái bàn.
Anh thế mà lại đứng thứ hai từ dưới lên?
Anh vốn tưởng rằng mình sẽ đứng bét nên mới hùng hồn chém gió trước cả lớp rằng nếu anh giành hạng bét trong kỳ thi thì Dung Hoan phải dọn đi!
Kết quả lúc thi anh thấy chán quá nên khoanh đại mấy câu trắc nghiệm, vậy mà lại đúng?
Cái mẹo chọn toàn C này đúng là đáng sợ!
Anh khoanh lụi vậy mà lại lụi đúng?
Sao tên ngốc Thẩm Hà kia không chết đi!!!!!
Đứng bét phải là anh!!!!!!!!!
Lần sau anh sẽ không bao giờ chọn C.
Nếu còn có lần sau, anh nhất định chọn A… thôi vẫn là chọn D đi!!!!!!!
Trong lòng Tần Sách đang đấu tranh dữ dội, não hoạt động hết công suất, adrenaline tăng mạnh, trong phút chốc muốn giết người đứng bét kia để anh vẫn có thể tiếp tục chiếm vị trí đứng bét.
Anh sốt ruột nhìn nhìn Khâu Lâm Lâm trên bục giảng ấp úng nửa ngày trước sau không nói ra lời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ơi, cô mau nói người đứng bét là ai đi! Lớp chúng ta là một nồi cháo ngon, cái loại cứt chuột này dám làm hỏng, thật chán sống!”
Khâu Lâm Lâm: “…”
Trong thâm tâm bà muốn cười lớn, nhưng ngại Tần Sách đứng cạnh. Cô quyết định bình tĩnh hơn, giọng nói nhẹ nhàng: “Người đứng bét trong kỳ thi tuần này là…”
Bà hít một hơi thật sâu để an ủi người khác cũng như an ủi chính mình: “Cô biết phải mất một thời gian để thích nghi với lớp học mới và chế độ thi mới, vì vậy không làm tốt bài kiểm tra này cũng không sao. Mặc dù câu nào em cũng trả lời đầy đủ rõ ràng, và câu nào cũng tránh được đáp án đúng, nhưng điều này hoàn toàn không quan trọng. Cô tin rằng em có tiềm năng, cô biết, em chỉ là chưa thích ứng được với môi trường trường Thịnh Dương chúng ta. Bài thi của trường Thịnh Dương thì mấy trường khác làm cũng khó có thể trên trung bình… trên trung bình …”
Khâu Lâm Lâm bỗng nhiên nghĩ đến cuối tuần bà ấy dạy cháu gái lớp 5 của mình học thêm, yêu cầu cô bé làm thử bài thi tuần của lớp 11-17. Cuối cùng, thế mà cô bé thi được trên trung bình.
Trong khoảnh khắc đó, Khâu Lâm Lâm sầu khổ không nói nên lời, bà hơi dừng một chút: “Trò Dung Hoan, em đừng chán nản, sau giờ học không hiểu gì thì phải hỏi thầy cô… hỏi lớp phó học tập, hỏi lớp trưởng, thành tích của họ rất tốt, lần sau em cố lên. Đứng bét không sao cả, chỉ cần em chăm chỉ cố gắng, nhất định có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt!”
Sau ba phút diễn thuyết, Khâu Lâm Lâm rốt cuộc cũng vẫy tay gọi Dung Hoan, nói một cách yếu ớt: “Em lên lấy bài thi đi.”
Mọi người trong lớp đều dùng ánh mắt an ủi nhìn Dung Hoan. Dung Hoan mặt không đổi sắc, ngẩng cao đầu bước về phía bục giảng, kiêu ngạo như con thiên nga trắng.
Tần Sách cắn răng nghĩ: Nếu đi nhanh hơn chút thì cô gái nhỏ có thể múa ba lê rồi.
Anh lười biếng thu lại ánh mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng em bây giờ có bao nhiêu đắc ý.”
Dung Hoan cầm bài thi không nói câu gì, xoay người đi về chỗ mình.
Thời điểm cô xoay người, tầm mắt như có như không mà dừng ở trên người Tần Sách.
Dung Hoan bình tĩnh cong cong khóe môi.
Nhìn Tần Sách giống như một con gà bại trận, trong lòng cô rất vui vẻ.
Không hiểu sao lại cảm thấy… Có chút đáng yêu.
***
Trong nửa tiết học tiếp theo, Tần Sách đều cùng đám bạn trong nhóm chat nghĩ cách làm sao để đứng bét trong bài kiểm tra tiếp theo.
Dương An kinh ngạc:【 Anh Sách, sao lại thế này, không phải mày muốn chăm chỉ học tập sao, sao càng học càng lùi là thế nào? 】
Thạch Minh: 【 Anh Sách, lần này mày không phải người đứng bét? Mày gõ nhầm chữ đúng không? 】
Trương Hạ: 【 Anh Sách, hay là cô gái đó thích mày, cố tình viết sai hết đáp án để mày không phải đứng bét? 】
Lục Chi Duật: 【 Sách Sách, lần này không giúp được mày rồi, đến hạng bét mày cũng không thi nổi, từ bỏ đi. Lần sau mày được 0 điểm thì người ta cũng 0 điểm, mày vẫn không thể đứng bét đâu. 】
Diệp Hề: 【 Chúng mày không có chút tiền đồ gì hết, giúp nó đứng bét làm gì, đứng nhất không phải tốt hơn sao? 】
Gần như mọi người đều cùng trả lời một lúc:【 Không hề!!!!!!!!!! 】
Diệp Hề: 【 Tại sao? 】
Dương An:【 Anh Sách không thể hoàn lương! Một khi hoàn lương, trong hội chúng ta, người có thành tích kém nhất sẽ là tao!】
Thạch Minh:【Chính xác, một khi anh Sách hoàn lương, mẹ tao sẽ đem tất cả chiến tích của anh Sách đổ lên đầu tao! 】
Tần Sách: “…”
Anh hung tợn gõ một hàng chữ: 【 Tại sao chúng mày không biến hết đi, bố mày sẽ cho bọn bây đăng xuất thế giới này!!!!!!!! 】
Tin nhắn được gửi đi, anh khóa màn hình điện thoại, định ném điện thoại lên bàn. Kết quả không khống chế được lực, cổ tay hơi nâng lên, điện thoại bay ra ngoài…
Vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ trong không trung, đụng trúng gáy của Khâu Lâm Lâm đang viết chữ trên bảng.
Một tiếng bụp vang lên, đầu óc Khâu Lâm Lâm choáng váng, thân thể lảo đảo ngã xuống đất.
Tần Sách: “…”
Cả lớp nhìn Khâu Lâm Lâm trên mặt đất với vẻ mặt khiếp sợ.
Dung Hoan khựng lại, lấy điện thoại ra, ngón tay nhẹ nhàng ấn ba con số 110.
Nút gọi màu xanh như có ma lực khiến cô phải bấm vào.
Nhưng cuối cùng cô chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, bấm 119.
Sau khi bấm gọi cô mới nhận ra đây là số báo cháy, vội vàng tắt đi, mặt vô cảm mà bấm gọi 120 một lần nữa.