Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 54: Anh ấy là một viên kẹo cứng



Từ phòng tắm bước ra đã gần một giờ sáng, Thần Tự bế Giản Hi lên giường, cả hai đều trần truồng. Anh lấy máy sấy tóc giúp Giản Hi sấy khô tóc. Cô gối đầu lên đùi anh, mệt mỏi vô cùng, ngón tay anh luồn qua tóc cô, luồng gió mát rượi thổi trên đầu khiến cô mơ màng sắp ngủ.

Khi tóc Giản Hi đã khô, anh chạy ra phòng khách sấy khô tóc của mình rồi ném quần áo vào máy giặt, riêng đồ lót của cả hai thì anh giặt tay. Việc giặt đồ lót cho Giản Hi đã trở nên quen thuộc với Thần Tự.

Lần đầu tiên Giản Hi phát hiện quần lót của mình được anh giặt sạch và phơi trên ban công, mặt cô đỏ bừng. Từ nhỏ đến giờ chưa ai đụng vào đồ lót của cô, cô lắp bắp nói với anh rằng không cần làm vậy. Thần Tự không nghĩ đó là chuyện gì lớn, thậm chí anh rất thích giặt đồ lót của Giản Hi, nhỏ nhắn dễ thương.

Khi việc này trở thành thường xuyên, cô cũng không để ý nữa, hầu như mỗi lần thay đồ anh đều giúp cô giặt sạch và phơi khô. Nhiều việc trong cuộc sống cũng như vậy, Thần Tự luôn tự nhiên đảm nhận, không bao giờ để Giản Hi phải lo lắng nhiều.

Ban đầu cô nghĩ là do khoảng cách tuổi tác, vì Thần Tự lớn hơn cô hẳn năm tuổi, trong khi cô vừa mới ra trường, chưa có nhiều kinh nghiệm sống. Nhưng sau đó cô nhận ra không phải vì khoảng cách năm tuổi mà vì anh vốn là người rất chú ý đến các chi tiết trong cuộc sống, mọi việc đều được anh xử lý một cách hoàn hảo.

Cô nghĩ ngay cả khi Giản Hi ở tuổi 28 cũng chưa chắc đã có thể như Thần Tự. Cô rất thích cảm giác được chăm sóc tận tình từng chút một như này. Nhiều lúc cô cũng không muốn chỉ hưởng thụ, cũng muốn làm điều gì đó cho anh, dù chỉ là những việc nhỏ nhặt.

Có một lần cuối tuần Thần Tự vẫn đi làm, Giản Hi thử tự tay nấu vài món ăn. Đây có thể nói là bữa ăn cô nấu nhiều nhất và là những món cô nấu ngon nhất: thịt xào, rau xào, canh trứng. Cô mang cho Thần Tự ăn, anh nói rất ngon, ăn hết sạch. Nhưng cô thử thì thấy cũng bình thường, không thể nói là khó nuốt nhưng cũng không phải ngon.

Cô đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, khi ở bên anh mình như một đứa trẻ luôn cần được bố mẹ chăm sóc. Trong cuộc sống hàng ngày cô không thể làm được gì nhiều nên chỉ còn cách cố gắng hơn trên giường, dù mệt mỏi đến đâu cô cũng cố gắng đón nhận anh.

Có vẻ như anh hiểu được tâm tư của cô, gần như đêm nào hai người cũng ân ái. Nhưng một đêm nọ, khi cô đã cởi hết quần áo và sẵn sàng đợi trên giường thì anh chỉ ôm cô nằm đó.

“Đừng nghĩ đến việc làm hài lòng anh, chỉ cần tiếp tục yêu anh là đủ.”

Những gì cô gái này làm và những thay đổi nhỏ nhặt anh đều nhìn thấy. Nói anh không vui là dối lòng, nhưng anh không muốn cô làm điều đó chỉ để “làm hài lòng” anh. 

Sự trả giá của hai người yêu nhau giúp duy trì tình cảm. Anh làm tất cả là vì anh yêu Giản Hi.

Giản Hi khác với người yêu cũ của anh, trong mắt anh cô không chỉ là bạn gái mà còn là người bạn đời, là gia đình. Đối với Thần Tự, tình yêu của Giản Hi dành cho anh là sự trả giá to lớn nhất.

“Được, em sẽ luôn yêu anh.”

Cô chưa bao giờ hối hận vì đã yêu Thần Tự, và đến bây giờ cũng vậy. Giản Hi chưa bao giờ thích ăn kẹo cứng, vì mỗi lần ăn đều làm lưỡi cô bị xước. Khi lần đầu gặp Thần Tự, từ lúc bắt đầu thích anh, theo đuổi anh, tỏ tình với anh rồi bị từ chối, Thần Tự luôn là một người khó khăn, lạnh lùng.

Anh chính là một viên “kẹo cứng”. Ngậm viên kẹo này trong miệng, ban đầu không tránh khỏi việc làm lưỡi cô bị đau, cảm giác nhói đau luôn tồn tại. Cô cũng không biết viên kẹo này có nhân, khi lớp vỏ ngoài tan chảy, lớp nhân ngọt ngào bên trong sẽ tràn ra.

Rất ngọt ngào, khiến cô không còn để ý đến vết thương trên đầu lưỡi.