Kẹo Sữa Bò

Chương 14



Thông thường hết học kỳ một mới đổi thời khóa biểu. Không hiểu sao, tuần này đổi thời khóa biểu buổi chiều.

Ngay khi Nguyên Khang bước vào. Đầu óc cô quay ong ong. Có ngờ được không chứ? Lớp Vũ An học chung sân thể dục với lớp Nguyên Khang.

Giữa cái tiết trời se se lạnh như thế này, thầy thể dục bảo lớp cô vận động mạnh để làm ấm cơ thể. Các bạn nữ chạy năm vòng quanh sân, nam chạy bảy vòng.

"Giết tao luôn đi. Chạy vậy ai chịu cho nỗi."

"Đừng cằn nhằn nữa. Thầy nhìn kìa." Vũ An thở hồng hộc, cắm đầu cắm cổ chạy nhưng cô cảm thấy chạy nhanh cũng không phải là cách hiệu quả.

Giảm tốc độ lại. Lần này, Vũ An chạy thong thả, đỡ mệt hơn khi nãy.

Có một đoạn đường phải chạy vòng qua lớp 12a1, Vũ An cúi gằm cổ gần như sát vào ngực, đến khi chạy qua rồi mới đưa mắt dõi theo bóng lưng ấy.

"Không được ngồi, đứng dậy đi bộ." Thầy thể dục huýt còi.

"Nước nước. Tao cần nước."

"Đi ra căn tin mua nước với tao không. Tao thèm trà tắc."

"Thầy còn ở đó mà."

"Không sao, thầy không để ý đâu." Lam Phương kéo cô đi.

Khởi động xong, học sinh được phép vận động vui chơi thỏa thích, có thể ôn bài, cũng có thể chơi bóng rổ. Còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi THPTQG nên không quá đặt nặng môn thể dục.

"Khang. Chơi bóng không?" Minh Dũng ném quả bóng cho Nguyên Khang.

"Được."



Lớp chia thành hai đội chơi bóng chuyền. Người cổ vũ không chỉ con gái trong lớp mà lớp Vũ An cũng nhao nháo chạy qua xem.

"Qua xem anh Khang của mày kìa." Lam Phương huých vai, nháy mắt tinh nghịch.

"Mày nói lại lần nữa đi. Của tao khi nào?" Vũ An bóp má cô. Nói là vậy nhưng khóe môi hơi nhếch lên.

"Nghiện rồi còn ngại." Lam Phương bĩu môi dè bỉu.

Nguyên Khang nhảy lên đập bóng qua lưới. Đối phương không kịp trở tay, đội Nguyên Khang ghi bàn.

Chỉ là đấu cho vui nên bọn họ chỉ đấu hai trận rồi giải tán. Nguyên Khang ngồi xuống đất, ngẩng đầu uống hết chai nước khoáng. Lần này, anh đưa mắt về phía lớp 10a1. Thực sự anh muốn qua đó chào hỏi Vũ An nhưng ngẫm nghĩ cô nhóc sợ bị mọi người bàn tán, nhìn thấy anh cứ lơ lơ nên không chào hỏi gì hết.

Thôi vậy.

Cùng lúc đó, Thành Phong lù lù đi đến cạnh Vũ An. Nguyên Khang hơi hơi cau mày. Không hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu khi hai người bọn họ đùa giỡn với nhau.

"Mai sinh nhật tao. Tao mời bọn mày đến chung vui."

Thật ra, An và Phương đều không thích đến buổi tiệc nhưng không tiện từ chối.

Vũ An nâng mắt, vẻ mặt hòa nhã, mỉm cười.

"Được."

(...)

Sinh nhật Thành Phong tổ chức ở Karaoke ngay phố W. Nơi này nổi tiếng về khoản ăn chơi trác táng, tọa lạc. Lam Phương ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao năm tầng trước mắt, vẻ mặt như không tin nổi, liếc nhìn Vũ An, gằn giọng.

"Có nhầm địa chỉ không vậy? Sao tao cảm giác nơi này không giống chỗ học sinh cấp ba có thể vào được."

"Chắc chắn mà."

Thang máy dừng lại ở tầng ba, bọn họ ra ngoài. Dọc ở hành lang đều là đám người nhìn như côn đồ, chân tay chi chít xăm trổ, bọn họ run cầm cập, nhanh chóng bước qua đi đến phòng P367.

Lam Phương gõ cửa sau đó mở cửa bước vào. Bên trong căn phòng ồn ào, dòng nhạc xập xình làm Vũ An hơi hơi đau đầu, mùi thuốc lá bao trùm căn phòng xộc thẳng vào khoang mũi. Vừa nhìn thấy Vũ An, đám con trai nhao nhốn cười đùa, huýt sáo. Thành Phong nhanh chóng phát hiện ra cô, trên tay vẫn còn điếu thuốc hút dỡ.

"Bọn mày đến rồi à. "

Sau đó Thành Phong đưa bọn họ đến tìm chỗ ngồi.

Từ lúc bọn họ bước vào đây, đám con gái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ. Mặt mũi được trang điểm tỉ mỉ, kẻ mắt sắc sảo, môi đỏ mọng, mặc váy body khoe vòng một bốc lửa nhìn y hệt yêu tinh. Dù gì bọn họ cũng chỉ đến dự sinh nhật chứ có phải cướp hot boy trong lòng mấy người bọn họ đâu chứ.

Vũ An di chuyển tầm mắt. Trên bàn, đều là những lon bia uống dang dở, còn có rượu nữa. Lam Phương ghé sát tai thủ thỉ.



"Phong quen với mấy thằng báo đời kia à?"

"Tao cảm thấy bọn họ quen quen."

"Lúc trước tao thấy một người khá giống Phong đứng trong hẻm nói chuyện với mấy người này. Lúc đó tao không nghĩ nhiều giờ mới nhận ra."

Thành Phong mặc áo sơ mi đen không cài nút thứ hai, lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Trên người nồng nặc mùi thuốc lá, cậu ngồi xuống vị trí bên cạnh Vũ An. Cậu dựa lưng vào ghế, nhả ra làn khói trắng hư ảo, gương mặt mềm mại, nữ tính, môi hồng hào lờ mờ trong làn khói.

Ở một góc không ai nhìn thấy Vũ An nhéo đùi, cố gắng kìm chế cảm giác khó chịu trong người.

"Quà của bọn tao. Chúc mày sinh nhật vui vẻ." Lam Phương tặng hộp quà hình chữ nhật màu xanh thẫm, được cột bằng dây ruy băng màu đen. Thành Phong không mở ra ngay, cậu đặt quà trên bàn, rót đầy rượu Soju vào hai ly rỗng.

"Hôm nay sinh nhật tao nên phải uống cạn ly nhé. "

"Uống cạn ly." Từ đầu tới cuối, Thành Phong luôn nhìn cô uống rượu.

"Không thể." Vũ An uống được nửa ly. Đặt ly rượu trên bàn.

Vũ An uống gần nửa ly, gương mặt hơi ửng hồng nhưng cô vẫn còn tỉnh táo.

"Này cô kia! Cô làm thế mà xem được sao?" Cô gái với mái tóc nâu đỏ ngồi phắt dậy, giọng điệu tức giận.

"Cô ta không uống thì để chị." Nói rồi cô ta rót đầy ly rượu cạn ly với Thành Phong rồi uống hết một hơi.

Vũ An không có thời gian đôi co với cô gái này, cô muốn ra ngoài.

"Giờ không còn trễ nữa bọn tao về đây." Lam Phương kéo Vũ An đứng dậy.

"Còn sớm mà ở lại chơi một chút đi." Tên tóc vàng dựa sát vào người Lam Phương, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi.

Lam Phương hất cánh tay hắn ta ra, bước lùi ra phía sau. Tên tóc vàng mặt mũi bặm trợn, quơ cánh tay giữa không trung. Vũ An có chút men rượu nên tính tình nóng nảy hơn thường ngày, cô bắt lấy không kiêng nể gì mà bẻ một cái phát ra tiếng rắc rắc.

"Quản người của mày cho tốt vào." Vũ An chỉ tay vào mặt Phong.

Tên tóc vàng định đuổi theo thì bị ánh mắt sắc bén của Thành Phong làm cho run sợ. Thành Phong ra dấu, cậu ta bèn im lặng.

"Tí nữa em đi tăng hai với chị nhé." Cô gái tóc nâu rượu khoác tay anh, giọng mềm mại nghe giống như làm nũng.

Thành Phong hất tay cô ta ra, chạy đuổi theo Vũ An. Cậu ta vội đến mức chạy cầu thang bộ để vừa kịp lúc thang máy dừng xuống tầng trệt.

Ting.

"Vũ An."



"Có chuyện gì?"

"Mai đi xem phim với tao nhé?"

"Tao bận."

"Mốt thì sao?"

"Bận."

"Ngày kia."

"Bận."

Từ đầu đến cuối, giọng cô đều hờ hững tựa như lời nói của cậu đều không có trọng lượng.

"Này." Thành Phong bước lên một bước chắn lối đi của cô.

"Tao càng tiếp xúc càng thấy mày thú vị thật đấy. Tao muốn khám phá hết thảy con người mày. Vậy nên hẹn hò với tao nhé."

"Không."

"Tao sẽ không thích mày."

Không phải là không thích mà là sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện thích.

Ánh mắt cô tựa như tảng băng Bắc Cực. Một chút ấm áp cũng không có. Giọng cô bình bình nhưng dứt khoát. Không giống như nói đùa một chút nào.

Nói rồi Vũ An kéo Lam Phương rời đi.