Kẹo Sữa Bò

Chương 23



Nguyên Khang tỉnh giấc lúc một giờ sáng. Mồ hôi nhễ nhại lăn dài trên gò má, anh với tay cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ trong phòng. Cổ họng khô rát, anh xốc chăn mang dép lê, mở cửa ra ngoài.

Vì tính chất công việc nên ba mẹ Khang thường xuyên túc trực trong bệnh viện. Có đêm thì ba anh phải trực bệnh viện, có đêm thì mẹ anh phải trực bệnh viện, cũng có hôm hai người bọn họ đều trực.

Chẳng hạn như hôm nay.

Lúc trước, bởi vì ba mẹ luôn vắng nhà nên anh thường được đưa đến nhà trẻ hoặc là đến nhà ông bà ngoại. Những hôm thức dậy không nhìn thấy mẹ, anh đều òa khóc nức nở, bà ngoại phải dỗ dành mãi anh mới nín khóc. Dần dần anh cũng quen với việc thức dậy không nhìn thấy ba mẹ bên cạnh, không thường xuyên được ba mẹ ôm hôn.

Lần duy nhất anh được ba mẹ đưa đi chơi là vào hè năm anh học lớp hai.

Sáng hôm sau.

Nguyên Khang xốc chăn bông, mang dép lê ra ngoài. Vào phòng bếp, nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn sáng đơn giản. Nguyên Khang dùng điều khiển bật kênh TV.

Không phải vì anh thích xem kênh thời sự mà anh chỉ muốn lấp đầy âm thanh vào căn nhà trống trải này.

Anh ăn từ tốn, chậm rãi, uống ly nước ấm. Sau khi vào bếp rửa sạch chén bát xong, liền vào phòng thay quần áo rồi khóa cửa ra ngoài.

Tiếng trống vang lên.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào. Cô giáo đẩy gọng kính, mặt mày nghiêm nghị.

"Các em gấp sách vở lại. Cô có một bài kiểm tra đánh giá tình hình học tập của các em."

"Mới vừa đi học lại sau kỳ nghỉ Tết mà cô." Minh Dũng la oai oái, nằm gục đầu xuống bàn.

"Gần năm tháng nữa là các em sắp sửa bước chân vào kỳ thi THPTQG rồi."

"Phải tập trung vào học tập cố gắng hết sức vào kỳ thi, chứ đừng như anh Dũng kia."

Cả lớp nghe thế, đồng loạt quay đầu lại nhìn Minh Dũng, cười ha hả, không để cho anh mặt mũi.

(...)

Lớp 12a1 trải qua năm bài kiểm tra đánh giá tình hình học tập trong tuần đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán. Thật ra cấu trúc đề thi giống như dạng đề ôn thi Đại Học vậy.

Minh Dũng ủ rũ, nằm dài trên lan can. Hai mắt nhắm hờ, mồm nhai miếng bánh bao lúc sáng đang ăn dở.

Liếc mắt nhìn tên bên cạnh đang cười nham nhở giống như tên ngốc vậy. Minh Dũng nhòm nhòm người xem có cái gì trên điện thoại làm cho tên này cười. Vương Thịnh rụt tay, cất điện thoại vào túi quần, hất cằm.

"Gì?"

"Nhắn tin với em nào mà cười vui vậy?"

"Đưa người ấy ra mắt anh em nào."

Vương Thịnh chậc lưỡi, nhếch môi khinh bỉ.

"Đừng lo chuyện bao đồng nữa. Mày cố tìm cách cải thiện điểm thi đi kìa. Không chừng tối nay, ba "hỏi thăm" mày."

Minh Dũng xùy một tiếng, ngốn hết miếng bánh bao vào miệng.

Càng nghĩ càng tức, rõ ràng trò vui nào Nguyên Khang, Vương Thịnh đều góp mặt. Mà chỉ có Minh Dũng đạt điểm kém. Một người thì hạng mười lăm, một người thì hạng năm trong lớp.

Chỉ qua vài phút, Minh Dũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, háo hứng nói

"Ê."

"Hôm nay đi chơi bida hay đến Mây Cỏ."

"Tao có chút việc. Bọn mày đi đi." Nguyên Khang vác cặp trên vai, tung chìa khóa.

"Ờ."

Nguyên Khang cưỡi ngựa sắt ra khỏi cổng trường. Mái tóc ngắn bị gió thổi rối tung, hai tay ghì chặt ghi-đông. Trên đường không ít cô nàng ngoái đầu lại nhìn anh, không ngừng khen ngợi.

Nguyên Khang dắt xe vào nhà xe bệnh viện thành phố, đi vào trong, nhấn thang máy tầng thứ năm.

Cốc. Cốc. Cốc.

Nguyên Khang gõ cửa ba lần nhưng vẫn chưa thấy ai ra mở cửa.

Đúng lúc này, nữ y tá đi ngang qua mỉm cười

"Em tìm bác sĩ Thông à?"

"Bác sĩ Thông đang thực hiện ca phẫu thuật."

"Em hẹn trước với bác sĩ Thông chưa?"

"Dạ chưa."

"Em cảm ơn." Nguyên Khang rũ mắt, mỉm cười lịch sự.

Tiếng xe cấp cứu kêu inh ỏi trước sân, đội ngũ y bác sĩ vội đặt bệnh nhân trên giường bệnh đẩy về phía phòng cấp cứu. Nguyên Khang rũ mắt nhìn về phía phòng cấp cứu.

Không biết anh đã chôn chân ở đó bao lâu, đến khi nghe tiếng bước chân tiến lại gần cùng giọng nói quen thuộc.

"Con đến khi nào vậy?"

Giọng nói này như kéo anh về thực tại, Nguyên Khang xoay người. "Ba."

Nguyên Khang ngồi xuống hàng ghế ở hành lang, anh đưa tập tài liệu mà ba Khang nói qua điện thoại. Ba Khang cầm tài liệu, xem qua một lượt.

"Dạo này học hành sao rồi."

"Vẫn ổn ạ."

"Gần thi Đại Học rồi chăm chỉ cày đề đi. Đừng lông bông ngoài đường nữa."

"Dạ."

Thường ngày, ba Nguyên Khang đều ở bệnh viện nên hiếm khi cha con gặp nhau. Giờ đây, Nguyên Khang không biết nói gì để làm nóng bầu không khí cả.

Cuối cùng, ba Khang là người chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.

"Nếu không còn việc gì thì con về đi. Giờ không còn sớm nữa."

Nguyên Khang mấp máy môi định nói gì đó nhưng người đã rời đi từ thuở nào.
— QUẢNG CÁO —