Sau khi khám xong là có báo cáo, bác sĩ không trao đổi với bệnh nhân mà thông báo với Trì Cách.
Trì Cách đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
Người nói chuyện vẫn là vị bác sĩ trung niên kia: “Cậu Trì, từ trong hình ảnh chẩn đoán mà nói, trong cơ thể cô Khương có một khối u thành hình, không loại trừ khả năng là khối u ác tính.”
Ngón tay Trì Cách gõ trên tay vịn sofa, không thể không lấy bao thuốc lá ra, dường như chỉ có thuốc lá mới có thể xoa dịu sự nôn nóng của anh: “Chắc chắn không?”
Bác sĩ: “Chẩn đoán hình ảnh chỉ là phán đoán, theo lẽ thông thường, khi phán đoán sơ bộ có điều đáng ngờ thì chúng tôi sẽ đề nghị làm sinh thiết.”
Trì Cách ngậm điếu thuốc, không châm lửa, cắn mấy lần.
Bác sĩ: “Nhưng mà, vị trí khối u của cô Khương tương đối đặc biệt, không thể làm sinh thiết.”
Trì Cách: “Có biện pháp chẩn đoán nào khác không?”
“Có thể làm phẫu thuật khối u phổi, rồi tiến hành khám bệnh lí học*.” Bác sĩ do dự một lúc: “Có điều…”
*Bệnh lý học là môn nghiên cứu và chẩn đoán chính xác về bệnh. Bệnh lý học cân nhắc về bốn yếu tố của bệnh: nguyên nhân, cơ chế hình thành (bệnh sinh), sự thay đổi cấu trúc các tế bào (thay đổi về hình thái học) và hậu quả của những thay đổi này (triệu chứng lâm sàng).
Trì Cách: “Bác sĩ, ngài cứ nói.”
Bác sĩ: “Cậu Trì, tôi nói thẳng. Cô Khương hơi gầy, bị thiếu máu mức độ vừa phải, chắc chắn sẽ có rủi ro khi phẫu thuật. Hơn nữa, không loại trừ khả năng trong quá trình phẫu thuật khối u phổi, bởi vì một số tình huống không thể lường trước được, chúng tôi phải tạm thời đổi thành phẫu thuật mở lồng ngực. Nếu như làm phẫu thuật mở lồng ngực, đối với cô Khương mà nói, độ nguy hiểm càng cao. Chỉ sợ trong lúc đó sẽ xuất huyết nhiều.”
Trì Cách: “Phương án mà bác sĩ kiến nghị là?”
Bác sĩ: “Chúng tôi sẽ cải thiện sự thiếu máu của cô Khương trước, sau đó tiến hành phẫu thuật.”
“Được.” Trì Cách ném điếu thuốc trên miệng vào thùng rác: “Nhân tiện, bây giờ có thể phán đoán bệnh nhân còn lại bao nhiêu thời gian không?”
Bác sĩ vội nói: “Cậu Trì, bệnh lí chưa rõ ràng, chúng tôi không dám kết luận bệnh tình của cô Khương.”
“Tôi hiểu rồi.” Trì Cách bắt tay bác sĩ: “Làm phiền bác sĩ rồi.”
*
Trì Cách bước ra từ phòng làm việc.
Hành lang bệnh viện một màu trắng tinh, ngay cả khung cửa sổ cũng sơn màu trắng. Tầm mắt anh có thể kéo dài một đường xuyên qua ô cửa kính, thẳng hướng về phía bầu trời xanh biếc ngả trắng bên ngoài.
Nhưng trong đó có một chấm màu đen cắt ngang tầm mắt của anh.
Hai tay Khương Lâm Tình vịn vào khung cửa, ló đầu ra.
Nhìn thấy anh đi qua, cô hỏi: “Kết quả kiểm tra không khả quan sao?”
Trì Cách: “Khả quan hay không, phải chờ kết quả bệnh lí học, em phải ăn cho béo chút mới có thể làm phẫu thuật.”
Khương Lâm Tình: “Ăn cho béo lên cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, ngày phẫu thuật của em xếp vào khi nào?”
“Không vội.” Trì Cách nói: “Anh mời một giáo sư khoa ngoại lồng ngực nổi tiếng trong nước rồi, ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến.”
Khương Lâm Tình: “Em mắc bệnh nan y sao?”
Trì Cách: “Nghe thêm ý kiến của mấy người, anh mới yên tâm.”
Cô không hỏi vừa rồi bác sĩ nói gì. Cũng đoán được, sợ là không mấy khả quan.
Thấy ánh mắt của cô bất động, anh véo mặt cô: “Quả đào mật của anh đi đâu rồi?”
Khương Lâm Tình kéo hai bên miệng: “Rơi rồi, úp mặt xuống đất ấy.”
Trì Cách nở nụ cười, có hai tiếng “haha” rõ ràng.
Chưa kể chỉ là bệnh viện cũ, cho dù là trước kia, anh cũng ít khi có dáng vẻ cười thành tiếng như vậy. Cô dùng hai tay sờ lên khuôn mặt mình.
Vẻ mặt anh thoải mái: “Còn có thể nói đùa, có thể thấy được chúng ta chưa bị ma bệnh đánh bại.”
Khương Lâm Tình đột nhiên nói: “Sớm biết đuổi anh đi, anh vẫn muốn quay về nữa, em đã không uổng phí tâm tư.”
Anh nhướng mày: “Em cũng đuổi không được đâu.”
“Anh cũng phải kiêu ngạo như vậy với tử thần nhé.” Người đàn ông trước mặt cô như là con cưng của trời: “Em hy vọng anh có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Em hy vọng anh có thể sống lâu trăm tuổi, vậy em cũng phải sống lâu trăm tuổi. Anh lúc trăm tuổi muốn gặp lại em.”
Cô muốn trả lời anh, trăm tuổi gặp nhau, sợ là chỉ có thể ở suối vàng.
Nhưng vẫn không nói gì cả.
*
Vị giáo sư già kia đến vào buổi chiều ngày hôm sau.
Giáo sư đã gần đến tám mươi tuổi, tóc và râu đều điểm hoa râm.
Đây là người mà Trì Cách nhờ quan hệ của ông nội Trì để mời đến. Giáo sư này hành nghề y năm mươi năm, là bác sĩ nổi tiếng hàng đầu khoa ngoại lồng ngực.
Ông ấy đến, đầu tiên là nghe ý kiến của mấy vị bác sĩ, sau đó đeo kính lão lên, xem từng trang báo cáo của Khương Lâm Tình.
“Như vậy đi.” Giáo sư nói: “Tôi qua trò chuyện với bệnh nhân một chút.”
Trò chuyện nửa tiếng, vị giáo sư quay trở lại phòng làm việc của bác sĩ: “Cậu Trì, tôi đã nắm được tình hình đại khái.”
“Giáo sư La.” Trì Cách hỏi: “Ông có quan điểm gì?”
Giáo sư La: “Phân tích từ phim chụp thì thấy có đặc điểm của khối u ác tính. Bệnh lý học là tiêu chuẩn vàng, phẫu thuật cắt bỏ là chẩn đoán bình thường, không có vấn đề gì.”
Trì Cách im lặng.
Giáo sư La: “Có điều, tôi biết trước khi cô Khương chẩn đoán lần đầu tiên, đã từng bị cảm, ho khan không ngừng. Hơn nữa, trước tuần trước, cô ấy lại bị một trận cảm phong hàn. Nghe cô ấy nói, uống thuốc ho xong thì triệu chứng biến mất.”
Trì Cách lấy một điếu thuốc ra: “Đúng, là tôi tìm bác sĩ Lý Lý Thư Nam của bệnh viện này kê đơn thuốc, uống hai hay ba ngày đã khỏi rồi.”
“Báo cáo kiểm tra sức khỏe năm ngoái của cô Khương cho thấy tất thảy đều bình thường. U đầu tiên của cô ấy được phát hiện sau khi kiểm tra sức khỏe. U thứ hai, đã được chẩn đoán là viêm phổi, là do đầu tuần cảm gây nên.” Giáo sư La nói: “Cậu Trì, nếu như cô Khương không thể lực yếu thiếu máu, tôi đề nghị làm phẫu thuật, như vậy bất kể là u lành hay u ác, đều có thể làm báo cáo chính xác.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trì Cách nghe ra chút ẩn ý: “Vậy bây giờ thì sao?”
Giáo sư La: “Tôi có chút nghi ngờ, cục u đầu tiên của cô Khương là do bị cảm gây nên, viêm phổi khó hít thở được hình thành khối u. Y học gọi là giả ung thư phổi.”
Trì Cách siết thuốc lá trong tay: “Là u lành phải không?”
“Cậu Trì, nói thật thì theo báo cáo hiện tại, không cách nào kết luận được.” Giáo sư La nói: “Tôi chẩn đoán bệnh giả ung thư phổi dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, nắm chắc sáu bảy phần. Không gạt gì cậu, bệnh viện chúng tôi từng tiếp nhận người bệnh tương tự. Có người bị giả ung thư phổi, từ hình ảnh có thể phân biệt được. Có người thì có u ác tính đặc thù, chỉ có thể làm bệnh lý học. Không may, cô Khương chính là kiểu sau.”
Trì Cách: “Ý của giáo sư La chính là?”
“Nếu như cậu Trì tin tưởng tôi, tạm thời hãy bình tĩnh. Số ít giả ung thư có khả năng là ung thư thật, nhưng báo cáo của cô Khương chứng tỏ, khối u này dừng ở 1.6cm-1.8cm, không có chiều hướng phát triển trong thời gian ngắn. Đương nhiên, cô ấy có tiền sử bệnh di truyền, đây là một rủi ro lớn.” Giáo sư La nói: “Giai đoạn hiện tại, làm điều trị kháng viêm trước, quan sát ba tháng. Thật sự phải làm phẫu thuật cắt bỏ, có thể chờ cô Khương điều dưỡng tốt thân thể, đến lúc đó lại làm xác minh bệnh lý.”
Trì Cách bóp nát điếu thuốc: “Cảm ơn giáo sư La.”
*
Khương Lâm Tình lại ló đầu ở nơi đó, tư thế không khác hôm qua là mấy. Trì Cách cảm thấy, vị trí khung cửa cô nắm đại khái cũng giống hôm qua.
Đã là hôm qua rồi.
Anh nói chẩn đoán của giáo sư La cho cô nghe.
Đầu của cô đột nhiên đập vào khung cửa, mắt mở to tròn hơn, phân biệt rõ lòng trắng lòng đen.
Nói xong, Trì Cách tiến vào, ngã thẳng xuống giường.
Khương Lâm Tình mới hoàn hồn, đi theo qua đó.
Trì Cách ngước mắt: “Anh ngủ đây, em có muốn ngủ cùng không?”
Tất nhiên. Cô nằm xuống.
Anh hơi nâng người lên, nghiêng qua.
Cô lập tức nhìn về phía cửa: “Đây là bệnh viện.”
“Em cho rằng anh muốn làm gì?” Trì Cách nâng mặt cô lên, lau đi giọt nước nơi khóe mắt cô. Anh ngậm giọt nước ở lòng ngón tay vào miệng, nếm ra được vị mặn.
Hai ngày ngắn ngủi, sự sắp xếp của anh dứt khoát nhanh nhẹn, không dây dưa dài dòng chút nào. Anh ngủ rồi, cô biết. Cô vỗ vỗ anh: “Mơ giấc mơ đẹp nhé.”
Ngoài cửa có tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau đã rời đi.
Khương Lâm Tình chờ đợi ở phòng bệnh hai ngày, đa số thời gian rảnh rỗi đến nhàm chán, nằm ở trên giường. Cô cho rằng mình đã nằm đủ nhiều, ngủ sớm đủ nhiều. Nhưng mà, cô ngủ còn sâu hơn Trì Cách.
Khi tỉnh lại, nắng chiều ngoài cửa sổ hắt vào giống như thuốc màu.
Trì Cách không ở đây, nhưng đã gấp chăn thành hình người, nhét vào trong ngực cô. Cô cũng thật sự coi chăn bông là anh, ôm chặt lấy.
Qua một lúc, Khương Lâm Tình ngồi dậy, tùy ý vén tóc lên, buộc thành đuôi ngựa lỏng lẻo.
Ngoài ban công, ánh sáng đỏ rất dày, cô đi ra ngoài, nhìn nắng chiều từ bên hông kéo qua. Bước chân vào ánh nắng, chân cô bị nhiễm ánh đỏ.
Trì Cách đi vào phòng bệnh, không bật đèn, trong phòng hơi tối.
Bóng lưng của người trên ban công bị bầu trời chiếu rọi khiến khắp người toàn màu đỏ.
Anh đi ra ban công.
Khương Lâm Tình quay đầu, chỉ vào dưới chân mình.
Anh nhìn thấy nắng chiều trên mặt đất.
Cô nói: “Xem này, chân đạp tường vân*”
*Tường trong cát tường, mang nghĩa tốt lành.
Trì Cách mỉm cười: “Ừm, đúng vậy.”
Nói thật, anh không tin tưởng một trăm phần trăm lời phán đoán của giáo sư La. Mỗi một bác sĩ đều nói, khối u của cô có đặc thù u ác tính, nói cách khác, trong đó có sự rủi ro cao. Vì Giáo sư La cảm thấy tình trạng của cô không nên phẫu thuật nê mới trì hoãn thời gian.
Đừng nói là bệnh tật, có lúc con người đột nhiên gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chưa chắc có thể sống.
Chính là bởi vì hồi nhỏ Trì Cách đi qua Quỷ môn quan một lần, anh biết sống chết không phải do con người. Tương lai không biết trước được nhưng hiện tại đã quá rõ ràng.
Anh nhận định một kiểu người, cũng chỉ có một kiểu người này. Bọn họ thản nhiên đối diện với cái chết, nhưng không phải là hoàn toàn buông bỏ. Sống được ngày nào hay ngày đó, bọn họ sẽ quý trọng một ngày này.
*
Ngày xuất viện là một ngày nắng to.
Ngoài cửa sổ, hơi thở của thiên nhiên ùa tới, có tên là nóng bức. Ánh nắng hấp mặt người đến đỏ ửng. Bắt đầu từ hôm nay, trong khoảng thời gian rất dài đều là những ngày mặt trời chói chang.
Hôm đó, Trì Cách có một cuộc họp, anh đã dậy từ sớm.
Đêm qua Khương Lâm Tình bị giày vò một trận, mơ mơ màng màng. Cô sờ đến bên cạnh không có người, đột nhiên bừng tỉnh. Cô cào mái tóc rối loạn.
Cô vừa muốn liếc mắt nhìn đồng hồ thì nghe thấy chuông cửa vang lên.
Cô ngồi dậy, gọi với vào hướng phòng vệ sinh: “Anh gọi đồ ăn ngoài sao?”
“Ừm.” Trì Cách đang cạo râu, giọng nói truyền đến không rõ ràng lắm.
Cô cầm bộ nội y mặc vào, rồi mặc thêm áo T-shirt. Cô thật sự tưởng rằng đối phương là người giao đồ ăn, lúc cô nhìn thấy người ngoài cửa, sững sờ tại chỗ.
Người bên ngoài bình tĩnh như thường, chào hỏi với cô: “Cô Khương.”
Cô kịp phản ứng: “Thư ký Liễu.”
“Chào buổi sáng.” Liễu Trường Húc xách hai túi giấy thẳng tắp: “Tôi qua đưa bữa sáng. Thuận tiện, buổi sáng giám đốc Trì có một cuộc họp quan trọng, đây là âu phục đã chuẩn bị xong.”
Cô nhận lấy hai cái túi: “Cảm ơn thư ký Liễu.” Cô cảm thấy muốn giải thích chút gì đó, còn chưa mở miệng, đã thấy thư ký Liễu cúi chào hướng vào bên trong.
Liễu Trường Húc: “Giám đốc Trì.”
Cổ Khương Lâm Tình cứng đờ, quay đầu lại.
Trì Cách mang mái tóc còn ẩm đi ra, tự nhiên nói: “Anh xuống dưới lầu đợi tôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vâng. Giám đốc Trì, tôi đi trước.” Trước khi đi, Liễu Trường Húc vẫn không quên chào tạm biệt với Khương Lâm Tình: “Cô Khương, tạm biệt.”
Khương Lâm Tình đột nhiên cúi chào với Liễu Trường Húc: “Tạm biệt thư ký Liễu.”
Liễu Trường Húc đáp lại cô bằng một cái cúi chào với biên độ cong lớn hơn: “Chào tạm biệt cô Khương.”
Mãi cho đến khi bóng lưng của Liễu Trường Húc biến mất, Khương Lâm Tình vội vàng đóng cửa lại: “Thư kí Liễu sẽ nói chuyện của chúng ta ra không nhỉ?”
Trì Cách: “Em cho rằng ai cũng giống đồng nghiệp cùng bộ phận của em hả, buôn chuyện khắp nơi.”
Khương Lâm Tình: “Không có, đồng nghiệp của bộ phận chúng em đều vô cùng cẩn trọng.”
Anh nhìn cô, im lặng cười lạnh.
Cô lập tức chột dạ.
Trì Cách mặc áo khoác âu phục, lấy một chiếc cà vạt đen: “Qua đây.”
Khương Lâm Tình lập tức đến trước mặt anh, cô có tay nghề đeo cà vạt vô cùng thuần thục, ngón tay mảnh khảnh xoay vòng trong không trung, thắt nút cho anh.
Đào mật mất nước nhưng vẫn đáng yêu. Trì Cách không nhịn được hôn cô: “Hôm nay anh rất bận, không chắc có thể đón em tan làm.”
“Không sao, em cũng phải làm việc mà.” Cô muốn tiễn anh ra ngoài.
Anh lại hỏi: “Dây chuyền anh tặng em đâu?”
Cô vội vàng đi vào phòng.
Trì Cách: “Còn có vòng tay.”
“A.” Trên tay Khương Lâm Tình treo một sợi dây chuyền và một chiếc vòng tay, lại đi ra, cười: “Em thắt cà vạt cho anh rồi, anh đeo lên giúp em.”
Trì Cách nhẹ nhàng đeo vòng trên cổ cô.
Một chiếc dây chuyền đơn giản buông xuống cổ cô, bởi vì gầy, xương quai xanh càng rõ ràng, dây chuyền theo chỗ lõm đi xuống rồi lại bật ra. Vòng tay nhỏ nhắn đeo trên cổ tay cô bây giờ trông lại lớn.
Khương Lâm Tình khua khua, không tuột ra: “Vì chiếc vòng tay này, em phải tăng cân thôi.”
Ngón tay Trì Cách vuốt ve chữ “ch” trên vòng tay.
Bọn họ đã hoàn thành một nghi thức nào đó, chỉ là ngầm hiểu với nhau mà thôi.
Trì Cách: “Anh đi đây.”
Cô gật đầu: “Nếu như hôm nay anh không trở về ăn tối, nhớ báo cho em biết đấy.”
“Anh đã sắp xếp bữa sáng và bữa trưa của em rồi, đúng giờ sẽ có người đưa đến phòng làm việc của em.” Trì Cách nói: “Về phần bữa tối, đến lúc đó em trực tiếp liên hệ với anh ấy, xem đưa đến đâu.”
“Được.”
Trước khi đi, Trì Cách quay đầu lại: “Nhân tiện, anh bằng lòng sống chết có nhau với em. Nhưng nếu như có thể ở tại nhân gian càng lâu, anh sẽ càng vui.”
Một câu nói lơ đãng biết bao.
Cô cũng thuận miệng nói: “Được.”
*
Lưu Thiến của bộ phận lên kế hoạch triển lãm, mắt nhìn tứ phía tai nghe tám hướng. Cô là người đầu tiên trong phòng làm việc phát hiện hai chiếc vòng chói mắt của Khương Lâm Tình.
Cẩn thận phân tích, nghỉ phép của Khương Lâm Tình là do bộ phận nhân sự thông báo đến bộ phận lên kế hoạch triển lãm. Quá trình xin nghỉ phép hoàn toàn đi ngược.
Lưu Thiến sớm đã có rất nhiều suy đoán, lúc này gặp được người trong cuộc, cô ấy tiến lên: “Tiểu Khương.”
“Chào buổi sáng.” Đồng nghiệp vẫn là đồng nghiệp như ban đầu, nhưng Khương Lâm Tình cảm nhận được thủy tinh của phòng làm việc càng thêm trong suốt, chiếu đến vẻ mặt của mọi người đều sáng láng. Ngay cả chính bản thân cô cũng thế.
Lưu Thiến cười hỏi: “Bạn trai lại tặng đồ cho cô hả?”
Bạn trai, thân phận danh chính ngôn thuận, còn là người hôm qua cùng lăn lộn trong chăn. Khương Lâm Tình miết chữ cái “ch” trên vòng tay: “Đúng vậy.”
Tiếng này vừa thốt ra, tương lai có thể có phiền phức. Nhưng cô đã ở bên Trì Cách, có phiền phức, cũng là chuyện không thể tránh được.
Chu Di Sướng chống má: “Bạn trai của Tiểu Khương thật hào phóng.”
Khương Lâm Tình chưa ngồi được bao lâu, nghe thấy có người nói: “Xin chào, tôi đến đưa đồ ăn cho cô Khương.”
Cô ngẩng đầu.
Đối phương là thanh niên mặc âu phục đi giày da, nho nhã, ngũ quan cân đối.
Lưu Thiến khoanh tay đánh giá anh ta, lại quay đầu về phía Khương Lâm Tình: “Tiểu Khương, cô gọi đồ ăn ngoài à?”
“Đúng vậy.” Khương Lâm Tình vội vàng đi qua, quay ra ngoài cửa, đi hai bước.
Thanh niên cũng đi hai bước theo.
Cô nhận lấy hộp cơm to.
“Cô Khương, thuận tiện lưu phương thức liên lạc được không?” Thanh niên cười: “Lần sau đưa cơm, tôi liên hệ cô trước.”
“Được.”
Hai người lưu điện thoại của nhau.
“Cô Khương, dùng cơm vui vẻ.” Thanh niên quay người rời đi, không nhanh không chậm.
Anh ta không nói mình đến đưa cơm, có lẽ người khác sẽ tưởng rằng anh ta chỉ là nhân viên công tác của tòa nhà.
Trong hộp cơm to xếp năm ngăn nhỏ.
Lưu Thiến chẳng biết vô tình hay cố ý, nói: “Tiểu Khương, bữa sáng của cô thật phong phú.”
“Bác sĩ nói tôi phải bổ sung nhiều dinh dưỡng.” Lời này là thật, Khương Lâm Tình mặt không đỏ thở không gấp, không có sơ hở.
Trương Nghệ Lam biết Khương Lâm Tình trở về, rất kinh ngạc: “Tiểu Khương, giám đốc nhân sự nói em cần tĩnh dưỡng, sao mới mấy ngày đã trở lại rồi?”
“Chị Trương, em xin nghỉ là đến bệnh viện kiểm tra.” Khương Lâm Tình bịa lý do.
“Kiểm tra ra gì không?”
“Không đủ dinh dưỡng, thiếu máu.” Khương Lâm Tình đáp: “Lúc ấy em vừa vặn gặp giám đốc nhân sự, em đã hỏi thẳng anh ấy.”
“Không sao, sức khỏe quan trọng.” Cái cớ của Khương Lâm Tình có lỗ hổng. Giám đốc nhân sự làm sao mà để ý đến nhân viên nhỏ như cô ấy được. Nhưng nhiều ngày trước, cuộc điện thoại của giám đốc Trì đã cho Trương Nghệ Lam một nhắc nhở. “Tiểu Khương, trở về là được rồi.”
Khương Lâm Tình xin lỗi nói: “Chị Khương, trước đó em xúc động muốn từ chức, thật xin lỗi.”
“Không sao. Lúc chị mệt mỏi, cũng có suy nghĩ từ chức đi thẳng một mạch.” Trương Nghệ Lam cười: “Làm việc chăm chỉ, công việc của em tạm thời giao cho Tiểu Chu, chờ Tiểu Chu ra phương án, lại chuyển lại cho em.”