Tác phẩm nghệ thuật điêu khắc giấy là do bốn học sinh hoàn thành.
Có hai nam hai nữ, họ thống nhất mặc áo T-shirt màu đen. Trên áo in biểu tượng của trường học bọn họ. Ngoại trừ áo T-shirt, cách ăn mặc của bọn họ rất khác nhau. Học sinh tuổi còn trẻ, tư duy cởi mở, nhưng vẫn có sự non nớt.
Khương Lâm Tình giao việc truyền tải thông điệp nghệ thuật cho Trì Cách.
Ban ngày anh bận rộn, buổi tối trở về làm cu li cho cô.
Một ngày nọ, cô hỏi anh: “Anh thích làm kinh doanh hơn hay nghệ thuật hơn?”
“Làm kinh doanh để sinh tồn, còn nghệ thuật là đam mê, không có mâu thuẫn.”
“Em tưởng rằng với gia thế của các anh đã có thể sống thoải mái, một lòng theo đuổi đam mê.”
“Tục ngữ nói “Không ai giàu ba họ”.” Trì Cách đáp: “Ông nội anh vì muốn đập tan câu nói kia nên đã kiên quyết ép anh phải kiếm tiền.”
Khương Lâm Tình nâng mặt anh lên: “Ôi, hóa ra Trì heo con của chúng ta phải chịu uất ức như vậy.”
Anh hôn cô một cái: “Cũng có một nguyên nhân, đến thế hệ này của bọn anh, chỉ có anh có thể hưởng chút tư duy làm ăn. Hai chị họ của anh mù tịt về kinh doanh. Nhìn chị Diệu Tinh mở một quán cà phê thế thôi chứ thật ra một năm có đến mười một tháng thu không đủ chi.”
Khương Lâm Tình tặc lưỡi: “Một tháng còn lại thì sao?”
“Một tháng còn lại có anh lo.”
“Việc quản lý tài sản của nhà chúng ta có phải nên giao cho anh sẽ tốt hơn không?”
Trì Cách nhướng mày: “Em là kim chủ lớn, em nói xem?”
“Em có là kim chủ lớn vẫn không thể so sánh được với phú bà ở cuối cùng trong danh bạ của anh.”
“Nghe giọng điệu của kim chủ lớn, là vẫn để ý vị phú bà ở danh bạ của anh?”
“Em để ý cái gì? Tên tuổi của em ở ngay trên mặt anh rồi.” Cô ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt cười của Trì Cách, in bóng hình nho nhỏ của cô.
Lời của Chu Di Sướng và Lưu Thiến nói đều có lý cả. Đôi mắt đào hoa này vô ý cong lên, giống như mang theo thâm tình lẫn chân thành.
Khương Lâm Tình giả bộ lơ đãng hỏi: “Em nghe nói công ty có hơn mười đồng nghiệp nữ dán mắt vào anh.”
“Dán mắt vào anh? Hơn mười vị?” Trì Cách hỏi: “Nghe ai nói thế? Không phải lại là đồng nghiệp phòng em đấy chứ?”
“Không phải.” Cô lập tức lắc đầu.
Anh không tin: “Thời gian làm việc em ít tám chuyện thôi.”
“Ồ.” May mà Liễu Trường Húc là đàn ông, nếu không, trong công ty không biết còn thêu dệt thành chuyện tình thế nào nữa.
Chính bởi vì có lời đồn của Thái tử gia.
Khương Lâm Tình không dám lộ ra quan hệ của cô và Trì Cách ở trước mặt đồng nghiệp.
Hai người giống như đang có chuyện tình bí mật vậy. Nếu như cô ngồi xe của anh đi làm, còn chưa đến công ty cô nhất định sẽ muốn dừng xe ở đầu đường khác rồi chậm rãi đi bộ qua. Cô cũng không cho Trì Cách ở trong nhà xe đợi cô, nhất định phải lượn một vòng lớn trước đã.
Vào ngày ánh nắng chói chang, một đoạn đường như vậy, cô đi đến rơi đầy mồ hôi.
Cuối cùng, cô nói: “Em vẫn nên bắt xe đi thì hơn.”
Trì Cách: “Em còn có thể giấu được cả đời?”
Cô không biết một đời của cô và anh dài bao nhiêu. Nếu như lấy đơn vị năm ra tính toán, chắc chắn không giấu được. Nhưng mà: “Dù sao thì em cảm thấy ở trước mặt đồng nghiệp… Rất xấu hổ.”
“Tùy em.” Thái độ Trì Cách tương đối lạnh nhạt, mặc cô bắt xe.
*
Lạnh nhạt thì lạnh nhạt nhưng anh vẫn rất để tâm với công việc được giao cho.
Việc trao đổi thông điệp nghệ thuật với bốn học sinh là do Khương Lâm Tình hoàn thành.
Không có ai biết, thật ra triển lãm này cô có gian lận. Mỗi lần nghe người khác khen ngợi trình độ nghệ thuật của cô, cô lại đỏ mặt, chột dạ trong lòng.
Vào một ngày thứ bảy của tháng mười, triển lãm nghệ thuật điêu khắc giấy chính thức mở cửa. Địa điểm triển lãm lần này lại là quán cà phê “Hữu Quang”.
Buổi sáng, Khương Lâm Tình ở tầng một, cô cùng với một trong số các học sinh trao đổi về phần tương tác.
Trì Cách buồn chán dựa ở lan can tầng hai, nhìn về phía người phụ nữ của mình.
Khuôn mặt cô tròn trĩnh, không còn trắng bệch, mà sắc mặt cô lúc làm việc càng bừng bừng khí thế.
Trì Cách ngồi xuống sofa.
Dưới tầng, vừa hay có một người đàn ông trung niên tiến vào.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt của Trì Cách hơi tối đi. Anh ngồi thẳng người, tay vẫn khoác trên lan can, nhưng ngón tay lại đột nhiên nắm lấy lan can.
Chu Tục đứng trước cửa sổ, ngước nhìn lên, tựa như đang đắm chìm trong triển lãm. Lúc quay đầu, anh ấy cũng nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, anh tiến lên trước nghênh đón: “Thầy Đổng.”
“Cậu Chu.” Thầy Đổng buộc tóc đuôi ngựa ngắn, để râu đen nhạt, màu sắc lông mày rất nhạt, chỉ có đỉnh lông mày hơi đậm. Nhìn thoáng qua, trên mắt chỉ có một đoạn lông mày ngắn.
“Thầy Đổng.” Không chỉ có học sinh vừa nãy nói chuyện với Khương Lâm Tình, mấy người còn lại cũng tiến lên trước, vây quanh người đàn ông trung niên.
“Chào mọi người.” Thầy Đổng gật đầu.
Chu Tục vẫy tay với Khương Lâm Tình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô đi qua.
Chu Tục giới thiệu: “Đây là người lên kế hoạch cho triển lãm, cô Khương - Khương Lâm Tình. Đây là thầy của mấy nghệ thuật gia điêu khắc giấy, thầy Đổng.”
Theo phép lịch sự, thầy Đổng cũng đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Tên của ông ta là Đổng Thiên Diệp, in trên đó là công ty đấu giá. Về phần danh hiệu “thầy” ở đâu ra, cô tạm thời không biết.
Đổng Thiên Diệp: “Hôm nay là buổi triển lãm tác phẩm của học sinh tôi, tôi qua đây cổ vũ bọn chúng một chút.”
Mấy học sinh đồng thời phụ họa: “Cảm ơn thầy Đổng.”
Ngay cả Chu Tục cũng nói: “Thầy Đổng có thể qua đây là vinh hạnh của tôi, đây chính là khách quý có mời cũng không mời được.”
Đổng Thiên Diệp: “Đã sớm nghe triển lãm phong cách “bình cũ rượu mới”* của cậu Chu, tôi chắc chắn phải bớt thời gian qua đây. Lần trước bỏ lỡ cơ hội hợp tác với cậu, tôi còn có phần tiếc nuối, không ngờ tác phẩm của học sinh tôi đã lọt vào mắt cậu Chu trước rồi.”
*Thành ngữ mang ý nghĩa loại bỏ những điều xấu của cái cũ, chắt lọc tinh hoa và phát triển theo hướng mới.
Chu Tục: “Thầy Đổng nói đùa rồi, bởi vì quen biết thầy, tôi mới biết đến sự tuyệt vời của giới nghệ thuật. Về phần sai sót trong triển lãm Hoài Niệm lần trước, là do nguyên nhân cá nhân của tôi đã nhất thời thay đổi chủ ý. Thật sự có lỗi với thầy Đổng.”
Đổng Thiên Diệp: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
“Thầy Đổng, đi bên này.” Chu Tục dẫn người đi vào bên trong.
Đổng Thiên Diệp đi rồi dừng, thỉnh thoảng nhíu mày.
Chu Tục thấy thế bèn hỏi: “Có phải thầy Đổng có góp ý gì không?”
Đổng Thiên Diệp muốn nói lại thôi.
Khương Lâm Tình tiến lên trước: “Thầy Đổng, xin hỏi thầy cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?”
Đổng Thiên Diệp quay đầu nhìn cô.
Cô đi đôi giày cao gót, cao ngang Đổng Thiên Diệp, nhưng ánh mắt ông ta nhìn qua đây, lại giống như đang nhìn xuống cô: “Khoảng cách giữa người xem và tác phẩm quá gần. Ở trước mắt người xem, một số khuyết điểm nhỏ trên đó hiện ra rất rõ ràng.”
Khương Lâm Tình: “Những tác phẩm này rất sống động, nếu như có thể thưởng thức từ khoảng cách gần, người xem càng có thể cảm nhận được tay nghề của nghệ thuật điêu khắc giấy.”
“Các học trò của tôi còn cần phải luyện tập nhiều. Ví dụ như con chim tước xanh lam này, nhìn thoáng qua còn được. Nhưng nếu chú ý kĩ hơn, có thể phát hiện ra trình độ của tác phẩm này ở đâu. Nhất là đôi mắt, bộ phận vốn nên sinh động, nhưng lại làm thành cứng ngắc vô vị.” Đổng Thiên Diệp lùi về sau mấy bước: “Nếu như cái tôi nhìn thấy là đường nét bao quát thì đây chính là một con chim nhỏ thật sự.”
Một học sinh phía sau cúi đầu, bởi vì đây chính là tác phẩm của cậu ấy: “Thầy Đổng, tài nghệ của em không bằng thầy.”
Đổng Thiên Diệp vỗ vai học sinh: “Các em vừa mới bắt đầu, đã rêu rao muốn mở triển lãm. Thời gian này phải ẩn mình thật tốt.”
“Vâng.” Mấy học sinh chỉ có thể phụ họa.
Đổng Thiên Diệp lại nói: “Nhưng tương lai các em đều có hy vọng.”
Ánh mắt ảm đạm của mấy học sinh bùng lên ánh sáng.
Đổng Thiên Diệp tiếp tục đi về phía trước. Càng đi lông mày ông ta càng nhíu chặt lại.
Đối với vật đựng tác phẩm, ông ta bày tỏ sự không hài lòng. Ông ta nói điều này với Khương Lâm Tình.
Một học sinh trong đó đứng ra: “Thầy Đổng, đây là ý kiến của em, là sơ sót của em.”
Khương Lâm Tình: “Thầy Đổng, đây là lần đầu tiên tôi mở triển lãm theo chỉ định, có rất nhiều chỗ suy nghĩ chưa chu toàn, thật sự xin lỗi.”
Đổng Thiên Diệp gật đầu: “Cô Khương còn trẻ, tôi không trách cô.”
Trong đám người vây quanh, Đổng Thiên Diệp giành được quyền nói chuyện tuyệt đối, ông ta chỉ chỉ trỏ trỏ giống như đang giảng bài, Chu Tục nghe, Khương Lâm Tình nghe, mấy học sinh cũng nghe.
Đổng Thiên Diệp đi xong một vòng thì chuẩn bị rời đi. Nếu như ông ta ngẩng đầu lên thì sẽ nhìn thấy, trên tầng có người vẫn luôn khóa chặt ánh mắt trên người ông ta từ khi ông ta bước vào.
Nhưng mà, ông ta dạo xong tầng một thì không có hứng thú, vội vàng rời đi.
Mấy học sinh rất xấu hổ, một người nói: “Thầy Đổng tương đối theo đuổi sự hoàn mỹ.”
“Không sao.” Khương Lâm Tình nói như vậy, nhưng cô có hơi mất tinh thần. Cô nhấc váy, đi lên tầng hai.
Trì Cách nhướng cặp mắt đào hoa cười với cô.
Cô ngồi xuống đối diện anh: “Vừa rồi có một thầy Đổng, thoáng cái đã chỉ ra được khuyết điểm của triển lãm.”
“Khuyết điểm gì?” Trì Cách tựa như khinh thường: “Em là người giám tuyển hay ông ta là người giám tuyển?”
Hai tay cô đặt lên bàn, nhoài người xuống dưới, tựa cằm trên mu bàn tay, ánh mắt hướng về cốc cà phê trước mặt: “Còn là lần đầu tiên em nhận phê bình ngay trước mặt.”
“Tạm thời không nói đến người này trình độ thế nào. Nhưng thái độ ông ta kiêu ngạo thế này, nói không chừng đến để soi mói.”
“Nghệ thuật gia ấy hả, phần lớn đều có cái tính coi mình là nhất. Không phải Bành Dần cũng thế sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ông ấy không giống Bành Dần.”
Cô ngước mắt lên: “Anh quen biết thầy Đổng này hả?”
“Không quen.” Trì Cách nhìn về phía Chu Tục ở dưới tầng: “Thiếu gia nhà họ Chu kết bạn với đủ hạng người.”
“Anh Chu giao thiệp rộng rãi nhỉ.” Khương Lâm Tình không nói đến triển lãm Hoài Niệm của “Tam Thủy Dã”.
Cô không nói, nhưng tránh không được miệng của người khác.
Hai người đi xuống tầng, mấy học sinh kia đang thảo luận về Đổng Thiên Diệp.
Một người nói: “Thầy Đổng sưu tầm rất nhiều tác phẩm của “Tam Thủy Dã”, suýt chút nữa thì thầy ấy đã trưng bày tất cả tác phẩm được cất giấu đó.”
Một người khác hỏi: “Tam Thủy Dã là ai thế?”
Một người khác lại đáp: “Là một nghệ thuật gia tài hoa xuất chúng về hội họa, điêu khắc, thiên phú phi phàm. Đáng tiếc tuổi trẻ đã ra đi.”
Cậu ấy nói rồi ló đầu qua, cười: “Cô Khương.” Cậu ấy lại nhìn qua người đàn ông bên cạnh cô, lập tức thu lại nụ cười.
Người đàn ông tuấn tú có đôi mắt âm u, nhìn chằm chằm vào cậu. Học sinh này sợ hãi trong lòng.
Khương Lâm Tình đứng ở đầu bậc thang, nghe được những lời này, nói với học sinh: “Tôi có việc, đi trước đây.”
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Trì Cách.
Anh cong môi cười: “Đúng rồi, có việc này.”
“Hả?” Hai người đi ra ngoài.
“Buổi tối xem phim với anh nhé.”
Ở chung đến bây giờ, hai người chỉ từng xem một bộ phim. Cô đáp: “Không thành vấn đề.”
*
Buổi tối, trong căn hộ nhỏ tắt đèn lớn, chỉ giữ lại một cái đèn bàn.
Trì Cách an tĩnh không tiếng động. Trước kia anh sẽ hôn cô trong bóng tối, hôm nay chỉ nắm lấy tay cô.
Anh nhìn dây thừng trên hình ảnh, nhìn cái cổ trắng ngần bị siết hằn vệt đỏ, anh bình ổn lại, hô hấp nhẹ nhàng, siết chặt người phụ nữ bên cạnh.
“Hay là hôm khác chúng ta lại xem phim nhé?” Khương Lâm Tình đang muốn cầm lấy điều khiển.
Trì Cách ngăn cô lại, anh chớp mắt.
Cô cười: “Anh muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu vậy.”
Trì Cách không hoảng hốt, nhưng người phụ nữ trước mắt anh có thể đã hoảng rồi. Lá gan của cô rất lớn, thấy anh mất kiểm soát, cô vẫn cười được.
Anh lau tay, lòng bàn tay hai người đều ướt sũng, không biết được là mồ hôi của ai.
Anh đỡ lấy gáy cô, nghiêng người qua hôn cô.
Khương Lâm Tình ngậm lấy môi anh: “Ngoan.”
Âm thanh mà Trì Cách sắp bật ra khỏi miệng biến mất trong sự gắn bó môi răng với cô.
Lúc sắp vùi sâu vào xoáy nước, anh tròng trành ở bên trong, không nhìn thấy đường phía trước, nhưng từ đầu đến cuối luôn có người giữ chặt lấy anh, giúp anh không mất phương hướng.
*
Thời gian của dự án mới tương đối gấp.
Về triển lãm này, Khương Lâm Tình hoàn toàn không có đầu mối. Cô nghĩ ra mấy cái mở đầu cho phương án, nhưng toàn bộ đều bị bỏ ngang giữa chừng.
Đồ chơi là xe tăng, là máy bay, là đồ chơi yêu thích của con trai. Cô đã đến mấy cửa hàng đồ chơi, tùy ý đi dạo. Có thể bởi vì cô không có tình thương của bố nên có hơi bài xích với chủ đề này.
Trương Nghệ Lam đã hai lần hỏi về tiến độ của kế hoạch.
Khương Lâm Tình nhận lỗi: “Chị Trương, xin lỗi chị, đợt này em không có linh cảm nào.”
Trương Nghệ Lam cười: “Không sao, linh cảm có lúc chỉ xẹt qua trong một ý nghĩ.”
“Chị Trương, em sẽ cố gắng.” Từ đầu đến cuối Khương Lâm Tình không từ chối dự án này. Cũng như Trì Cách ép bản thân anh xem phim kinh dị, bọn họ không thể không đối mặt.
Trương Nghệ Lam: “Nhân tiện, Tiểu Khương, điều dưỡng sức khỏe thế nào rồi?”