Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 78: Vạn Chiếc Đèn Hồn



---•---
Tại núi Lạc, rừng Mê Tung.
Khắp nơi đều là đại thụ âm u quái dị, những tảng đá lởm chởm kỳ lạ, trong không khí rải rác sương mù tanh tưởi, ngay cả dã thú cũng không muốn sống ở đây, chỉ có chút ít loài bò sát nhỏ thường nhô đầu ra khỏi nền đất. Thỉnh thoảng có chim Dạ Ma ăn những thứ mục nát, phát ra tiếng cạc cạc khó nghe.
Linh Bảo tiên tôn¹ quần áo tả tơi, trên mặt mọc đầy râu thưa, đã sớm không còn phong thái như năm đó. Hắn trốn trong một nham động ẩm ướt chật hẹp, nghe thấy tiếng kêu của chim Dạ Ma, sợ tới mức giật thót người, đầu cúi xuống càng thấp, sợ Bất Diệt Đỉnh phát hiện ra tung tích của mình.
¹Linh Bảo tiên tôn: là người xuất hiện từ chương 2 trong yến hội, hay gọi Kim Phỉ Nhận là bạn tốt.
Từ 3000 năm trước, sau khi Bất Diệt Đỉnh sinh ra thần linh, tu tiên giới lập tức biến thành thây sơn biển máu.
Vị thần linh này không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy dung mạo của hắn, cũng không cho bất kỳ kẻ nào thảo luận đến tên của hắn. Mọi người chỉ có thể hàm hồ gọi hắn là chủ nhân của Bất Diệt Đỉnh, hoặc là Thần Quân.
Hắn không có tình cảm, không có lòng từ bi, dưới chân hắn là ngọn lửa thiêu đốt tất cả sinh linh, bên trong ngọn lửa là những con trăn lớn màu đỏ, đi theo hắn là vô số bướm Niết Bàn đỏ rực, che ngợp bầu trời, lấp kín không trung, nơi nào đi qua, nơi đó máu nhuộm đỏ cả một dòng sông, xương trắng chất thành núi, vạn vật đều chết chóc.
Đây là thời kỳ khủng bố nhất, tối tăm nhất của tu tiên giới, các môn phái lớn lớn bé bé gần như bị tàn sát hết sáu phần mười, Huyết Ma Tông, Nguyệt Ẩn Môn, Long Hổ Môn, Linh Sơn Phái, Kim Phượng sơn trang... Không phân biệt chính tà, không luận môn phái, không luận thân phận, không luận tài phú, không luận tu vi, chỉ cần người nào bị Bất Diệt Đỉnh nhắm tới, chắc chắn sẽ bị nhổ tận gốc, hoàn toàn huỷ diệt.
Tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu, không ai biết tiêu chuẩn lựa chọn tử vong của Bất Điệt Đỉnh là gì, chỉ biết rằng vào lúc bầu trời xuất hiện vầng sáng đỏ xinh đẹp, bướm Niết Bàn nhẹ nhàng bay múa, Thần Quân của Bất Diệt Đỉnh sẽ giáng lâm, con mồi bị hắn nhìn trúng, dù là phản kháng hay đầu hàng, dù là xin tha hay chạy trốn, cũng đều sẽ rơi vào cuộc săn giết khủng bố tàn nhẫn, có một số người sau khi chết còn sẽ rơi vào địa ngục tuyệt vọng mà ngay cả linh hồn cũng không được siêu thoát... Thỉnh thoảng cũng có một vài con cá lọt lưới vì được tha cho, nhưng mà bọn họ đều sợ đến vỡ mật, không hiểu vì sao mình vẫn có thể giữ được mạng.
Thủy Kính sơn trang của Linh Bảo tiên tôn cũng bị tàn sát, may mắn chính là, ngày đó hắn không có trong môn phái, nên giữ được tính mạng. Công pháp mà hắn tu hành chính là Quy Ẩn Thần Công, giỏi ẩn giấu hơi thở của mình, biết rất nhiều pháp môn chạy trốn. Những năm này, hắn trốn đông trốn tây, không thấy ánh mặt trời, tựa như con chuột sống trong cống ngầm, nhưng vẫn mắc phải rất nhiều sai sót, thân thể bị thương nặng, vốn dĩ là tu vi Phân Thần nhưng đã bị đánh rớt vài tầng, trên người chồng chất vết thương, chật vật bất kham.
Hắn cực kỳ thống khổ, nhưng cuộc truy đuổi của Bất Diệt Đỉnh vẫn không nhanh không chậm, mặc cho hắn giãy giụa chạy trốn, ra sức chiến đấu, sau đó sẽ xuất hiện ở lúc mà hắn tự cho là đã an toàn, tựa như mèo vờn chuột, dùng một sợi dây mỏng, vĩnh viễn treo hắn trên bờ vực giữa tuyệt vọng và may mắn, muốn chết lại không dám, muốn sống lại không biết nên sống như thế nào...
Linh Bảo tiên tôn nhịn không được mắng ra lời thô tục, không hiểu vì sao bản thân lại xui xẻo như vậy, bị khủng bố theo dõi, bám riết không thôi, đuổi giết mấy ngàn năm cũng không buông tha.
Chim Dạ Ma lại phát ra tiếng kêu khủng bố, như thể đang cười nhạo.
Chim chóc trên đời này đều có khả năng là tai mắt của Bất Diệt Đỉnh, chỉ cần chim chóc xuất hiện, thì sẽ mang đến nguy hiểm.
Cơ thể vốn đã hơi thả lỏng của Linh Bảo tiên tôn lại căng chặt, hắn nhanh chóng củng cố tầng phòng ngự trong rừng Mê Tung, làm cho sương mù càng thêm dày đặc, tại rất nhiều nơi đều có tăng thêm con rối thế thân có thể chuyển đổi vị trí, bảo đảm kẻ đuổi giết sẽ bị lạc trong khu rừng này, tranh thủ thời gian chạy thoát.
Trên không trung xuất hiện một vầng sáng lộng lẫy, bên trong vầng sáng có chín con chim Huyền Minh xinh đẹp bay ra, chiếc lông đuôi đỏ rực lướt qua, kéo một chiếc pháp thuyền vàng xa hoa, trên pháp thuyền có vô số chim tiên chim yêu hoặc là ngồi hoặc là đứng, chim Trọng Minh chải vuốt lông chim, chim Cực Lạc cất tiếng hát, Tiên Hạc Khổng Tước nhẹ nhàng nhảy múa, phía sau nối tiếp phía trước lần lượt khoe lông chim của mình ra, dùng ánh mắt ái mộ, thành kính lấy lòng thần linh mỹ lệ ngồi sau từng tầng rèm châu thật dày, cho dù không được bất kỳ sự đáp lại nào, cũng không oán không hối.
Pháp thuyền ngừng lại trên rừng Mê Tung.
Chim Bỉ Dực hóa thành một đôi thị nữ xinh đẹp, cẩn thận vén từng tầng rèm châu lên, sau đó đứng hầu ở hai bên, không dám lên tiếng, không dám nhìn thẳng.
Tu tiên giới đều biết, Thần Quân của Bất Diệt Đỉnh có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn ngại tầm mắt của thế gian quá bẩn, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy dung mạo và da thịt của mình, nếu nhìn thì sẽ khoét đôi mắt xuống.
Hắn ngại ngôn ngữ của thế gian quá dơ, không cho bất luận kẻ nào nhắc đến tên và danh hiệu của mình, nếu nói thì sẽ cắt đứt đầu lưỡi.
Vì thế, hắn vẫn luôn khoác một chiếc áo choàng làm từ lông vũ của chim Tuyết và được dệt thành từ sợi Băng Tàm, phủ kín thân thể từ đầu đến chân, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra ngoài, trên tay đeo bao tay da thú trắng tinh, phòng ngừa chạm vào bất cứ thứ gì. Trên mặt mang khăn che làm từ Giao châu và tơ Giao, trùng trùng điệp điệp, che khuất mỹ mạo khuynh thế, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt phượng màu vàng sẫm không một chút cảm xúc, tựa như lửa cháy bị hàn băng phong bế, cấm dục khắc chế đến cực hạn.
Nhóm chim chóc thu lông chim lại, dừng tiếng ca, cúi đầu.
Thần Quân chậm rãi bước ra khỏi rèm châu, nhìn thế giới này một cách ghét bỏ, cho dù đã quét sạch rất nhiều năm, diệt trừ những thứ dơ bẩn nhất, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái, trong không khí tràn ngập mùi vị ghê tởm, mỗi lần hô hấp đều vô cùng khó chịu.
Thôi, kết thúc trò chơi vui vẻ này vậy.
Con mồi cuối cùng đã sớm bị đùa bỡn đến hơi thở thoi thóp, thân thể và tinh thần đã không còn giá trị để tiếp tục tra tấn nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn Linh Bảo tiên tôn liều mạng trốn vào trong bóng tối, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa sáng ngời, vô số bướm Niết Bàn bay ra từ bên trong, mang theo hơi thở nóng rực, giương rộng đôi cánh lửa, bay về phía con chuột nhỏ núp trong mương máng tanh tưởi, sợ hãi không chịu nổi một ngày.
Linh Bảo tiên tôn phát hiện đầy trời đều là vầng sáng đỏ, nhìn thấy bướm đỏ đang lao thẳng tới, ý thức được sương mù trong rừng Mê Tung cũng không thể nào ngăn chặn được nguy hiểm, hắn giãy giụa muốn kích hoạt con rối thế thân, chuyển đổi vị trí của thân thể, muốn tiếp tục chạy trốn...
Tuy nhiên, còn có thể chạy đi đâu? Còn có chỗ nào là chưa từng thử qua?
Linh Bảo tiên tôn sững sờ dừng bước chân, rốt cuộc hắn cũng phát hiện, đã sớm không còn chỗ để trốn, không còn nơi để đi...
Đây là mùi vị của tuyệt vọng sao?
Trong lúc do dự, ngọn lửa hừng hực bốc cháy từ bốn phương tám hướng, cắn nuốt toàn bộ khu rừng, thiêu hủy tất cả pháp trận, trong ngọn lửa có những sợi dây đằng tựa như con trăn lớn đang uốn người, chui vào dưới lòng đất, ngăn chặn đường lui, trên không trung có vô số bướm Niết Bàn đỏ đang bay tới, tạo thành tấm lưới chết chóc.
Sinh mệnh đã tới điểm cuối, không cần phải tiếp tục chạy trốn.
Thế nhưng Linh Bảo tiên tôn lại có cảm giác nhẹ nhàng, hắn giống như một con búp bê vải không có giác, chậm rãi quỳ trên mặt đất, chờ đợi bị xé thành mảnh nhỏ, rơi vào địa ngục thống khổ.
Thần Quân khủng bố mang theo bướm đỏ, giáng lâm đến trước mặt hắn.
Linh Bảo tiên tôn ngẩng đầu, hắn muốn thử cầu xin, hy vọng chỉ cần tử vong là có thể kết thúc chuyện này. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy đôi mắt phượng màu vàng sẫm mơ hồ hiện ra trong lớp khăn che, có hơi quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy ở rất nhiều năm trước... Hắn ngẩn người suy nghĩ một lúc lâu, nhớ lại những môn phái bị tiêu diệt thuở ban đầu, nhớ tới Kim Phượng sơn trang bị tàn sát thảm thiết, nhớ tới Long Hổ Môn, nhớ tới Thanh Hồng Môn, nhớ tới Huyết Ma Tông...
Phạm vi thế lực của những môn phái này cách nhau khá xa, phong cách làm việc cũng không giống nhau, nhưng lại có chung một kết cục...
Điểm giống nhau của bọn họ là gì?
Trong ký ức của Linh Bảo tiên tôn dần dần hiện ra một thiếu niên phàm nhân cũng có đôi mắt phượng vàng sẫm tương tự, kinh tài tuyệt diễm, xinh đẹp quật cường, lại bị mạnh mẽ đánh gãy xương cốt, bẻ gãy đôi cánh, kéo vào vực sâu dục vọng, mặc cho bọn họ dâm loạn, nhấm nháp. Bọn họ cũng không cảm thấy đây là sai, dùng tiền mua nô lệ về chơi, đương nhiên là phải dùng thân thể hầu hạ chủ nhân, làm cho chủ nhân vui vẻ...
Hình như hắn vẫn nhớ rõ sau khi thiếu niên kia bị chơi chán rồi thì được tặng cho người khác, sau đó bị chủ nhân mới hủy dung mạo, rồi phát điên.
Thiếu niên tên là gì?
Linh Bảo tiên tôn hoảng sợ nói: "Việt Vô..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay mang bao tay đã nhanh chóng vươn ra, hung hăng lấp kín miệng của hắn, ngăn chặn tất cả âm thanh, phong bế cái tên không nên nói.
Linh Bảo tiên tôn hiểu ra hết thảy, nước mắt hối hận chảy xuống, hắn đã biết kết cục của mình, không dám mong chờ may mắn. Nếu như, năm đó...
Chuyện trên đời, không có nếu như.
Lửa nóng theo bàn tay bịt miệng, rót vào trong miệng của hắn, thiêu cháy cổ họng, lục phủ ngũ tạng dần dần hóa thành tro đen, từng tấc da thịt khô héo, sau đó biến thành chất dinh dưỡng cho dây dằng chui ra từ dưới nền đất.
Đau đớn tử vong qua đi, vẫn không được giải thoát, linh hồn tội ác bị rút ra, bỏ vào trong đèn hồn đặc chế.
Thần Quân cúi đầu, nhìn thấy bao tay màu trắng dính chút tro tàn cháy đen. Hắn không vui nhíu mày, vươn tay về phía chim Bỉ Dực ở bên cạnh.
Đôi chim yêu Bỉ Dực này, tên là Tiểu Tả và Tiểu Hữu, các nàng được sinh ra trên cây Côn Ngọc ở Linh Hải, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tâm tư thuần tịnh, từ sau khi Thần Quân ra đời, liền tự nguyện trở thành thị nữ thiếp thân, hầu hạ ở bên cạnh.
Tiểu Tả cẩn thận giúp hắn tháo đôi bao tay đã bị làm dơ ra, sau đó đốt cháy, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Tiểu Hữu nhanh chóng lấy một chiếc hộp hoàng kim chứa đầy những đôi bao tay sạch sẽ ra, nâng lên trước mặt Thần Quân, để hắn lựa chọn.
Thần Quân kén chọn hồi lâu, lại một lần nữa mang bao tay vào, bay lên không trung.
Huyết Vương Đằng chui ra từ dưới nền đất, quấn lấy chiếc đèn hồn kia.
Vầng sáng đỏ thối lui, bướm Niết Bàn biến mất, cuối cùng pháp thuyền cũng rời khỏi phiến rừng rậm đã biến thành phế tích này.
...
Tại Bất Diệt Đỉnh, bên ngoài Thần Điện.
Thần Quân cẩn thận đặt chiếc đèn hồn mới thu thập được lên vách đá, xác nhận linh hồn bên trong vẫn có thể tiếp tục chịu đựng lửa nóng ở Bất Diệt Đỉnh, tra tấn ngày đêm, sau đó dùng pháp trận cấm linh hồn phát ra tiếng kêu rên thống khổ, để tránh ảnh hưởng đến thanh tịnh.
Hắn thích thu thập những chiếc đèn hồn tội ác tày trời.
Trong 3000 năm, số lượng đèn hồn từ hai chiếc biến thành hàng trăm nghìn chiếc, toàn bộ đều được đặt trên vách đá, vào mỗi đêm, đâu đâu trên Bất Diệt Đỉnh cũng có đèn đuốc lộng lẫy, như một biển sao trời, đẹp không sao tả xiết...
Năm đó ở tháp Cửu Trọng, người kia từng nói ngọn đèn rất đẹp, hồi ức cũng rất ngọt ngào.
Nếu như người nọ trở về, thấy được những ngọn đèn này, chắc chắn sẽ rất thích...
Bọn họ có thể ngồi trong lầu Hoàng Kim, nâng cốc trò chuyện vui vẻ, hàng đêm ngắm đèn, lại một lần nữa nhấm nháp mùi vị ngọt ngào.
Cảnh tượng như vậy, nghĩ đến đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc...
...
Lầu Hoàng Kim tên là đài Ngô Đồng, chứa đầy đá quý đẹp nhất thế gian, là cấm địa ở Bất Diệt Đỉnh, cũng là tổ ấm tình yêu hắn chuẩn bị cho người kia, kẻ tự tiện tiến vào phải chết.
Ở bên trong, hắn thiết trí mười hai tầng rèm châu cùng với vô số kết giới không thể đếm hết, che chắn tất cả tầm mắt, ngăn cách dơ bẩn trong không khí. Mỗi một nơi đều được đốt huân hương điều chế từ thảo dược, tương tự như mùi hương ở trên người của người kia, sẽ khiến cho hắn hô hấp dễ chịu hơn đôi chút.
Thần Quân xuyên qua kết giới, tháo khăn che mặt xuống, hít sâu vài hơi không khí có mùi thảo dược, sau đó cởi áo choàng lông tuyết ra, bước vào bể tắm, cẩn thận rửa sạch thân thể, tuy rằng thân thể của thần linh sau khi tái sinh sẽ không có bất kỳ dơ bẩn gì, nhưng hắn vĩnh viễn vẫn nhớ người nọ đã từng nói: Trong không khí có vô số vi khuẩn không thể nhìn thấy, phải thường xuyên tẩy rửa, giữ cho sạch sẽ.
Hắn tẩy rửa rất cẩn thận.
Hắn không biết mình đã tra tấn linh hồn tên là Triệu Nghiệp kia bao nhiêu lần, nhưng có thế nào cũng không tìm được vị trí của hệ thống kỳ quái đó. Vì vậy hắn phân tích yêu cầu của nhiệm vụ, sau đó xóa hết toàn bộ dấu vết của quá khứ, làm cái tên sai lầm kia biến mất trên đời.
Hắn muốn trở thành đáp án chính xác, chờ lúc người kia trở về thực hiện nhiệm vụ, lại một lần nữa cầu yêu, kết làm đạo lữ.
Hiện tại thân thể của hắn rất sạch sẽ, cũng rất hoàn mỹ, không chạm qua bất cứ vật dơ bẩn nào.
Hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục trở thành sai lầm.
Thần Quân bước ra khỏi bể tắm, tóc đen hơi cuộn ướt sũng uốn lượn ở gót chân, đồ đằng Phượng Hoàng trên lưng đã lớn hơn, lông đuôi thật dài lướt qua vòng eo tinh tế, mang theo vẻ đẹp hoa lệ, hắn phủ thêm trường bào lụa màu đỏ, chậm rãi bước đến trước gương, vươn tay, ghét bỏ chạm vào nốt lệ chí màu đỏ càng thêm yêu dã diễm lệ ở dưới mắt trái, đây là thứ hắn dùng hết tất cả biện pháp cũng không thể xóa bỏ, phảng phất như cùng hợp thành một thể với linh hồn, không ngừng nhắc nhở dục vọng của hắn mãnh liệt, đáng sợ đến mức nào.
Hắn hưởng qua mỹ vị đứng đầu, đã không có cách nào áp chế dục vọng của thân thể.
Muốn nụ hôn mềm mại ngọt ngào, muốn đôi mắt thanh triệt kia, muốn chạm vào da thịt trắng nõn, muốn điên cuồng triền miên đến cực điểm, muốn người kia, muốn đến không thể chịu được...
Mỗi đêm hắn đều bị dục vọng và thống khổ tra tấn, mỗi ngày tỉnh lại đều bị tuyệt vọng và cô độc vây quanh, mỗi ngày đều muốn chết.
Nhưng mà, hắn không dám chết...
Hắn sợ người kia trở lại, phát hiện mình không còn, thì sẽ không cần hắn nữa.
Chuyện như vậy còn đáng sợ hơn cả chết.
Hắn cuộn tròn trong bóng tối, nắm chặt viên đá cuội màu trắng kia, đặt nụ hôn xuống một lần rồi lại một, nức nở khẩn cầu:
"Thanh Thời, ta nhớ ngươi..."