Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 118



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 118: HIẾM KHI HỒ ĐỒ.

Đêm khuya, thành phố Hải Miểu.

Trong phòng tắm, khói bốc lên và nước đang chảy, Ân Thiên Thiên dựa lưng vào bức tường băng giá, từ từ ngồi xổm xuống tường một cách vô thức, đột nhiên che mặt khóc lên…

Con, con…

Cô thực sự rất muốn, nhưng cô không thể vượt qua trở ngại trong trái tim mình!

Im lặng dựa vào bức tường băng giá, rõ ràng là trong phòng tắm ấm áp như mùa xuân, trong một thế giới tươi sáng như vậy, Ân Thiên Thiên lại cố gắng ôm mình thật chặt, cắn chặt môi, từng chút một, cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đầu, chỉ khi cô nhìn thẳng vào tất cả mọi thứ trong quá khứ, cô mới có thể sống một cuộc sống bình thường!

Mười ba năm trước, cô chỉ mới 13 tuổi…

Không hiểu tại sao mình lại rơi vào bể bơi, cực kỳ khó thở…

Đột nhiên cô được giải cứu, rõ ràng là trong căn phòng quen thuộc, nhưng vào giữa đêm, cô đột nhiên cảm thấy có một đôi tay di chuyển khắp cơ thể mình, từng inch từng inch, khuấy động thần kinh cô.

Cô mở to mắt trong bóng tối, nhìn khuôn mặt đáng sợ trước mặt, đang mỉm cười kỳ lạ…

Cô gọi không ra tiếng, cô khóc cũng không ra tiếng…

Hai bàn tay di chuyển ngay phía trên người cô, như thể kìm nén nỗi sợ hãi của cuộc đời cô…

Hô hấp trong phòng tắm dồn dập, hô hấp nặng nề còn chưa kịp lắng nghe cẩn thận, khi cô chuyển tai lại thì chẳng còn tiếng thở nào nữa, chỉ có tiếng nước chảy trong phòng tắm kêu vang…

Không thể, không thể!

Hơi thở của Ân Thiên Thiên bị tạm dừng, toàn bộ khuôn mặt nhỏ bé bị vặn vẹo, nhưng bộ não của cô lúc này lại rất cố gắng để duy trì dấu vết cuối cùng của lý trí, đôi khi cô di chuyển thật chậm chạp!

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy mọi thứ xung quanh cô một cách yếu ớt, phát ra một tiếng động nhẹ.

Không, cô không thể chết!

Ngay lúc đó, khao khát sinh tồn mãnh liệt đã tấn công Ân Thiên Thiên rất mạnh mẽ, cô không còn ngần ngại nữa, Ân Thiên Thiên nhìn dòng nước chảy trước mặt đất trước mặt cô, để cơ thể mình chạm vào mặt đất lạnh lẽo mà chẳng có sự kháng cự nào.

Bịch, vang lên một tiếng, Ân Thiên Thiên ngã xuống đất, há miệng điên cuồng bắt đầu thở, nước mắt lặng lẽ rơi trên má, rơi xuống dưới nước, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn, như thể không có cảm giác an toàn, bàn tay nhỏ bé giật lấy tóc mình, không để mình suy nghĩ nữa, buộc mình phải bình tĩnh.

Cô không thể nghĩ nữa, cô không thể nghĩ nữa…

Ngay cả sau mười ba năm, cô vẫn không thể lắm điều đó một cách thẳng thắn!

Nhưng tại sao khuôn mặt của người đàn ông đó lại chìm trong bóng tối nơi não bộ cô!

Nhìn lên cột nước đổ xuống trước mặt, Ân Thiên Thiên đột nhiên biến sắc như thể người đó xuất hiện…

“A!”

Với một tiếng hét, nỗi sợ hãi của Ân Thiên Thiên đã được truyền đi…

Với một tiếng binh, cánh cửa phòng tắm bị Cảnh Liêm Uy mở ra, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt cô.

Khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, tiếng hét của Ân Thiên Thiên càng lớn hơn, cô vật lộn đỡ cơ thể co lại trong góc của mình, còn ngươi mở to, la hét yếu ớt, lảng tránh điên cuồng, không để Cảnh Liêm Uy tiếp cận.

“Cút! Cút ra! Anh cút cho tôi!” Hiện tại, Ân Thiên Thiên dường như hoàn toàn không biết gì về Cảnh Liêm Uy, chỉ cần anh tiến một bước gần hơn, cô sẽ nổi đóa với anh: “Đừng lại gần tôi, đừng lại gần tôi! Đừng đến gần tôi!”

Cảnh Liêm Uy kinh nhạc nhìn Ân Thiên Thiên, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình.

Cô tóc dài xõa vai, quần áo trên người cô không thay đổi chút nào, lúc này đã hoàn toàn ướt đẫm, đôi chân cô tr@n truồng trên sàn, không biết liệu vừa rồi cô có bị ngã không, dấu đỏ trên trán đặc biệt chói mắt, đôi mắt cô đầy sự phản kháng nhìn anh, đôi tay cô thậm chí còn điên rồ hơn, cô ném cho anh bất cứ thứ gì cô bắt được…

Sữa tắm, dầu gội, sữa rửa mặt, khăn tắm…

Tất cả mọi thứ, miễn là nó có thể chạm vào tay Ân Thiên Thiên, đều bị cô bắt lấy và ném vào anh một cách dữ dội!

Như thế này, có vẻ như… một Ân Thiên Thiên điên rồ như vậy, đây là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy nhìn thấy!

Điều kỳ lạ là Cảnh Liêm Uy không cảm thấy kinh hoàng hay sợ hãi mà chỉ cảm thấy đầy đau khổ.

Là một bác sĩ, ngay cả khi chỉ là bác sĩ phẫu thuật, Cảnh Liêm Uy cũng nhận ra Ân Thiên Thiên có ‘bệnh’ trong lòng.

Đứng yên, Cảnh Liêm Uy chỉ lặng lẽ nhìn cô, lắng nghe tiếng la hét của cô, lắng nghe tiếng hét cô bảo mình cút đi, nhưng cô lại co rúm trong góc không ngừng, nhìn cô điên cuồng nắm tóc mình…

“Huhu, đừng, đừng, làm ơn…” Chuyển động của Ân Thiên Thiên dần dần chậm lại, như thể sắp hết pin, ẩn sau cột nước, Ân Thiên Thiên khóc gần như kiệt sức, ôm chặt lấy chính mình, nhưng những lời đau khổ vẫn truyền vào tai Cảnh Liêm Uy: “Xin đừng… đừng làm như thế với tôi…”

Đứng tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn của Cảnh Liêm Uy căng thẳng đến mức đáng sợ, bàn tay rủ xuống cạnh anh đã nắm chặt thành hình nắm đấm.

Là ai? Rốt cuộc là ai? Lại tổn thương cô đến mức này!

Muôn vàn suy nghĩ của Cảnh Liêm Uy lúc này trôi đến, điều duy nhất anh có thể làm là đứng ở một vị trí mà Ân Thiên Thiên cảm thấy tương đối an toàn, nhìn cô đau khổ…

“Huhu…”

Trong phòng tắm, khói mù lượn lờ, nhưng anh có thể thấy cô mong manh, sợ hãi, yếu đuối đến mức nào…

Ánh sáng ấm áp, cột nước chảy siết, một anh lặng lẽ… không thể an ủi trái tim tan vỡ của cô.

Sau một lúc, Cảnh Liêm Uy cố gắng tiếp cận cô với từng bước nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng gọi lên: “Thiên Thiên?”

Đột nhiên, Ân Thiên Thiên đang khóc sững lại, đôi mắt cô chầm chậm di chuyển, như thể cô đang xác nhận một điều gì đó.

“Thiên Thiên.” Cảnh Liêm Uy kêu to hơn một chút nữa.

Vốn là đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình và không thể đấu tranh, Ân Thiên Thiên hệt như là một người sắp chết đuối vô tình vớ phải được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, cô nhìn chính xác vào vị trí của Cảnh Liêm Uy, nước mắt lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú…

“Cảnh Liêm Uy…” Với một tiếng gọi yếu ớt, Ân Thiên Thiên vô thức dang hai tay về phía anh.

Gần như cùng một lúc, Cảnh Liêm Uy lao về phía cô, những chướng ngại vật trên sàn hoàn toàn không nằm trong mắt anh, cột nước chảy dồn dập cũng không, hiện tại trong mắt anh chỉ có Ân Thiên Thiên đang chịu sự ủy khuất, hoàn toàn không thể đấu tranh!

Chỉ trong một giây, hoặc ngắn hơn, Cảnh Liêm Uy đã ôm Ân Thiên Thiên vào vòng tay mình, bảo vệ cô từng chút một.

Nước đập vào người anh, nhanh chóng làm ướt hết quần áo, trong làn khói lượn lờ, ngay cả khi anh cảm thấy hơi thở của mình hơi khó chịu, anh vẫn ôm cô thật chặt, ôm vợ của mình…

“Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…” Ân Thiên Thiên đang siết chặt quần áo trên ngực anh, cô dính sát vào anh, như thể cô cảm thấy rất an toàn, bản thân cô vẫn run rẩy không kiểm soát, miệng cô không nói gì khác ngoài gọi tên anh: “Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…”

“Anh đây, anh đây…” Cho dù cô có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa, Cảnh Liêm Uy vẫn sẽ nhẹ nhàng đáp lại bên tai cô mà không biết mệt mỏi.

Trong phòng tắm, anh đang ôm lấy Ân Thiên Thiên dưới nước, đáp lại cô thật nhiều lần…

Trong phòng ngủ, Ân Thiên Thiên cuộn tròn nép mình bên cạnh giường, vẫn cầm ly sữa mà Cảnh Liêm Uy làm nóng cho cô, khuôn mặt cô rất không ổn, tái nhợt và đầy đau khổ, đôi mắt vốn thông minh kia lúc này lại cũng vô hồn hệt như một vũng nước…

“Thiên Thiên ơi, uống sữa đi nào.” Cảnh Liêm Uy không vội vàng tiếp cận cô, mà là nhìn cô rồi rút ngắn một chút khoảng cách giữa hai người, cho đến khi cuối cùng được sự cho phép của Ân Thiên Thiên mà ngồi xuống bên cạnh cô.

Ân Thiên Thiên đang tê liệt uống sữa, não cô hoàn toàn trống rỗng, nhưng cô lại cảm thấy như thể trong lòng mình đang đi đi lại lại cả trăm ngàn lần.

Một ly sữa lớn cứ bị uống hết một cách vô thức trong sự im lặng như vậy, cô vẫn chưa bình phục cho đến khi Cảnh Liêm Uy vươn tay ra lấy chiếc cốc lại, đôi mắt đen trắng phân rõ của cô nhìn thẳng vào anh, cắn chặt môi cố gắng không khóc.

Cảnh Liêm Uy khẽ mỉm cười, đưa tay ra vuốt tóc cô, khẽ hỏi: “Thiên Thiên em có điều gì muốn nói với anh sao? Cứ nhìn anh như thế.”

Ân Thiên Thiên run rẩy môi, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Cảnh Liêm Uy không tra hỏi, hoặc chút thiếu kiên nhẫn cũng không có, anh luôn đối xử nhẹ nhàng với cô, một lúc sau đó lại nói: “Thiên Thiên buồn ngủ sao? Chúng ta đi nghỉ ngơi sớm nhé, ok? Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi mua nguyên liệu, hình như em chưa bao giờ nếm thử đồ thủ công của anh đúng không?”

Phải nói rằng, sự tấn công nhẹ nhàng này của Cảnh Liêm Uy vào lúc này có thể sẽ khiến cho một điểm chống cự còn sót lại trong lòng Ân Thiên Thiên bị đánh cho mình đầy thương tích…

“Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…” Ân Thiên Thiên lại vào vòng tay Cảnh Liêm Uy, khóc lên: “Cảnh Liêm Uy, phải làm sao đây, làm sao đây, em nên làm sao đây…”

Cô nên làm sao đây?

Cô lãnh cảm, sợ hãi tình d*c…

Có lẽ cô không thể cùng anh làm một cặp vợ chồng bình thường trong đời này…

“Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…” Hiện tại, Ân Thiên Thiên dường như không còn rõ ràng nữa, chỉ có thể gọi tên của anh.

Cảnh Liêm Uy lên giường, ôm Ân Thiên Thiên trong vòng tay, nhẹ nhàng an ủi cô, nhưng không vội vàng hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.

Là một bác sĩ, anh biết rất rõ cảm xúc của Ân Thiên Thiên hiện đang không ổn định, thậm chí tất cả các hành động của Ân Thiên Thiên ngày hôm nay có thể là một hành động vô thức nào đó gần đây nhất đã kích động cô, nếu không thì làm sao cô có thể như thế này? Chỉ là ban đầu Cảnh Liêm Uy đã nghĩ, anh có thể nhận được câu trả lời cho câu hỏi từ Ân Thiên Thiên, nhưng không may là Ân Thiên Thiên lại mím chặt môi không nói một lời nào!

Im lặng nhìn Ân Thiên Thiên trong vòng tay, Cảnh Liêm Uy hung hăng nheo mắt.

Rốt cuộc là có chuyện gì mà Ân Thiên Thiên thậm chí không muốn nói?

Có phải là cô không tin tưởng anh, hoặc là chuyện này thực sự khó nói?

Một số điều vốn được định sẵn là khó nói, một số điều được định sẵn là phải ôm trong người đến khi vào quan tài.

Những điều trong lòng Ân Thiên Thiên thuộc về loại này, nhưng tiếc là Cảnh Liêm Uy không biết…

Thiên Thiên, có rất nhiều điều trong cuộc sống chỉ có thể chọn đối mặt mà thôi, em biết không?

Lúc này Cảnh Liêm Uy luôn cảm thấy cần phải nhìn thẳng vào mọi thứ, nhưng anh lại không bao giờ biết rằng đôi khi, con người vẫn phải học cách ‘hiếm khi hồ đồ’!

Và nhiều thứ, một khi đã đối mặt, cũng là đối mặt với nhiều tác hại vô tận…

Và anh không biết, vì anh không giải quyết kịp thời, điều này mới dẫn đến cuộc khủng hoảng nghiêm trọng đầu tiên của cuộc hôn nhân với Ân Thiên Thiên! Nhà họ Cảnh còn nhất trí phản đối việc Ân Thiên Thiên tiếp tục ở lại nhà họ Cảnh, loại tổn thương này giống như một loại ‘bỏ đá xuống giếng’ với Ân Thiên Thiên tại thời điểm này…