Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 122



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 122: NỤ CƯỜI KỲ LẠ TRONG BÓNG TỐI

Thành phố M, lúc này trong nhà Ân Thiên Thiên đã hỗn loạn không thể tả, Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ bế ôm cô về phòng ngủ, sau đó nhanh chóng bảo Cát Thành Phong gọi hai người của khách sạn Nocturne đến dọn dẹp nhà cửa.

Lúc thu dọn đến mấy mảnh quần áo của Ân Thiên Thiên thì người nọ không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn về phía phòng ngủ.

Lúc này Ân Thiên Thiên ở trong phòng ngủ, đang cầm Ipad lướt xem tin tức.

[Quá khứ không muốn người khác biết của mợ ba nhà họ Cảnh]

[Trong trắng là thật hay giả? Hay là thủ đoạn muốn gả vào nhà giàu]

[Liệu rằng trên đầu cậu ba nhà họ Cảnh có gắn thêm cặp sừng không]

[Tư cách đạo đức của cô cả nhà họ Ân, không có lửa sao có khói]

Tất cả các tin tức liên quan đến Ân Thiên Thiên đều chiếm hết trang đầu, thậm chí cô còn đứng đầu bảng hot search với tốc độ nhanh nhất. Thành tích này khiến người khác phải mắt chữ A mồm chữ O mà cảm thán.

Đột nhiên, Ân Thiên Thiên lướt đến một clip, hình ảnh hành lang quen thuộc trong đó khiến tim Ân Thiên Thiên nảy lên một cái.

Đó là hành lang của nhà họ Ân vào mười ba năm trước.

Hành lang của nhà họ Ân đều có gắn camera, cho nên người kia bước vào phòng của Ân Thiên Thiên năm đó cũng được ghi hình lại.

Hô hấp của Ân Thiên Thiên trở nên nặng nề, ngón tay cô run run không biết có nên ấn vào xem không?

Cảnh Liêm Uy bưng ly sữa đi vào thì nhìn thấy Ân Thiên Thiên như vậy, anh đặt ly sữa trong tay xuống nhanh chóng ngồi bên cạnh, giơ tay ôm vai cô, lặng lẽ an ủi cô.

Thậm chí anh còn chưa kịp xem video clip trên mạng thì đã xảy ra hàng loạt chuyện, anh chỉ biết tình hình đại khái, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ của cô, có lẽ chuyện cũng khá là nghiêm trọng.

Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, sau đó nhấn vào xem.

Chuyện đã đến nước này rồi, cô không thể làm con rùa rút đầu được nữa, nhiều chuyện ép cô phải nhớ lại, cũng có nhiều người đang chờ xem cô xử lý chuyện lần này như thế nào. Bất kể là vì nhà họ Cảnh hay là vì bản thân cô, cô cũng phải ép bản thân đối diện thẳng.

Mười ba năm trước, trong hành lang nhà họ Ân, ánh đèn mờ mờ đang rọi xuống, lúc Ân Thiên Thiên được Ân Thiên Tuấn ôm vào phòng, thời gian hiển thị là mười một giờ tối, cả người cô ướt nhẹp, dáng vẻ giống như đã hôn mê, sau đó, có bác sĩ riêng của nhà họ Ân vội vàng chạy tới, mãi nửa tiếng sau mới rời đi, rồi những ai bước vào phòng Ân Thiên Thiên đều lần lượt rời khỏi, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình cô.

Hai giờ sáng, một bóng người màu đen xuất hiện trong camera, người đó đội mũ lưỡi trai, toàn thân mặc đồ đen bước vào phòng Ân Thiên Thiên. Mãi cho tới nửa tiếng sau, Ân Thiên Tuấn bưng một ly nước từ trong phòng ra, đi tìm Ân Thiên Thiên. Lúc này không gian yên ắng, nhưng không tới một phút sau, người áo đen kia xông ra ngoài bị Ân Thiên Tuấn giơ tay ra giữ chặt lại. Nhưng trong màn hình chỉ nhìn thấy Ân Thiên Tuấn nằm trên đất, tay tóm chân của người kia, nếu nhìn kỹ một chút thì sẽ thấy dưới người của Ân Thiên Tuấn máu tươi không ngừng chảy ra…

Trong hình có thể thấy Ân Thiên Tuấn khàn giọng kêu cứu, nhưng cũng không biết tại sao cả nhà họ Ân mãi một lúc sau mới có người chạy đến, mà lúc này người áo đen kia đã biến mất rồi…

Từ lúc video clip bắt đầu, cơ thể Ân Thiên Thiên đã cứng ngắc, hít thở khó khăn, Cảnh Liêm Uy vừa vỗ nhẹ lưng giúp cô dễ thở hơn vừa khẽ khàng nói gì đó bên tai cô, cố hết sức kéo cô ra khỏi thế giới đen tối kia.

Màn hình tiếp tục chạy, Ân Thiên Thiên trong đó giống như người điên, quần áo xốc xếch chạy lướt qua Ân Thiên Tuấn lao ra ngoài, mà cả nhà họ Ân chỉ có một cậu bé nhỏ tuổi chạy đuổi theo Ân Thiên Thiên, còn Ân Thiên Tuấn thì được Ân Bách Phú ôm bế lên nhanh chóng rời đi…

Clip tới đây thì kết thúc, hoàn toàn không có đoạn giữa, đoạn clip bị cắt kia lại càng khiến cho trí tưởng tượng của người ta phát huy đến cực hạn, nhất là khi nhìn thấy hình ảnh Ân Thiên Thiên mười tuổi, dáng vẻ chật vật xuất hiện trên màn hình, cả thành phố T lập tức bàn tán sôi nổi.

Tay cầm Ipad của Ân Thiên Thiên run lên dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hơi thở nặng nề làm Cảnh Liêm Uy không dám rời mắt khỏi cô, cứ nhìn chăm chăm cô, chỉ lo cô xảy ra chuyện không hay.

“Thiên Thiên, Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy khẽ gọi cô, anh lấy Ipad trong tay cô để qua một bên, sau đó ôm cô vào lòng an ủi nói: “Thiên Thiên, mọi chuyện đã qua rồi, đã mười ba năm rồi, em không sao rồi. Em đã an toàn rồi…”

Cơ thể của Ân Thiên Thiên vẫn không ngừng run rẩy, nhưng hơi thở cô đã đều hơn trước.

“Thiên Thiên, chuyện đã qua lâu rồi. Bây giờ em rất an toàn, anh đang ở bên cạnh em.” Từng lời nói của Cảnh Liêm Uy vang lên, bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, hết lần này đến lần khác không cảm thấy chán: “Thiên Thiên, chúng ta đã kết hôn rồi, anh đang ở cạnh em. Từ nay về sau em sẽ không bao giờ gặp những chuyện như vậy nữa, hãy tin tưởng anh, em rất an toàn!”

Lời như vậy không biết anh đã nói bao nhiêu lần, mãi cho đến khi hô hấp của Ân Thiên Thiên dần ổn định lại, cơ thể không còn run rẩy kịch liệt nữa Cảnh Liêm Uy mới buông cô ra. Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Thiên Thiên, tất cả mọi chuyện đều đã qua, bây giờ em rất an toàn. Chúng ta đã ở bên nhau, bất kể xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.”

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Lúc nãy trong lúc cô đang sợ hãi, thì từng lời Cảnh Liêm Uy nói ùa vào trong thế giới của cô, nghe được giọng nói quen thuộc kia cô liền cố gắng thử bình tĩnh lại, yên lắng lại…

Vào lúc này, bất kể Cảnh Liêm Uy nói lời hứa hay chỉ là những lời an ủi thì đối với Ân Thiên Thiên mà nói như vậy cũng đủ rồi.

Ân Thiên Thiên ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười, chủ động đưa tay ôm cổ Cảnh Liêm Uy, nước mắt lặng lẽ rơi, sau đó cô nhẹ nhàng nói: “Cảnh Liêm Uy, cảm ơn anh.”

Cảnh Liêm Uy thở phào nhẹ nhõm, môi mỏng khẽ mỉm cười, sau đó anh lại nghe Ân Thiên Thiên nói: “Cảnh Liêm Uy, em kể một ‘bí mật’ cho anh nghe nhé? Một ‘bí mật’ có liên quan tới em.”

Cảnh Liêm Uy theo bản năng liền đoán được chuyện mà Ân Thiên Thiên sắp kể chính là câu chuyện mười ba năm trước.

“Mười ba năm trước, em mười tuổi. Buổi tối hôm ấy em đi đến hồ bơi tìm anh trai nhưng không tìm được anh ấy, lai chẳng may trượt chân ngã xuống hồ. Trong nhà họ Ân chỉ có mỗi mình em là không biết bơi, lúc đó xung quanh hồ bơi không có ai, mãi cho đến khi em trai em đi ra ngoài tìm em thì mới phát hiện em đuối nước. Em trai em cứu được em lên thì không bế em nổi, liền đi tìm anh trai em, đến tối đó em bị sốt…”

Ân Thiên Thiên nói rất khẽ nhưng suy nghĩ thì bất giác quay lại thời điểm năm đó.

Nhà họ Ân mười ba năm trước đã là một gia đình khá giả, chỉ đáng tiếc Ân Bách Phú làm ăn lại dựa dẫm vào người khác quá nhiều, không thì ít nhất bây giờ nhà họ Ân cũng có thể sánh ngang với nhà họ Trình rồi.

“Em nằm ngủ trên giường, bị sốt đến mơ mơ màng màng. Anh trai em được ba khuyên đi ngủ, trước khi đi ngủ anh còn hứa nửa đêm sẽ sang thăm em, mang nước cho em…” Ân Thiên Thiên dừng lại một lát sau đó nhẹ giọng nói: “Em không biết, nếu lúc đó anh trai chỉ xem đó là lời nói đùa thì em sẽ gặp phải chuyện gì…”

Theo câu chuyện từ từ sáng tỏ, thân thể Ân Thiên Thiên cũng bất giác lạnh run lên.

Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, cô nắm chặt tay của Cảnh Liêm Uy nói: “Em không biết lúc đó mấy giờ, em chỉ biết lúc em đang mơ màng ngủ thì đột nhiên có một bàn tay nóng rực sờ lên mặt em trước, sau đó là sờ cánh tay em…sau đó bắt đầu từ từ xuống tới cổ, eo, trước ngực…”

Hơi thở nặng trĩu của Ân Thiên Thiên đã thể hiện rõ sự căng thẳng và kháng cự của cô đối với chuyện này.

Mỗi lần nhớ lại chuyện năm đó, cô đều có cảm giác khó mà sống tiếp được.

Cảnh Liêm Uy ôm chặt cô, nhưng cũng không ngăn cô nói tiếp. Chuyện đã đến nước này, không phải Ân Thiên Thiên nói không nghĩ nữa thì sẽ quên được. Ra khỏi cánh cửa này, sẽ có một đám người tìm đủ mọi cách kích động cô, bản thân Ân Thiên Thiên không thể cả đời không ra khỏi nhà, mà cho dù cô làm được thì cũng sẽ có người tự tìm tới gây chuyện.

Phóng viên nếu đã có gan làm chuyện này một lần thì sẽ khó mà đảm bảo không có lần thứ hai!

“Em giãy giụa mở hai mắt ra, trong phòng cũng không bật đèn, em chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn thấy người đàn ông kia…” Ân Thiên Thiên dừng lại một hồi, sau khi hít thật sâu một lần nữa, cô mới nói tiếp: “Hắn rõ ràng đã thấy em tỉnh lại, mà vẫn đối xử với em như vậy, thậm chí em còn cảm nhận được bàn tay hắn sờ vào eo em không kiêng dè, ngực em, rồi… còn đang dần dần di chuyển xuống phía dưới… Độ nóng từ bàn tay kia làm em sợ đến nỗi không ngừng run rẩy. Em vùng vẫy mở to hai mắt ra nhìn hắn nhưng hắn lại hoàn toàn không kiêng dè mà tiếp tục quấy rối em. Em cảm nhận được hắn hất tung cái chăn ra, rồi c ởi đồ của em, thậm chí còn sắp cởi qu@n lót của em…”

Cuối cùng Ân Thiên Thiên không kiềm chế được nữa, bật khóc nức nở, giọng nghèn nghẹn.

Cô bất giác đưa tay lên ôm đầu, theo bản năng không muốn nhớ lại, hoàn toàn không muốn chút nào.

Cảnh Liêm Uy đau lòng nhìn cô. Quả thật anh khó có thể tưởng tượng được, một cô bé mười tuổi khi gặp phải chuyện như vậy thì sẽ hoảng hốt, kinh sợ cỡ nào!

Cảnh Liêm Uy không giục cô, cũng không nói lời nào. Anh chỉ là lặng lẽ dùng cách của mình để an ủi cô.

Ân Thiên Thiên khóc thút thít một hồi lâu, rồi mới nói tiếp: “Em nhìn chòng chọc hắn, muốn hét lên gọi người tới, nhưng em không hét lên được, em muốn khóc cũng khóc không được… Khi bàn tay của hắn sờ vào chân em, em điên cuồng cầu xin hắn, nhưng bất kể em nhìn hắn thế nào, hắn cũng không quay đầu nhìn em, chỉ nhìn chằm chằm vào cơ thể em… Em nhìn thấy ánh mắt mang tính xâm lược rõ ràng kia, toàn thân em trở nên lạnh lẽo, em mấp máy môi nhưng không còn sức mà giãy dụa, hắn đè lên người làm em không nhúc nhích được… Giây phút đó em cảm thấy mình sắp chết rồi, sắp điên rồi…”

Cô bé mười tuổi cho dù không có mẹ ruột ở bên cạnh, nhưng từ nhỏ đến lớn, Lý Mẫn cũng sẽ dạy cô ít nhiều về những vấn đề này. Cô lúc đó đã có thể mơ mơ màng màng hiểu được đây là những hành vi thân mật. Chỉ là trước năm mười lăm tuổi, cô cho rằng đây là hành vi cưỡng gian, sau này cô mới biết đó là hành vi đồi bại với trẻ vị thành niên.

“Em liều mạng nhìn hắn chằm chằm, hi vọng hắn có thể nhìn em sau đó dừng lại… nhưng mà, nhưng mà…” Đột nhiên, Ân Thiên Thiên trợn trừng mắt lên, không ngừng run rẩy nói: “Nhưng mà khi hắn thật sự nhìn em, em lại hy vọng hắn đừng nhìn em! Đừng nhìn em!”

— QUẢNG CÁO —