Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 337



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 337: ẨN NHẪN KIÊN CƯỜNG
Chúng ta cả ngày ở trong một xã hội chém giết nên đã dần dần quên đi tư tưởng ban đầu của mình, gặp được một người còn đang cố chấp đuổi theo mơ ước của mình nói không chừng còn bị chúng ta chế giễu một phen, nhưng sự thiện lương của Ân Thiên Thiên lại thực sự là từ bên trong phát ra.
Có lẽ cô mềm yếu, có lẽ là kiên cường, có lẽ là vô vị cũng có lẽ là cố gắng. . . Tất cả mọi sự chống đỡ đều xuất phát từ một cỗ thiện lương nơi đáy lòng kia của cô, ở một mức độ nào đó mà nói thì cô vẫn phải cảm ơn Ân Bách Phú, sự hờ hững của ông ta, sự chèn ép của Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy đã khiến cô trở nên thông minh và trở nên kiên cường hơn, còn sự cưng chiều của Ân Thiên Tuấn lại để cho cô từ đầu tới cuối duy trì được sự thiện lương của mình. . .
Chỉ cần có một người quan tâm đến cô như vậy thì cô sẽ không biến thành dáng vẻ của Tô Nương.
Năm đó Tô Nương đã mất đi người mình yêu, mất đi cô nhi viện mà mình sinh sống từ nhỏ khiến cho vô số đứa trẻ phải lang bạt ở bên ngoài, thậm chí sau này một người bà ta cũng không tìm được, bà ta còn bị toàn bộ những nhân vật được coi là ở tầng lớp thượng lưu ở thành phố T này đùa bỡn khiến cuộc đời của bà ta chỉ còn lại một mảnh tăm tối, bà ta không đợi nổi đến hừng đông mà đã đem bản thân hòa nhập vào trong bóng tối, đơn giản cũng là bởi vì thế giới của bà ta đã toàn bộ sụp đổ. . .
Nhưng so với bà ta Ân Thiên Thiên may mắn hơn không chỉ một chút.
Đừng phàn nàn về số mệnh, trên thế giới này thứ công bằng nhất chính là số mệnh và cả thời gian nữa.
Để thời gian rèn dũa mình, để số mệnh đi quan tâm đến mình, tất cả những cái này đều là chuyện chính mình nên làm.
Chỉ là đáng tiếc là lúc đó Tô Nương lại không có suy nghĩ như vậy.
Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm người đang đứng ở bên cửa sổ cả người được ánh nắng mặt trời ấm áp phủ lên, cơn gió nhẹ thổi qua làm váy của bà ta bay lên, cô thậm chí còn trông thấy váy của bà ta dường như biến thành một đám bươm bướm xinh đẹp bay quanh chân bà ta, xinh đẹp mà sống động, hai mắt Ân Thiên Thiên nhòe đi nhưng cô vẫn cố gắng cười cười. . .
Cô cho rằng bà ta sẽ quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Cô muốn nhào vào trong lòng bà ta để hỏi một câu vì sao năm đó bà ta lại vứt bỏ cô? Muốn hỏi bà ta rằng sau này hai người sẽ một nhà đoàn tụ hay không? Nhưng cái mà cô muốn nhất vẫn là nhào vào trong lòng bà ta gọi một tiếng ‘Mẹ’ . . .
Ở nhà họ Ân Ân Thiên Thiên chưa bao giờ được cảm nhận qua cái gì gọi là tình thân nên từ lâu ở một nơi sâu nhất dưới đáy lòng cô vẫn luôn mong mỏi một đoạn tình cảm như thế, cho dù muộn như vậy Tô Nương mới xuất hiện, dù cho bà ta thậm chí không hề biết chút nào về cô thì cô cũng vẫn mong mỏi.
Ngay lúc cô cho rằng trên thế giới này chỉ còn lại cô và con mình sống nương tựa lẫn nhau thì lại xuất hiện một người như vậy, đây tuyệt đối là chuyện khiến cho người ta mừng rỡ như điên, lòng tràn đầy mong đợi. . .
Chỉ là, tưởng tượng của cô với sự thật khác nhau một trời một vực.
Tô Nương chỉ nói một câu như vậy chứ cũng không nói gì thêm nữa, cũng không có cảnh tượng cùng con gái đã thất lạc nhiều năm ôm nhau cảm động mà khóc, cũng không hề đau lòng đến hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chỉ đứng ở đó như vậy, dùng giọng điệu lạnh lùng nói với cô: “Ân Thiên Thiên, tôi cho cô sinh mệnh này thì có phải cô cũng nên báo đáp cho tôi một chút gì đó hay không?”
Một câu này khiến Ân Thiên Thiên bật khóc nước mắt lã chã rơi không ngừng chỉ biết ngây ngốc nhìn bà ta.
Bỗng nhiên, bên ngoài hành lang phòng bệnh truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vàng mà xốc xếch, Tô Nương xoay người nhìn ra cửa chợt bật cười, bà ta cười đến mức hoa dung thất sắc, nụ cười đó khiến Ân Thiên Thiên trong chốc lát giống như nhìn thấy muôn hoa đua thắm khoe hồng duy chỉ có mẫu đơn độc lĩnh phong tao kinh diễm.
Ầm!
Cửa phòng bệnh bị người bên ngoài dùng lực mở ra, Cảnh Liêm Uy mặc áo khoác trắng vẻ mặt nghiêm túc đi đến, mắt phượng của anh nhìn chằm chằm vào Tô Nương ở trước mặt nhưng dưới chân nhịp bước cũng không hề ngừng nghỉ chút nào, anh đi đến bên giường xoay người đặt hai tay lên đầu vai Ân Thiên Thiên, sau khi chắc chắn cô không sao liền dứt khoát ôm cô vào trong lòng của mình, đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào Tô Nương.
Đây cũng là lần đầu tiên Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân nhìn thấy người phụ nữ trong tin đồn kia nên hơi sửng sốt một chút nhưng cũng kịp phản ứng lại rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà ta chằm chằm giống như một giây sau bà ta sẽ làm ra chuyện gì đó vậy.
“Cậu ba Cảnh bày ra chiến trận lớn như thế thật sự là khiến cho tôi thụ sủng nhược kinh đấy.” Tô Nương nhẹ giọng mở miệng, khóe miệng cong lên nở nụ cười động lòng người nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên như cũ khiến trong lòng cô không nhịn được mà cảm thấy cô đơn: “Tôi mới xuất hiện được một lúc mà cậu đã chạy được đến đây, chẳng lẽ là cậu gắn camera theo dõi ở phòng bệnh của Ân Thiên Thiên à?”
Lông mày cau lại, Ân Thiên Thiên theo bản năng ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy.
Gắn camera theo dõi?
Cho dù là Cảnh Liêm Uy gắn camera theo dõi hay là anh cho người trông chừng cô thì cô cũng đều cảm thấy không vui vẻ! Bất kể là ai thì cũng sẽ không thích bị người khác xem như phạm nhân mà trông giữ, Ân Thiên Thiên cũng không thích cho dù người đó có là chồng của cô!
Ánh mắt Cảnh Liêm Uy đã nhìn thấy sự chán ghét trong đôi mắt Ân Thiên Thiên, trong lòng châm biếm tự cười chính mình.
Có phải bây giờ cho dù anh có làm bất cứ cái gì cũng không thể cứu vãn nổi lòng của cô hay không?
Tô Nương chỉ mới nói một câu châm ngòi ly gián đơn giản như vậy mà Ân Thiên Thiên đã quay ra nghi ngờ anh ư?
“Rốt cuộc là bà muốn làm gì?” Thu hồi tâm tình của mình lại, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi, hai tay giữ ở đầu vai Ân Thiên Thiên lại càng thêm dùng sức: “Đây không phải là nơi mà bà nên xuất hiện!”
Tô Nương cười vô cùng rực rỡ, bà ta hơi ngửa đầu ra hưởng thụ ánh nắng gột rửa mình sau đó mới nhẹ giọng trả lời: “Tôi chỉ đến thăm con gái của mình thôi mà cậu ba Cảnh đã khẩn trương như vậy làm cái gì? Tôi có làm ra chuyện gì không có tính người đâu.”
Cảnh Liêm Uy liền nghiêm mặt, thậm chí thân thể cũng trở nên cứng ngắc trừng mắt nhìn bà ta.
Trước giờ anh vẫn không thể nào quên được năm đó lúc anh còn nhỏ, anh khóc xin bà cụ giữ lại ba mẹ của mình sau đó lại khóc cầu khẩn ba mẹ mang theo anh cùng rời đi nhưng cũng không ai đáp ứng anh, thậm chí anh còn nhớ rõ lúc ấy mẹ anh ngồi xổm xuống nhẹ giọng dỗ dành anh rằng chẳng mấy chốc nữa mẹ sẽ trở về thăm anh, thế nhưng cái ‘Rất nhanh’ này bỗng nhiên trở nên không hề có bờ bến nữa. . .
Ánh lửa đầy trời lóe ra ở trước mặt, cho dù anh có gào thét rách cả cổ họng thì cũng không gọi được ba mẹ mình trở về. . .
Người nhà họ Cảnh đều cho rằng lúc đó anh còn nhỏ sẽ không nhớ nổi nhiều chuyện như vậy nhưng là hết lần này tới lần khác anh đều nhớ rõ, nhớ rõ không quên chuyện gì.
Ba mẹ anh bị Tô Nương hại chết chuyện này không thể nghi ngờ được nhưng lúc đối mặt với Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy vẫn nguyện ý đem hết tất cả mọi chuyện đặt xuống chỉ quan tâm đến cô nhưng đáng tiếc hết lần này tới lần khác lại không được như mong muốn của anh.
Đứng thẳng thân thể lười biếng của mình, Tô Nương ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua Cảnh Liêm Uy, khóe miệng mỉm cười, nói: “Nếu cậu ba Cảnh đã không hoan nghênh tôi như vậy thì tôi sẽ rời đi ngay đây.”
Dứt lời, Tô Nương nghênh ngang từ trước mặt Cảnh Liêm Uy đi ra ngoài, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân cũng nhanh chóng đi theo, trong cả căn phòng cũng chỉ còn lại có Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy mà thôi.
Lông mày Ân Thiên Thiên nhíu chặt nhìn chằm chằm vào anh nhưng lại không hề mở miệng nói chuyện.
Cô có thể cảm nhận được cảm xúc to lớn chập chùng của Cảnh Liêm Uy và cũng có thể cảm nhận được thân thể anh đang vô cùng cứng ngắc, thậm chí là sự tổn thương và giãy dụa trong đôi mắt phượng kia cô cũng có thể thấy rất rõ ràng, bỗng nhiên chỉ trong một cái nháy mắt, loại cảm giác vui sướng bởi vì gặp được mẹ của mình mang tới đã bị tách ra đến mức không còn xót lại chút nào, đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy như thế này. . .
Dường như là theo bản năng, Ân Thiên Thiên vươn tay ra đáp lại Cảnh Liêm Uy, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh.
Sự an ủi im ắng này lập tức khiến cho cả người Cảnh Liêm Uy buông lỏng xuống. . .
Cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong ngực, Cảnh Liêm Uy nở nụ cười, đưa tay vuốt ve mái tóc của cô.
Cho dù người đứng trước mặt cô là mẹ của cô thì rốt cuộc Ân Thiên Thiên vẫn quan tâm đến anh. . .
Chỉ cần có một chút như vậy thôi là anh đã rất vui vẻ rồi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi có thông tin nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc kết thông gia với nhau hai người thân mật với nhau như vậy, trong lòng Ân Thiên Thiên rất xoắn xuýt nhưng cô lại không nỡ nhìn thấy anh khó chịu. . .
Ánh nắng nhàn nhã chiếu vào, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng hỏi: “Thiên Thiên, bà ta đã nói gì với em vậy?”
Ân Thiên Thiên cảm nhận được rõ ràng anh không thích người phụ nữ kia nhưng cô vẫn ngước mắt lên nhìn anh, trả lời nói: “Bà ấy là mẹ của em, anh biết không?”
Cảnh Liêm Uy cố gắng để cho mình buông lỏng nhưng trong nháy mắt đó thân thể bởi vì sợ hãi vẫn cứng ngắc lại, xúc cảm vẫn truyền đến cho Ân Thiên Thiên khiến cô nghi ngờ nhìn anh một chút, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Liêm Uy, anh biết bà ấy sao? Tên bà ấy là gì? Làm nghề gì? Bây giờ đang làm việc ở đâu?”
Nhìn cô gái trước mặt, Cảnh Liêm Uy trầm mặc hai giây sau đó nở nụ cười ngồi ở bên giường ôm cô nói: “Bà ấy sao? Anh chỉ biết là bà ấy họ Tô, nghe người xung quanh đều gọi bà ấy là Tô Hiểu, bà ấy mở một cửa hàng bán quần áo tự kinh doanh, nghe nói bà ấy rất ít đến thành phố T nên anh cũng không biết nhiều thông tin về bà ấy lắm. . .”
“Thật sao? Em chỉ là cảm thấy bà ấy rất xinh đẹp, không ngờ bà ấy lại còn tự kinh doanh nữa.” Đôi mắt Ân Thiên Thiên cũng hơi phát sáng lên, mẹ của cô lại là người phụ nữ độc lập như vậy sao? “Anh còn biết chuyện gì về bà ấy nữa không, có thể nói cho em biết được không?”
Giờ phút này, Ân Thiên Thiên hoàn toàn lâm vào khát vọng có người thân của mình còn Cảnh Liêm Uy lại càng không ngừng dệt lên hết lời nói dối này đến lời nói dối khác nói nhưng lời tốt đẹp về Tô Nương với cô chỉ để hi vọng cô có thể vui vẻ một chút, thậm chí còn không tiếc đem Tô Nương đổi thành ‘Tô Hiểu’, chỉ là sợ sau này Ân Thiên Thiên sẽ nghe thấy cái tên Tô Nương. . .
“Bà ấy là một người phụ nữ rất kiên cường, anh nghe nói. . .”
Trong phòng bệnh giọng nói nhu hòa của Cảnh Liêm Uy từ từ vang lên, Ân Thiên Thiên nghe đến chỗ cao hứng lại đánh gãy anh cẩn thận hỏi cái gì đó nhưng Cảnh Liêm Uy đều mỉm cười nói tiếp, trong mắt phượng đều là tràn đầy ôn nhu.
Chỉ là Ân Thiên Thiên chưa hề cũng không bao giờ biết được, một ngày này người đàn ông này đã mang nỗi đau thấu tim gan như thế nào để tán dương người phụ đã hại chết ba mẹ của anh ở trước mặt cô, mà nguyên nhân vẻn vẹn chỉ là bởi vì. . . Anh yêu cô nên anh không thể khiến cô tổn thương.
Cảnh Liêm Uy quyến luyến nhìn nụ cười của Ân Thiên Thiên, giờ phút này mặc dù chính anh rõ ràng trong lòng vô cùng không dễ chịu nhưng vẫn không nhịn được đưa tay ra khẽ vuốt gương mặt của cô, vì cô mà chỉnh sửa lại sợi tóc bên tai, nhẹ giọng từng câu từng chứ nói đối rằng Tô Nương tốt.
Anh cười, đúng là nên cười như vậy, nên hạnh phúc như vậy, tất cả mọi thứ bất hạnh hãy để một mình anh tiếp nhận đi.
Ba ngày sau, bệnh viện Nam Tự xảy ra một chuyện lớn, chuyện này cùng với chuyện gần đây rất nhiều người ngã ngựa ở thành phố T tướng xứng là hai chuyện lớn.
Nhà kho bệnh viện Nam Tự bốc cháy, trận lửa kia tới đột nhiên nhưng cũng rất đúng lúc, đúng lúc là bởi vì lúc đó trong kho hàng không có người, trong bệnh viện không có nhân viên thương vong nhưng vẫn khiến hoạt động của bệnh viện bị rối loạn một trận thậm chí có mấy khoa gần đó còn tiến hành sơ tán người trong đó bao gồm cả khoa phụ sản Ân Thiên Thiên đang nằm.
Đợi đến lúc dập tắt được ngọn lửa, chờ đến khi y tá đi kiểm tra người mới phát hiện trong bệnh viện thiếu đi mất mấy bệnh nhân, khoa phụ sản mất tích hai người, một người vừa mới bị xảy thai còn một người đang mang thai tám tháng chính là Ân Thiên Thiên, mà mấy khoa khác phải đi sơ tán cũng có người bị mất tích. . .
Bệnh nhân ở trong bệnh viện biến mất không có tăm tích, lập tức lại nhấc lên sóng to gió lớn ở thành phố T. . .
Lúc Cảnh Liêm Uy biết được tin tức này suýt chút nữa đã đem toàn bộ bệnh viện phá hủy! Huy động tất cả mọi người đi tìm tung tích của Ân Thiên Thiên. . .
Mà bà cụ Cảnh và Mộc Yên Nhiên lại là không nhịn được cười. . .