Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 643



CHƯƠNG 643 ĐIỀU KIỆN

Bàn tay nhỏ bé chống lên ngực Cảnh Liêm Uy, tuy rằng Ân Thiên Thiên đã đoán được hôm nay Đổng Khánh và ông Đổng tới đây để làm gì, nhưng mà khi mọi chuyện bày ra trước mắt, cô vẫn không nhịn được hơi sửng sốt.

Cảnh Liêm Uy vươn tay ra ôm lấy vòng eo đã hơi lớn hơn của Ân Thiên Thiên, rồi anh híp mắt nhìn Đổng Khánh.

Máu trong người anh không tự chủ được bỗng nhiên sôi trào, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu trở nên nóng rực, nhưng Ân Thiên Thiên lại hoàn toàn không để ý đến, ngược lại, Cát Thành Phong đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy từ đầu đến giờ khẽ nhíu mày lại.

Bệnh của Cảnh Liêm Uy còn chưa khỏi hẳn, đột nhiên lại bị kích thích như vậy, cho dù đã chuẩn bị trước tâm lý vô số lần nhưng đến lúc này, vẫn hơi khó có thể thiếp thu được, đặc biệt là dưới góc độ pháp luật thì hiện giờ giữa anh và Ân Thiên Thiên vẫn chưa có quan hệ gì cả!

Bàn tay đang ôm eo của Ân Thiên Thiên không tự giác ôm chặt hơn.

Ân Thiên Thiên nhìn Đổng Khánh, đột nhiên anh ta đưa tay ra cầm lấy chiếc nhẫn là tập tài liệu bên cạnh nó, sau đó đưa tập tài liệu ấy cho Ân Thiên Thiên. Cô dơ tay ra nhận lấy theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy các điều khoản được viết trên đó, Ân Thiên Thiên lập tức hơi sững sờ.

1. Đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên có thể mang họ Cảnh, sẽ được dạy dỗ tất cả mọi thứ giống như đứa trẻ nhà họ Đổng.

2. Trong tương lai con của Ân Thiên Thiên có quyền lợi có thể kế thừa gia nghiệp nhà họ Đổng.

3. Con của Ân Thiên Thiên cũng coi như đứa trẻ nhà họ Đổng…

4. Ân Thiên Thiên có thể lựa chọn sinh con cho Đổng Khánh, cũng có thể lựa chọn không…

Từng điều, từng khoản, thậm chí còn cẩn thận tỉ mỉ hơn so với những điều trước đây Ân Thiên Thiên từng nói ra khỏi miệng.

Ân Thiên Thiên nghĩ, đúng là khó hiểu thật, không biết có phải khi xây dựng những điều khoản này luật sư của nhà họ Đổng vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn người đàn ông trước mặt hay không? Còn anh ta nữa, dưới áp lực của ông Đổng anh ta đã làm cách nào để giải quyết được tất cả những việc này.

Lần đầu tiên, Ân Thiên Thiên cảm thấy hơi đau lòng thay cho Đổng Khánh.

Người chung quanh không nhìn thấy trên tập tài liệu viết những gì, nhưng mà, Ân Thiên Thiên đang ngồi trong lòng Cảnh Liêm Uy, nên anh đã trông thấy hết những điều khoản viết trên đó. Ngay lập tức ánh mắt Cảnh Liêm Uy hơi híp lại để lộ ra vẻ nguy hiểm, hơi thở xung quanh người anh làm người ta phải sợ hãi.

Đổng Khánh đứng trước mặt Ân Thiên Thiên, anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của Cảnh Liêm Uy, vẫn cầm lấy chiếc nhẫn lên rồi quỳ một gối xuống, ánh mắt nhìn cô rất chân thành: “Ân Thiên Thiên, cho anh một cơ hội để chăm sóc em cả đời, có được không?”

Dưới ánh sáng mặt trời chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, Ân Thiên Thiên nhìn Đổng Khánh dường như quên cả việc chớp mắt.

Thật ra, so sánh cảnh Đổng Khánh cầu hôn cô với cảnh trước đây khi Cảnh Liêm Uy cầu hôn cô thì thật sự có thể nói là quá giản dị, nhưng là không thể không nói, điểm nổi bật của lần cầu hôn này, không phải ở xe hơi, cũng không phải là chiếc nhẫn, cũng không phải lãng mạn, mà nằm ở phần cam kết anh đưa cho cô, phần cam kết ấy đủ để khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng phải cảm động, Ân Thiên Thiên cũng không ngoại lệ, cô chưa từng nghĩ rằng kế hoãn binh lúc đó của mình, lại nhận về được sự đối đãi nghiêm túc như vậy của người đàn ông trước mặt.

Nhưng mà đáng tiếc, cô chỉ cảm động thôi, chứ không rung động.

Cho dù có rung động, thì cuối cùng anh ta cũng không sánh bằng Cảnh Liêm Uy.

Thứ cô muốn từ trước đến giờ, không phải xe, không phải hoa, hay nhẫn hay bất cứ thứ gì khác, mà cô chỉ muốn một người kia mà thôi!

Ân Thiên Thiên dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Đổng Khánh đang quỳ trước mặt mình, một lúc lâu sau cô bỗng quay đầu lại, bàn tay nhỏ của cô vẫn đặt lên ngực Cảnh Liêm Uy như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nở nụ cười vô cùng sáng lạn, rồi khẽ nói: “Xin lỗi, tôi đã có người đàn ông mình thích rồi.”

Lời này vừa nói ra, đã khiến tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường xôn xao một lúc.

Sau câu nói kia của Ân Thiên Thiên áp suất thấp trên người Cảnh Liêm Uy đã biến mất không thấy đâu nữa….

Đôi mắt phượng của anh rủ xuống nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, bỗng nhiên Ân Thiên Thiên đánh bạo nhón chân lên khẽ hôn một cái vào gương mặt anh: “Hơn nữa, tôi cũng không có ý định sẽ thích một người khác, đã thích là thích cả đời.”

Trong nháy mắt, dường như cả thế giới này đã thay đổi.

Đổng Khánh vẫn đang quỳ trên mặt đất, cứ như vậy ngẩng đầu lên nhìn hai người đang hôn nhau dưới ánh nắng mặt trời, trong đôi mắt anh ta đều là vẻ buồn bã không chịu nổi, chiếc nhẫn đang nằm trên tay cũng lặng lẽ rơi xuống đất dường như trong nháy mắt nó không còn sáng bóng như trước nữa, thư ký Thôi bước đến kéo Đổng Khánh đứng dậy, ánh mắt anh ta nhìn Ân Thiên Thiên hơi không đồng tình, nhưng cũng không nói gì cả.

Lúc này ông Đổng cũng bước đến, so với mọi người thì trong giây phút này tâm trạng của ông ta mới là phức tạp nhất!

Ân Thiên Thiên không đồng ý, ông ta nên vui hay nên buồn đây!

Ở trong mắt ông ta, người như Ân Thiên Thiên căn bản không xứng với cháu mình, nhưng khi cháu ông đã đưa ra điều kiện có lợi như vậy để cầu hôn mà vẫn bị từ chối, thì ông ta lại khó chịu, sao có thể từ chối như thế được?

Ân Thiên Thiên vòng tay ra sau ôm lấy eo Cảnh Liêm Uy, cô vẫn luôn ngẩng đầu nhìn anh, cho dù lúc từ chối Đổng Khánh thì ánh mắt cô cũng chưa từng di chuyển, cứ nhìn thẳng vào anh như vậy, không hề cố kỵ điều gì, điều này làm cho ai cũng có thể nhận ra được, người đàn ông khiến Ân Thiên Thiên từ chối người thừa kế của nhà họ Đổng là ai…

Đổng Khánh nhìn Ân Thiên Thiên đang rúc vào trong ngực Cảnh Liêm Uy, đầu óc anh ta bỗng nhiên trống rỗng, ánh mắt không tự chủ được nhìn lên người Cảnh Liêm Uy, lông mày vô thức nhíu chặt lại!

Dưới sức ép của ông Đổng phóng viên ở chung quanh không ai dám phỏng vấn, có điều chỉ cần vài tấm ảnh mà mấy câu nói kia thôi cũng đã đủ để cho bọn họ có đề tài để viết bài rất lâu rồi.

“Thiên Thiên, cậuthật sự đã nghĩ kỹ chưa?”

Bỗng nhiên, Đổng Khánh lại lạnh lùng hỏi một câu như vậy.

Trong nháy mắt khi những lời này phát ra, người nhà họ Ân và Cát Thành Phong đều không nhịn được hơi nhíu mày.

Lời anh ta nói không sai chỗ nào cả, nhưng mà không hiểu sao trong giọng nói lại có vẻ ép buộc!

Cảnh Liêm Uy nhìn về phía anh ta, trong ánh mắt phượng đầy vẻ cảnh cáo, Đổng Khánh cũng nhìn anh, lúc này trên mặt anh ta đã không còn vẻ thâm tình như trước nữa, tất cả đều là sự lạnh lùng. Anh ta nhìn qua Cảnh Liêm Uy, rồi lại mở miệng hỏi Ân Thiên Thiên lần nữa: “Thiên Thiên, cậu khẳng định mình đã suy nghĩ kỹ chưa? Tớ có thể cho cậu cơ hội đổi ý, nhưng mà cậu nên biết rằng, cơ hội này chỉ có một lần thôi.”

Cả người Ân Thiên Thiên không nhịn được hơi cứng lại, cô kinh ngạc quay đầu nhìn Đổng Khánh, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy dường như mình không quen biết con người này!

Cô biết Đổng Khánh từng có cuộc sống không dễ dàng, vì vậy dù đôi khi Đổng Khánh có làm những điều khiến cô cảm thấy khó chịu và xấu hổ thì cô cũng chưa bao giờ thực sự ghét anh ta cả, cho dù có ghét thì sau khi chuyện ấy qua cũng sẽ quên đi. Còn anh ta. dường như đã nắm được điểm yếu này của cô nên đã kích thích cô hết lần này đến lần khác, nhưng Ân Thiên Thiên vẫn luôn cho rằng ít nhất Đổng Khánh sẽ không bao giờ uy hiếp cô, nhưng hiện giờ xem ra là cô đã nghĩ quá nhiều.

Cơ hội chỉ có một lần!

Cô, thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?

Ân Thiên Thiên đang núp trong ngực Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Đổng Khánh nhưng không nói gì cả.

Còn Đổng Khánh thì vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Cảnh Liêm Uy!

Vốn dĩ trên tay của anh ta có một lá bài tẩy rất lớn, hơn nữa nếu đánh lá bài này ra thì nhà họ Đổng sẽ nhận được vô số lợi ích, nhưng mà, mỗi lần anh đều nghĩ đến cảm nhận của Ân Thiên Thiên cho nên vẫn chậm chạp không đánh ra, bây giờ xem ra, không thể không dùng nó được nhỉ?

Anh ta biết, biết Cảnh Liêm Uy là kẻ thần kinh rất cố chấp, chỉ cần anh ta nói ra chuyện bệnh tâm thần này, thì dù là gia tộc có nền móng vững chắc như nhà họ Cảnh có lẽ cũng sẽ bị lung lay, hơn nữa Cảnh Liêm Uy còn bị tất cả mọi người sợ hãi và khinh bỉ, nhất định là Ân Thiên Thiên sẽ không muốn nhìn thấy cái cảnh ấy, nhất định Cảnh Liêm Uy cũng không muốn chịu đựng!

Trước đây cả hai bên đều không đánh ra con át chủ bài, chẳng qua đều vì quan tâm đến tâm trạng của Ân Thiên Thiên mà thôi, nhưng hiện giờ chuyện đã đến nước này, dường như anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Đương nhiên, vẫn còn một cách khác nữa, Đổng Khánh nhìn Cảnh Liêm Uy, ẩn sâu trong mắt anh ta đều là sự toan tính!

Có lẽ cũng không cần anh ta phải tự mình nói ra sự thật về căn bệnh của Cảnh Liêm Uy, dù sao thì đôi khi chính miệng nói ra cũng không khiến mọi người rung động bằng trông thấy tận mắt.

Không phải Cảnh Liêm Uy không thể chịu đựng được khi anh ta tiếp xúc gần với Ân Thiên Thiên sao? Chỉ cần bây giờ anh ta nghĩ ra cách gì đó kích thích Cảnh Liêm Uy, thì nhất định anh sẽ phát bệnh ở chỗ này, đợi đến khi anh phát bệnh, người nhà họ Ân trông thấy sự nguy hiểm ấy, phóng viên cũng sẽ ghi lại cảnh anh điên cuồng như thế, thì sau này Cảnh Liêm Uy có muốn xoay người cũng không thể làm được, còn Ân Thiên Thiên muốn ở bên anh cũng là chuyện không thể nào!

Trong đầu Đổng Khánh nghĩ đến cảnh mình ép Cảnh Liêm Uy phát bệnh, thì đột nhiên anh ta hơi hưng phấn.

Hai tay anh ta nắm chặt lại, rồi đột nhiên Đổng Khánh quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, ánh mắt đầy dịu dàng nói: “Thiên Thiên, cậu có nhớ lúc em mới đến đại học T không? Là tớ đã đón cậu nhỉ? Người bạn đầu tiên của cậu ở đại học T cũng là tớ.”

Nói đến điều này, Đổng Khánh giống như đã trở lại những ngày tháng bình dị và tươi đẹp ấy, chỉ cần Cảnh Liêm Uy không xuất hiện vào nửa cuối năm thứ tư ấy, thì kể cả khi Ân Thiên Thiên vẫn đang có bạn trai cũ là Hướng Thần, thì anh ta vẫn cảm thấy hạnh phúc.

“Đến tận bây giờ tớ vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy cậu mặc một chiếc váy trắng đứng ở nhà ga, tớ đứng ở bên cạnh xe của trường đại học T, lần đầu tiên nhìn thấy cậu tớ đã biết, đời này tớ đã thua rồi.” Giọng nói của Đổng Khánh rất dịu dàng, trong lời nói mang đầy tình ý: “Sau này, khi cậu biết hai chúng ta học chung một chuyên ngành, lại cùng chung một lớp, cậu không biết khi ấy tớ đã vui vẻ đến thế nào đâu, tớ biết cậu không thích những người có hoàn cảnh sống phức tạp, cũng biết cậu không thích làm cán bộ lớp, cho nên tớ đã tranh vị trí lớp trưởng, chỉ vì nghĩ đến việc tớ có thể chăm sóc cho cậu tốt hơn, cũng có nhiều cơ hội để đến gần cậuhơn…”

Nghe đến đó Ân Thiên Thiên không nhịn được hơi sững sờ, cô thật sự không biết còn có chuyện như vậy!

Còn Cảnh Liêm Uy khi nghe những lời Đổng Khánh nói, sắc mặt của anh càng lúc càng khó coi, trong đôi mắt phượng tràn đầy hơi thở khát máu…

“Cậu không biết điều này đâu, đám sinh viên nam trong lớp chúng ta rất hay nói về cậu, bởi vì cậu rất xinh đẹp, cho nên tớ cũng rất hay đi nghe chuyện về cậu từ những người khác.” Đổng Khánh nói tiếp, vừa nói anh ta vừa nhìn Ân Thiên Thiên, ánh mắt cũng càng dịu dàng hơn, nhưng vẫn cẩn thận quan sát sự biến hóa trên mặt Cảnh Liêm Uy: “Từ năm nhất cho đến năm thứ tư, mỗi một ngày tớ đều nghĩ cách để được nói thêm vài câu với cậu, nhưng khi cậu có bạn trai, nhìn hai người cười với nhau, ra vào như hình với bóng, trong lòng tớ rất khó chịu, nhưng mà tớ nghĩ cậu hạnh phúc là tốt rồi, nhưng dần dần sau khi tốt nghiệp anh ta ít đến gặp cậu hơn, tớ… Bắt đầu sinh ra chút mong chờ, mong chờ hai người chia tay.”

Nói đến đó, cuối cùng Đổng Khánh không nhịn được nữa, anh ta quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy bằng ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Cũng đúng vào khoảnh khắc này, đột nhiên Ân Thiên Thiên giật mình tỉnh lại, cánh tay đang ôm eo Cảnh Liêm Uy càng ôm anh chặt hơn, hô hấp của anh đã trở nên dồn dập hơn một chút, nhưng vào lúc này cô cũng không dám ngước mắt lên nhìn Cảnh Liêm Uy.

Anh, tuyệt đối không thể phát bệnh ở chỗ này!

Đổng Khánh nói ra bệnh của anh là một chuyện, nhưng Cảnh Liêm Uy phát bệnh lại là một chuyện khác.

Lần đầu tiên, Ân Thiên Thiên cảm thấy bản thân căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi!

— QUẢNG CÁO —