Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 648



CHƯƠNG 648: THIÊN THIÊN, CHẠY MAU!

Trong phòng khách lập tức chìm vào yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện, Cảnh Nguyên Phước nhìn chằm chằm vào Ân Bách Phú, anh ta biết, ông đang suy nghĩ.

Vấn đề của anh ta, anh ta từ đầu tới cuối đều không trả lời.

Lý Mẫn và Ân Thiên Tuấn không nói gì, không biểu thị rõ ràng đồng ý hay từ chối, chỉ cau mày dường như trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đó, một lúc lâu sau đó, Ân Bách Phú bỗng nhiên đưa tay lên và nhấp một ngụm trà lạnh mà anh đã pha trước đó, chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Nguyên Phước.

Nháy mắt, tất cả mọi người khẩn trương lên, bởi vì không biết ông ta sẽ nói gì.

Kể ra cũng thật buồn cười, rõ ràng là thông gia nhiều năm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hai nhà Cảnh Ân chính thức gặp mặt, dưới tình huống như vậy, nhưng cho dù là lần thứ nhất dường như cũng không lạ lẫm.

Nghiêm túc nhìn Ân Bách Phú, Cảnh Nguyên Phước trong lòng hơi bồn chồn.

Hai tay sau lưng nắm thật chặt, Ân Bách Phú cố gắng để cho mình trấn tĩnh lại, nhìn một bên Cảnh Liêm Bình từ đầu đến cuối vẫn nhíu chặt lông mày nói một câu:“Chuyện này, tôi không thể đồng ý, nhưng mà……”

Lời vừa nói ra, người trong phòng khách cũng nói không nên lời, là nhẹ nhõm hay thất vọng, nhưng chú ý tới một câu kia ‘Nhưng mà’ .

Hơi dừng lại một chút, Ân Bách Phú nhìn chằm chằm vào Cảnh Nguyên Phước, đột nhiên không biết mình có nên nói ra hay không.

Dường như nhìn ra sự do dự của ông ta, Cảnh Nguyên Phước nhẹ giọng mở miệng trầm ổn nói: “Ngài Ân có lời gì, nói thẳng đi.”

Cái đó ‘Nhưng mà’ là cơ hội chuyển mình duy nhất của con trai ông ta!

Hít thở sâu một hơi, Ân Bách Phú cuối cùng vẫn nói: “Nhưng mà tôi có thể cho Cảnh Liêm Uy một cơ hội, chỉ cần cậu có thể chứng minh anh ta có thể khống chế bệnh tình của mình, bất luận lúc nào anh ta cũng sẽ không tổn thương Thiên Thiên và con của chúng, như vậy tôi đồng ý để bọn họ tiếp tục bên nhau, nhưng nếu không thể, như vậy, xem như kết cục của hai đứa nó là ly hôn đi…..”

Lời vừa nói ra, tim Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình đều dấy lên giữ dội.

Khống chế lại bệnh tình?

Nếu quả như thật có thể khống chế, như vậy ngày Cảnh Liêm Uy chữa khỏi bệnh không xa nhỉ?

Lúc mở miệng định nói gì đó, trên lầu đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm ổn, Cảnh Liêm Uy đứng ở phía trên đưa tay nắm tay nhỏ Ân Thiên Thiên, kiên định nhìn Ân Bách Phú nói, “ Được, con đồng ý.”

Ân Thiên Thiên đứng ở bên cạnh anh, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt hơi ướt.

Có lẽ bởi vì mang thai, cho nên cảm xúc lên xuống của cô hơi phức tạp, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần là Cảnh Liêm Uy nói ra được lời hứa hẹn, cô sẽ muốn tận mắt chứng kiến nó!

Hơi dùng sức nắm tay Cảnh Liêm Uy, khóe miệng Ân Thiên Thiên mỉm cười.

Dưới lầu Lý Mẫn nhìn Ân Thiên Thiên hơi chật vật, xoay người đi tìm hòm thuốc, đợi lúc Cảnh Liêm Uy dắt theo Ân Thiên Thiên xuống lầu, kéo qua muốn bôi thuốc cho cô , Ân Thiên Thiên lại ôm hòm thuốc không nhịn được cười nói: “Mẹ, con bôi thuốc cho Liêm Uy trước, trên người anh ấy còn bị thương.”

Nói rồi, ôm hòm thuốc ngồi cạnh Cảnh Liêm Uy, dáng vẻ dịu dàng.

Lý Mẫn cũng cầm một chiếc tăm bông nhúng cồn trên tay, nhìn dáng vẻ Ân Thiên Thiên lập tức đột nhiên mũi hơi cay.

Ân Thiên Thiên thâm tình như vậy, nếu thật sự có một ngày cô và Cảnh Liêm Uy tách ra, sẽ biến thành dạng gì?

Kết thúc như vậy, cô nghĩ cũng không dám nghĩ……

Ân Thiên Thiên đi sang ngồi theo bản năng muốn nhấc quần áo Cảnh Liêm Uy lên, tai Cảnh Liêm Uy hơi phiếm hồng đưa tay cầm bàn tay nhỏ của cô, đưa về bên cạnh Lý Mẫn nói: “Mẹ, làm phiền mẹ bôi thuốc cho em ấy, khóe miệng và mu bàn tay đều có vết thương.”

Ân Thiên Thiên bất mãn muốn đi theo anh, Cảnh Liêm Uy đưa tay nắm nắm tay của cô nói nhỏ bên tai cô: “Đợi lát nữa về lại xoa, ở đây anh làm sao cởi quần áo?”

Dứt lời, đuôi lông mày Cảnh Liêm Uy cong lên, quả nhiên đã nhìn thấy gương mặt Ân Thiên Thiên đỏ lử, nháy mắt, chính anh cũng không phát hiện ra, đôi mắt phượng đầy dịu dàng, tình tứ.

Ân Thiên Thiên nghe lời ngồi bên cạnh Lý Mẫn để bà bôi thuốc cho mình, tai và ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý nhóm đàn ông ở bên cạnh, giống như sợ bọn họ sẽ lột sạch Cảnh Liêm Uy trong giây tiếp theo.

Đến bên cạnh Ân Bách Phú, Cảnh Liêm Uy cúi xuống khẽ nói: “Ba, thật có lỗi khi để người lo lắng, nhưng xin ba tin tưởng con, con nhất định sẽ không tổn thương Thiên Thiên.”

Ân Bách Phú nhìn anh không nói gì, trong ánh mắt đầy phức tạp.

Dừng lại một chút, Cảnh Liêm Uy nói tiếp: “Nếu như, nếu có một ngày con thật không cẩn thận tổn thương cô ấy, như vậy xin ba nhất định tự tay đưa cô ấy rời khỏi con, con không lời oán giận, con sẽ cảm kích ba, giúp con bảo vệ Thiên Thiên.”

Dứt lời, Ân Thiên Thiên đang thoa thuốc bên cạnh khóe mắt hơi ướt, Lý Mẫn không nhịn được đưa tay khẽ vuốt gương mặt của cô, im lặng an ủi.

Nhà họ Ân bọn họ, cuối cùng là tạo nghiệt gì, tất cả sự việc đều báo ứng trên người bọn trẻ?

Lần này, cô nói gì cũng không tin, ông trời nhẫn tâm như vậy, lấy đi một đứa con gái Ân Nhạc Vy, còn muốn lấy luôn một đứa con gái khác của bà!

Cúi lưng xuống vẫn chưa đứng thẳng lên, Cảnh Liêm Uy đang chờ Ân Bách Phú trả lời, hồi lâu sau, Ân Bách Phú bỗng nhiên vươn về trước, nhẹ tay vỗ vai của anh hung hăng thở dài một hơi, nói: “Hi vọng, con cháu tự có phúc phần vậy.”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy mới đứng thẳng người lên, trong phòng khách bầu không khí cũng khá hơn một chút.

Ân Thiên Tuấn nhìn lông mày Cảnh Liêm Uy nhất thời không biết là nên dãn ra vẫn là tiếp tục nhíu chặt mày lại, nhìn em gái của mình càng không nói gì chỉ có thể lắc đầu, trong mắt của cô chỉ có một mình Cảnh Liêm Uy!

Ngay tại phòng khách lúc không khí hơi khá hơn một chút, sáng hôm nay ra ngoài thấy tin tức Ân Tinh đột nhiên quay về, khi nhìn thấy người nhà họ Cảnh trong phòng cô cũng không tò mò, chỉ là nhìn Ân Thiên Thiên trào phúng mở miệng nói: “Ân Thiên Thiên, cô thật đúng là tốt số, nhiều người giúp đỡ cô như vậy.”

Nói rồi, Ân Tinh ánh mắt trào phúng nhìn một vòng trong phòng hết thảy mọi người.

Ân Thiên Thiên không để ý đến cô, chỉ là cúi đầu uống một ngụm nước ấm Cảnh Liêm Uy đưa cho, trong mắt bên đều là thỏa mãn.

Ân Tinh chuyển mắt lại nhìn Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình mở miệng nói: “Nhà chúng ta giúp các người che giấu chuyện Cảnh Liêm Uy bị bệnh, các người có nên đưa chút phí bịt miệng không? Đường đường nhà họ Cảnh hẳn là sẽ không nhỏ mọn như vậy, có đúng không?”

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn cô ta, trên mặt của cô ta đều mang ý cười, trong lòng vô cùng phản cảm.

Bây giờ cô đối Ân Tinh là càng ngày càng không quen.

Cảnh Nguyên Phước xưa nay không để ý tới loại tiểu bối này, bình thường ở bên ngoài ngay cả khi có người muốn lên trước trả lời cũng phải xem xem mình có đủ tư cách hay không, Ân Tinh này ở đâu có thể đứng trước mặt ông nói chuyện?

Đuôi lông mày Cảnh Liêm Bình hơi nhướn lên, nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường, cười nhẹ nói: “Em gái Tiểu Tinh đây là tại nói đùa hả? Vừa nãy chắc cũng nhìn thấy tin tức, Liêm Uy nhà tôi không có bệnh gì cả, người một nhà tôi còn lừa cô sao?”

Ân Tinh rõ ràng không cùng đẳng cấp với họ, hầu như phần lớn thời gian bọn họ đều có chút phòng bị cô ta, cứ như vậy sự việc càng là sẽ không dễ dàng nhắc tới trước mặt cô ta, cô ta biết là một chuyện, bị cô ta xác nhận là một chuyện khác!

“Nói bậy cái gì đó, đưa ba về phòng đi!” Khẽ quát một tiếng, Ân Bách Phú bây giờ nhìn Ân Tinh hơi bực bội, Ân Tinh chính là não tàn, không biết Kha Tiềm là người không thể dựa vào: “Nói chuyện không biết lớn biết nhỏ! Ngày mai để anh con dẫn con đi xem trường học, con học hành cho đàng hoàng!”

Dứt lời, Ân Bách Phú thậm chí nói ra kế hoạch của mình đối với Ân Tinh.

Tính cách kiểu này của cô ta nếu tiếp tục ở lại thành phố T, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, còn không bằng cho ra ngoài học tập nhiều một chút.

Ân Tinh nghe mình sắp bị đưa đi, lập tức hơi lo lắng, căm hờn trừng Ân Thiên Thiên xoay người đi trong phòng bếp, dường như là đi đổ nước uống, người nhà họ Ân cũng không để ý cô ta, ai biết, sơ ý một chút thôi mà đã có việc lớn xảy ra.

……

Hàn huyên một hồi, Ân Bách Phú cùng Cảnh Nguyên Phước hai người vào thư phòng nói chuyện phiếm, Cảnh Liêm Bình đi tìm Ân Thiên Tuấn ôn chuyện, Ân Thiên Thiên nói mình đói bụng, Lý Mẫn bận bịu đi trong phòng bếp tự mình làm cho cô ăn, thừa dịp này Ân Thiên Thiên vội vàng lôi kéo Cảnh Liêm Uy trở về phòng muốn bôi thuốc.

Bộ dạng vội vàng kia lại bị Cảnh Liêm Uy chế giễu một hồi lâu.

“Thiên Thiên …… “Bất đắc dĩ bị cô kéo đi lên phía trước, Cảnh Liêm Uy tuy là đang cười nhạo cô, nhưng đôi mắt lại dịu dàng tới mức có thể làm cô chết chìm, nhìn chung quanh không có người, đột nhiên dùng sức kéo Ân Thiên Thiên khống chế giữa vách tường và lồng ngực mình, nói: “Vợ à, em nóng vội như vậy, chồng phải làm sao mới được đây?”

Nghe thấy ý tứ rõ ràng, mặt Ân Thiên Thiên lập tức đỏ chót, duỗi quả đấm nhỏ của mình ra không ngừng đánh vào bộ ngực của anh, hờn dỗi nói: “Cảnh Liêm Uy, anh dám xấu xa như vậy à?”

Cảnh Liêm Uy nhìn cô lại cười vô cùng đắc ý, lồng ngực hơi rung động khiến đôi tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên cũng run lên, thay vào đó, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.

Ngay lúc hai người còn đắm chìm trong ngọt ngào, cửa phòng Ân Thiên Thiên lại hơi mở một khe nhỏ, hai người đều không chú ý tới, còn tưởng rằng là gió thổi……

Đúng lúc bọn họ đang cười hạnh phúc, đột nhiên, cửa phòng bị người từ bên trong dùng sức kéo ra, Kha Tiềm đội mũ, khẩu trang cấp tốc từ bên trong vọt ra, cùng lúc đó, Ân Tinh cũng từ căn phòng cách vách vội vã chạy ra, trong tay Kha Tiềm sáng loáng dao gọt trái cây chiếu rọi dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng chói lóa, chút nữa đâm tới Cảnh Liêm Uy…..

Thậm chí cả người tới cũng còn không thấy rõ ràng, Cảnh Liêm Uy đã đưa tay bảo vệ Ân Thiên Thiên ở phía sau mình, nhìn chằm chằm vào Kha Tiềm và Ân Tinh trước mặt, ai ngờ hai người đều không hề dừng lại, cứ như vậy vọt lên, Kha Tiềm nắm dao trong tay hướng thẳng bụng Ân Thiên Thiên đâm tới!

Ân Tinh tiến lên đưa tay muốn kéo Cảnh Liêm Uy ra, nhưng sức lực của phụ nữ nào có lớn như vậy, nhưng muốn cuốn lấy Cảnh Liêm Uy thì cũng có thể, Cảnh Liêm Uy nhìn hai người trước mặt, lúc Ân Tinh cuốn lấy mình và cô, sợ cô ta sẽ làm tổn thương Ân Thiên Thiên, bây giờ năng lực tự vệ của Ân Thiên Thiên chính là số không!

Đầu cũng không kịp quay lại, lúc Cảnh Liêm Uy chú ý đến hành động của Kha Tiềm, bọn họ cũng biết thời gian và cơ hội của mình cũng không nhiều, cho nên ngay từ lúc bắt đầu không tiến lên, Cảnh Liêm Uy gấp đến độ hô to một tiếng: “Thiên Thiên, chạy mau!”

Lời nói hùng hồn có lực, vang vọng toàn bộ bên trong nhà họ Ân.

— QUẢNG CÁO —