Kể từ lúc hai người trở thành vợ chồng thật sự dường như đối với cô sự ngọt ngào ấm áp của anh đều vô bờ bến. Còn anh, đối với cô có giống như vậy không?
Cô ngồi trên giường, xoa xoa gương mặt nóng bừng. Chợt dưới gối có gì đó màu đen nhô ra một chút. Cô nhíu mày, lấy ra.
Vẫn là chiếc thẻ đen cô đưa lại cho anh. Anh chưa nhìn thấy sao? Tay cô xoa xoa chiếc thẻ.
Lúc này, Lục Tử Ngôn đẩy xe vào trong.
Đồng Tịch nâng mắt nhìn anh, đưa chiếc thẻ lên.
“Sao anh không giữ lại. Nó dùng để điều trị chân cho anh.”
“Thẻ phụ thôi. Chân anh không khỏi thì sao? Hay là cứ để em tiêu xài, như vậy cũng khá tốt.”
Đồng Tịch bất mãn, đứng dậy.
“Anh không được nghĩ như vậy. Hết thì sao, không hết thì thế nào. Tiền hết có thể kiếm lại. Còn anh là vô giá. Em cũng đã nói với anh, công việc hiện tại của em khá tốt còn được thăng chức. Em có đủ khả năng nuôi anh mà. Đừng bỏ cuộc có được không?”
Câu sau, giọng cô lại dịu dàng trấn an anh.
Lục Tử Ngôn rất thích trêu cô, biểu cảm quả thật làm anh yêu chết đi được.
“Được! Anh đều nghe em.”
“Ừm! Em sẽ không để anh một mình. Chúng ta cùng cố gắng. Nếu anh không thể trị khỏi thì em mãi mãi sẽ làm đôi chân cho anh. Tuyệt đối không để anh một mình đâu.”
“Em thật tốt!”
Đồng Tịch cũng không muốn Lục Tử Ngôn suy nghĩ nhiều nên đã tạm giữ chiếc thẻ đen hộ anh. Mà cô đã không nghe rõ câu đầu anh vừa nhắc đến. Đây là thẻ phụ mà thôi. Có thể, cô không hề nghĩ đến chồng mình là người giàu có.
[…]
Thời gian điều trị, tập phục hồi chức năng của Lục Tử Ngôn mỗi lúc một nhiều hơn cho đến tận cuối tuần.
Tần Tề cũng trở về nước S sau buổi tập cho Lục Tử Ngôn trong đêm đó. Còn Tiêu Quang đành ngậm ngùi ở lại đây để mọi người không khỏi nghi ngờ.
***
Lăng Thành, nước S. Mười sáu giờ ba mươi phút.
Bước ra khỏi sảnh lớn, cả người cô như nhẹ nhõm hẳn ra.
Nơi này không khí khá mát mẻ hoàn toàn khác hẳn với không khí ở thành phố B rất nhiều.
“Đẹp quá. Toà nhà ở giữa như hình gợn sóng đẹp quá.”
Lục Tử Ngôn khẽ cười.
“Thích hửm?”
“Em thấy rất đẹp thôi.”
“Trụ sở chính TS.”
“Hả? TS sao? Vệ Lạc vừa được thu mua bởi TS.”
Nhìn ở vị trí xa như vậy mà nó đã quá mức chói mắt. Đừng nói khi đến gần sẽ thế nào.
“Chúng ta đi đâu?”
“Bí mật!”
“…” Đồng Tịch. Anh lại mập mờ như vậy làm cô bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi đây. Nhưng đây là nơi anh sinh sống tất nhiên sẽ hiểu rõ hơn cô rồi. Cô chỉ đành nghe theo thôi. Duy nhất chỉ có một việc làm cô bất an là gặp mặt người nhà anh. Họ có ghét bỏ cô như…
Bàn tay đang siết chặt của cô được sự ấm áp vây quanh. Cô dần thả lỏng, tay anh đan vào tay cô.
Đồng Tịch cúi đầu xuống nhìn anh mỉm cười.
Một chiếc xe màu đen đổ lại trước mặt hai người. Người đàn ông bước xuống, hơi cúi người.
“Xin lỗi vì tôi đến muộn. Mời hai vị.”
“Ai vậy?” Đồng Tịch hơi nghi ngờ. Cái động tác cúi người mời này sao giống với mấy cảnh tượng trong phim vậy.
“Dịch vụ xe thuê ở đây đều như vậy.”
Đồng Tịch nghe anh nói như đã hiểu. Công ty nào lại có dịch vụ tốt như vậy. Nhìn thôi cũng vui mắt.
“…” Người đàn ông vừa nghe boss mình nói như vậy có chút không hiểu. Nhưng vẫn im lặng.
Anh ta giúp Lục Tử Ngôn lên xe rồi bước vào ghế lái. Khởi động xe.
Từ lúc ngồi lên xe đến giờ, anh luôn nắm lấy tay cô. Đồng Tịch nhìn bàn tay hai người đan vào nhau mà không giấu nổi được hạnh phúc.
Ngược lại với suy nghĩ của cô, âm thanh ồn ào mỗi lúc một nhỏ dần. Cô nhìn ra ngoài mới phát hiện là họ đã rời khỏi trung tâm thành phố. Cô quay sang nhìn anh.
“Chúng ta đi đâu?”
“Đến nơi em sẽ biết.”
Đi hơn nửa giờ đồng hồ, chiếc xe cũng dừng lại.
Mở cửa xe ra.
Âm thanh đầu tiên là tiếng gió xào xạc hòa cùng hương thơm nhàn nhạt vương nhẹ nơi chóp mũi.
Cô nhìn xung quanh một vòng, trong lòng vô cùng thư thái. Màu xanh của những tán cây, trải dài là khóm hoa rực rỡ đủ sắc màu. Không khí vô cùng dễ chịu.
Sau một lúc, cô mới nhìn lên.
Là một trang trại sao? Tại sao anh lại đưa mình đến đây? Hay là gia đình anh sinh sống gần đây? Vô số câu hỏi một lần nữa đặt ra trong đầu cô lúc này nhưng lại không dám hỏi anh.
Lục Tử Ngôn gật đầu ý bảo tài xế trở về.
Anh ta ngập ngừng cúi cùng cũng cúi chào rời khỏi.
“Muốn vào trong không?”
Giọng trầm ấm của anh kéo cô trở về thực tại.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng hỏi anh.
“Ông xã! Chúng ta đến đây làm gì? Hay là gia đình anh ở đây?”
“Không phải. Vào trong rồi nói.”
“Ừm!” Đồng Tịch gật đầu đẩy anh vào trong.
Càng vào sâu bên trong càng khiến cô mở to mắt nhìn. Vườn táo chín mọng với màu sắc đẹp đẽ, kế bên là vườn nho say quả.
Xung quanh có những người nông dân mang giỏ trái cây mình đã thu hoạch được về kho.
Vừa trong thấy hai người họ liền nhìn sang. Sau đó liền nở nụ cười niềm nở chào đón.
“Cậu Lục trở về rồi.”
“Cô gái xinh đẹp đó là ai vậy?”
Âm thanh rôm rả vang lên.
“Mọi người cứ làm việc của mình. Nói chuyện sau vậy.”
Lục Tử Ngôn lên tiếng đáp lại.
“Vâng!”
Đồng Tịch nghi hoặc nhìn anh.
“Đây là… Sao ai cũng biết anh vậy?”
“Nơi yên bình nhất của anh. Và sau này, có cả em.”
Giọng anh vô cùng trầm ấm khi nói những câu này lại khiến cô ngọt ngào chết đi được.
“Từ lúc nào lại dẻo miệng như vậy.”
“Không phải lúc gặp em à. Lục phu nhân!”
Đồng Tịch không nhịn được cười. Ba từ “Lục phu nhân” này nghe sao mà…