Tiêu Quang bên cạnh cố nén cười. Boss mới nói như vậy đã sợ sắp tè ra quần luôn rồi. Nhưng quả thật boss đáng sợ thật. Đừng nhìn vẻ ngoài mà làm to.
Lục Tử Ngôn tiến về phía Lục Triều một chút, đưa tay chỉnh áo khoác của anh ta lại ngay ngắn. Nhưng giây sau đó, chiếc cà vạt bị ghì xuống.
Vì bị siết chặt mà anh ta giãy dụa, nhưng dường như chẳng có ích gì với lực của Lục Tử Ngôn. Anh ta bắt đầu ho khan, sắc mặt tái đi. Cố níu tay Lục Tử Ngôn với hy vọng sẽ được anh thả mình ra. Kiệt sức anh ta quỳ xuống dưới chân anh.
“Thả, khụ… Thả…”
Lục Tử Ngôn nhếch nhẹ môi.
“Rất khó chịu đúng không.”
Lục Triều cố gắng gật đầu. Giờ anh ta một chân bước theo ông bà rồi.
Tất nhiên cảnh tượng như vậy sẽ gây ra vô số tò mò của người đi đường.
Tiêu Quang hiểu ý liền lấy khăn ra đưa cho Lục Tử Ngôn.
Anh lau tay mình, rũ mắt nhìn Lục Triều.
Lục Triều cố gắng bình tĩnh lại để đứng dậy.
“Anh, anh đừng quá đáng. Tôi…”
Lục Tử Ngôn nhếch nhẹ môi.
Lục Triều vội vàng lùi lại giữ khoảng cách.
“Anh, anh muốn làm gì. Mọi người đang nhìn đó.”
“Một người tàn phế như tôi… Cậu sợ cái gì hửm.”
“…” Lục Triều vẫn còn nhớ cảm giác vừa rồi, nuốt nước bọt. Không sợ mới lạ đó.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của anh ta, Lục Tử Ngôn bật cười.
“Chỉ đùa một chút đã sợ rồi à.”
Lục Triều miệng giật giật. Đùa gì kiểu đó. Anh là cố tình muốn giết tôi thì có. Nhưng lại không dám nói ra.
Anh ta ho khan nhìn theo. Đúng là quá đáng sợ rồi.
Lâm Anh dụi dụi mắt lia lịa.
“Mắt mình có vấn đề đúng không. Cần phải đi khám mắt.”
Lắc đầu, vội vàng gọi xe đến bệnh viện.
Sau khi đến kiểm tra một lượt xác định mắt mình vẫn ổn liền thở phào.
“Cũng có thể mình nhìn lầm. Chồng của Tiểu Tịch ôn nhu lịch sự như vậy. Còn người đó… Chắc chắn là người giống người thôi.”
Lúc ra khỏi bệnh viện. Lâm Anh liền nhìn thấy Trần Kiệt cùng người phụ nữ đó từ khoa sản bước ra.
“Anh Kiệt! Em có thai hơn ba tháng rồi. Chúng ta bao giờ làm lễ cưới. Lỡ bụng lớn sẽ mặc áo cưới không đẹp.”
Giọng cô ta nũng nịu cũng như lớn tiếng hơn một chút như cô ý để ai nghe vậy.
Lâm Anh nép sang một bên cố tình né tránh. Tay cô ấy siết chặt lại.
Bước qua, cô gái bên cạnh cười khuẩy.
Lâm Anh biết hai người kết hôn hơn ba năm nhưng vì một số lí do mà cô không thể mang thai. Đó cũng là một trong những lí do khiến hai người…
Khẽ lau nước mắt, cô ấy bước ra.
Trần Tiểu Linh cũng từ phòng bệnh bước ra ngoài. Bên cạnh là một người phụ nữ trung niên.
Lâm Anh khựng lại… Nhìn bà ấy có phần quen mặt. Nhưng hiện tại, Lâm Anh không nhớ ra đã gặp ở đâu.
[…]
Một ngày trôi qua vô cùng yên ổn của Đồng Tịch. Cô mang tâm trạng phấn khích trở về nhà. Cô còn không quên ghé một cửa hàng bánh ngọt gần đó.
Vừa bước vào cô trợn mắt.
“Ông xã! Sao anh lại ở đây?”
Lục Tử Ngôn cong môi cười.
“Em cũng nghĩ giống anh đúng không.”
Lúc này, nhân viên bán hàng mang ra phần bánh ngọt vị dâu đã được gói lại.
“Xin chào! Em có thể giúp gì chị.”
Đồng Tịch mỉm cười.
“Không cần. Chị đến đón ông xã.”
Lúc này, nhân viên trong cửa hàng đều trầm trồ. Đúng là một đôi vợ chồng ăn ý.
Cô đi về phía anh. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Sao anh biết…”
“Cảm giác.”
“Anh thật sự làm em bắt đầu hoài nghi rồi.”
“Hửm?”
“Có phải anh gắn thiết bị theo dõi em không hả?”
“Ừm! Trong tim em.”
Đồng Tịch cười đến rạng rỡ.
Hạnh phúc ngọt ngào như vậy làm sao chịu được đây.
Thanh toán xong hai người trở về.
Nhưng lại là chầm chậm bước trên đường. Lần đầu tiên, hai người cùng nhau đi dạo phố khi ánh đèn vừa lên như vậy. Cảm giác yên bình, ấm áp như khi hoàng hôn buông xuống.
Rồi lại đến công viên gần đó. Cô ngồi trên ghế đá nhìn anh.
“Ông xã! Anh biết em đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì?”
“Không phải anh rất lợi hại à?” Cô cố ý trêu anh.
Lục Tử Ngôn nhún vai.
“Ông xã của em cũng là con người bằng xương bằng thịt thôi.”
Đồng Tịch nhoài người, áp trán mình lên trán anh.
Lục Tử Ngôn đặt tay sau cổ cô, hôn lên khoé môi.
Đồng Tịch nhìn xung quanh.
“Có người nhìn kìa.”
“Mặc họ.”
“Anh thật là… Chúng ta về nhà.”
“Ừm!”
Quả thật cảm giác được người mình yêu cũng nghĩ đến mình thì còn gì bằng.
Cùng ngắm những ánh đèn đủ màu sắc, cùng nằm tay nhau đến khi già đi. Nghĩ đến đó thôi cô đã đủ hạnh phúc rồi. Hy vọng mọi thứ sẽ mãi bình yên như vậy.
Hà Duy khoảng thời gian này như biến mất bỗng xuất hiện. Nhưng lại là ở một góc tối nhìn hai người. Tay anh ta siết chặt lại đấm mạnh vào tường. Nụ cười hạnh phúc đó của Đồng Tịch… Cô cứ như một người hoàn toàn khác với trước kia, xinh đẹp rạng rỡ như một nữ thần. Tại sao lúc ở bên anh ta, cô không hề có nụ cười dịu dàng đó.