Mây đen ùn ùn kéo đến, mặt trăng và sao trời không chút phòng bị, chớp mắt bị nuốt chửng. Chưa đầy mấy phút sau, bầu trời đã giăng kín đầy mây đen. Mà bên trong khu vực hồ nhân tạo, bầu trời và mặt đất như thể đã hòa làm một, giơ tay không thấy rõ năm ngón.
Gió bắt đầu nổi lên, cây cối xung quanh hồ lắc lư chao đảo, đồng thời cũng đẩy cho bè gỗ trôi ngày càng xa, chớp mắt chỉ còn một chấm nhỏ mơ hồ.
Đột nhiên, sấm chớp lóe sáng rạch ngang bầu trời, chiếu rọi thân ảnh mảnh khảnh đang dập dìu trôi nổi trên bè gỗ, tóc bay tán loạn, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp. Giây sau, ánh sáng vụt tắt, mưa rơi. Từng hạt, từng hạt to tròn như hạt châu nối đuôi nhau rơi xuống, mặt hồ giống như con quái vật tham ăn há miệng cắn nuốt hết thảy, đem toàn bộ hạt mưa vùi sâu vào lòng hồ.
Cơ thể Dương Uyển Linh nhanh chóng bị mưa làm cho ướt sũng, hơi lạnh cắt da cắt thịt xộc thẳng vào người. Cô cũng vì thế mà bừng tỉnh.
Vừa mở mắt đã có một lượng nước mưa chảy vào mắt, mũi, miệng. Dương Uyển Linh ôm ngực ho sặc sụa, hoang mang nhìn quanh.
Xung quanh tối đen như mực, mưa rơi như trút, gió lạnh rít gào, không khỏi khiến cô kinh hãi tột độ. Chẳng những thế, cô còn cảm giác thân mình đang không ngừng lắc lư, chao đảo giống như đang đứng trên một sợi dây mất thăng bằng, thời thời khắc khắc đều có thể sẩy chân té ngã đến thịt nát xương tan.
“Chuyện gì thế này?”
Dương Uyển Linh mờ mịt cúi đầu, dùng tay mò mẫm, sờ soạng. Đúng lúc này, sấm chớp nổi lên, cô liền thấy rõ bản thân đang ngồi trên bè gỗ, lênh đênh trôi nổi giữa dòng nước.
Thật kì quái, đây là đâu? Rõ ràng cô đang ngủ ở trong phòng mà? Là mơ sao?
Cơn ác mộng này cũng quá kinh khủng rồi, Dương Uyển Linh sợ phát khiếp, vội giơ tay nhéo mạnh mình một phát.
“Ui… đau quá!” Cô nhăn mặt, thất vọng phát hiện ra đau đớn và lạnh lẽo này không phải là giả, khẽ lẩm bẩm “Thì ra không phải là mơ.”
Dương Uyển Linh ngồi bó gối, hi vọng có thể vơi đi cơn lạnh nhưng căn bản không có tác dụng.
Mưa ngày một lớn, nện vào người Dương Uyển Linh, khiến thân thể cô không ngừng run rẩy, hai từ “lạnh lẽo” giờ khắc này đã chẳng đủ để hình dung.
Ầm! Ầm!
Nước đánh vào bè gỗ, thân bè lắc lư dữ dội như thể muốn cắn nuốt lấy bè gỗ. Dương Uyển Linh hoảng sợ nằm rạp xuống: “Không được, nhất định phải rời khỏi đây, không thể cứ nằm đây chờ chết được.”
Tạm gác nỗi nghi vấn tại sao xuất hiện ở chỗ này, Dương Uyển Linh phóng tầm mắt nhìn xuyên qua màn mưa bụi xác định phương hướng.
Xa xa bên kia bờ hồ, ánh đèn lập lòe so với không gian u tối nơi này chẳng khác nào là một thế giới khác.
Dương Uyên Linh dùng hai tay thay cho mái chèo, chật vật đẩy cho bè gỗ trôi về hướng có ánh sáng kia.
Bè gỗ trôi được một đoạn, cánh tay Dương Uyển Linh đã mỏi nhừ như không thuộc về thân thể chính mình nữa. Ngay khi cô sắp tuyệt vọng nghĩ rằng sẽ chết đuối hoặc chết rét ở nơi đây, bất ngờ có một nhánh cây to bằng cổ tay trôi dạt đến mắc lại ở bè gỗ. Cô mừng rỡ vớt lên, lấy nó làm mái chèo, tiếp tục chèo về phía trước.
Bên kia dưới sự dẫn đường của Trương Bình Hân, Diệp Gia Quân và đám người nhanh chóng tiến ra phía sau lưng khách sạn Ban Mai. Lúc đi vào cánh rừng nhỏ thì trời bắt đầu đổ mưa, mọi người không có chuẩn bị liền bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, đường càng trở nên lầy lội khó đi hơn.
Trời vào đêm vốn lạnh, hiện tại lại càng thêm lạnh, có không ít người muốn quay trở về chiếc giường thân yêu làm tổ nhưng ngại có Diệp Gia Quân ở đây nên không dám, chỉ đành run lẩy bẩy đi tiếp. Lại có không ít người lấy khó khăn làm động lực, tỏ ra năng nổ, nhiệt tình quá mức xông xáo đi đầu, chẳng hạn như La Hạnh Thư, Huỳnh Kim Hà,... với hi vọng lọt vào mắt xanh của Diệp Tổng một bước lên mây hoặc chí ít có thể tăng lương, tăng chức.
Triệu Lâm Bình vuốt nước mưa dính trên mặt, nhìn người đàn ông bên cạnh đau lòng khuyên bảo: “Trời mưa to quá hay anh trở về nghỉ ngơi đi, để bọn em đi tìm Uyển Linh cho. Có tin tức gì về cô ấy em sẽ lập tức báo cho anh ngay.”
“Không cần.” Diệp Gia Quân lạnh lùng từ chối, dứt khoát đi lên phía trước.
Triệu Lâm Bình mím môi, đau đớn nhìn theo, sau đó nhoẻn miệng cười khổ, không tiếp tục làm phiền Diệp Gia Quân, lặng lẽ theo sau anh.
Đi thêm hơn ba mươi mét nữa, mặt hồ dần lộ ra trước mắt mọi người, Trương Bình Hân đã chật vật đến không sao tả nổi, tóc tai rồi bù, cả người ướt sũng còn dính đầy bùn đất. Cô ta chỉ tay về đằng trước, chính là nơi ban nãy cô ta cùng gã đàn ông kia thả bè gỗ, đôi môi tím tái vì lạnh run rẩy mấy máy: “Chính… chính là chỗ này.”
Diệp Gia Quân nghe vậy không chút do dự vọt lên, đứng bên mép hồ đảo mắt tìm kiếm. Trước mặt một mảnh u tối, sóng nước cuồn cuộn vỗ vào bờ, nào còn bóng dáng Dương Uyển Linh.
“Uyển Linh đâu?” Khuôn mặt Diệp Gia Quân trở nên dữ tợn, xoay người túm lấy bả vai Trương Bình Hân lắc mạnh, rít từng chữ qua kẽ răng, “Cô ấy ở đâu hả?”
Nói không chừng, Dương Uyển Linh bị nước cuốn trôi chết rồi, trong lòng Trương Bình Hân nghĩ vậy nhưng không có lá gan nói ra khỏi miệng, cô ta ấp úng: “Tôi… không…” Nhận thấy sắc mặt Diệp Gia Quân càng thêm dữ tợn như muốn giết người tới nơi, cô ta lập tức sửa lời, “Có lẽ bè gỗ bị nước đẩy đi xa rồi.”
“Cô ấy mà xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ chôn cô theo cùng.” Diệp Gia Quân hừ lạnh buông tay.
Trương Bình Hân lảo đảo, dưới chân trơn ướt, lại không có ai buồn đỡ, cô ta liền ngã chỏng vó xuống đất, nước bùn bắn hết vào người, vào mặt mũi nhưng cô ta mặc kệ bởi giờ phút này đã hoàn toàn bị lời đe dọa của Diệp Gia Quân dọa cho sợ hãi.
Mặt Diệp Gia Quân lạnh như nước, trong lòng lại hoảng hốt không thôi, nếu Dương Uyển Linh xảy ra chuyện chẳng lành, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, anh thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.
Không thể cứ đứng im mặc cho số phận định đoạt được. Diệp Gia Quân ném đèn pin xuống đất, lần nữa đi về phía bờ hồ, trong lòng trở nên kiên định, anh nhất định phải cứu được Dương Uyển Linh.
Triệu Lâm Bình gần như ngay lập tức phát hiện ra ý đồ của Diệp Gia Quân, tay nhanh hơn não, hoảng loạn chạy tới, đến khi kịp phản ứng đã thấy mình túm lấy cánh tay anh. Song hiện tại không kịp nghĩ nhiều, trước tiên phải ngăn cản anh đã: “Gia Quân, anh không được đi, hồ này rất sâu, trời tối lại thêm mưa lớn thế này, anh đi sẽ rất nguy hiểm.”
“Buông ra.” Giọng Diệp Gia Quân lạnh như băng, mang theo mấy phần không kiên nhẫn.
Triệu Lâm Bình lắc đầu lia lịa, chẳng những không sợ mà còn ra sức ôm chặt hơn, cô ta tha thiết: “Gia Quân em xin anh đấy, hãy nghe theo em lần này đi. Hồ nước này nguy hiểm lắm, không thể không trang bị gì mà tùy tiện xuống được, như vậy rất mạo hiểm.”
Triệu Lâm Bình cúi đầu không tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt quá mức lạnh lùng kia, giọng cô ta hơi run rẩy nhưng vẫn tràn ngập kiên quyết: “Đội thợ lặn chắc hẳn cũng sắp tới rồi, Gia Quân, anh nhẫn nại thêm chút nữa, chút nữa thôi.”
Bạch Hải cũng vội đứng ra khuyên nhủ: “Diệp tổng, giám đốc Triệu nói rất có lý, giờ anh trực tiếp xuống hồ như vậy, quả thật rất nguy hiểm. Hay chúng ta ráng đợi thêm một lát nữa?”
“Ngay cả cậu cũng thế?” Sắc mặt Diệp Gia Quân trầm xuống, hiển nhiên đã bị chọc cho tức giận.
Bạch Hải toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn giữ nguyên lập trường, đứng chắn trước mặt Diệp Gia Quân: “Tôi biết anh rất lo lắng cho Diệp… cô ấy nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn anh gặp nguy hiểm được.”
“Làm phản hết rồi. Mau tránh ra.” Diệp Gia Quân tức đến bật cười, “Người nào dám cản đường liền cút xéo khỏi Diệp…”
Diệp Gia Quân còn chưa nói xong, đột nhiên bên cạnh có người la lên cắt ngang lời anh: “A… trên mặt hồ hình như có cái gì đang trôi đến kìa.”
Mọi người xôn xao, đồng loạt giơ đèn pin hướng về nơi đó.
Diệp Gia Quân cũng bị hành động của đám người kia thu hút, liền đưa mắt nhìn sang. Tuy nhiên, khoảng cách quá xa, ánh đèn không thể chiếu đến, nên anh chỉ thấy được một bóng đen mơ hồ đang ra sức chèo thuyền. Đôi con ngươi u tối bất chợt lóe lên tia sáng.
“Cứu tôi, cứu tôi với.” Trong lúc Dương Uyển Linh đang miệt mài chèo thuyền, bỗng trông thấy đằng xa có vô số ánh đèn chiếu rọi về hướng mình. Cô như người chết đuối vớ được cọc, kích động mừng rỡ không thôi, ra sức hét to cầu cứu.
Có lẽ vì đã tìm thấy đường sống từ chỗ chết, bao căng thẳng, sợ hãi, bất an trên người đồng loạt biến mất, cộng thêm Dương Uyển Linh đã gồng mình chèo thuyền suốt một khoảng thời gian khá dài, sức lực trong cơ thể gần như rút cạn. Cô kiệt sức, mềm nhũn ngã ngồi ra bè gỗ, tuy nhiên vẫn gắng gượng hô to: “Cứu tôi với, làm ơn cứu tôi.”
“Uyển Linh.” Diệp Gia Quân mừng rỡ, nhìn chằm chằm thân ảnh kia giống như sợ bản thân vừa chớp mắt người nọ sẽ biến mất.
Có không ít người thông qua giọng nói cầu cứu kia nhận ra đó là Dương Uyển Linh.
“Là giọng nói của Uyển Linh.” La Hạnh Thư trợn mắt thốt lên.
Trương Bình Hân ngã ngồi ở một bên thở phào một hơi, kể từ khi gặp Dương Uyển Linh, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Dương Uyển Linh xuất hiện mà không sinh ra loại cảm giác chán ghét, chướng mắt.
Bùm!
Một bóng người vọt xuống nước, khiến nước xung quanh bắn lên tung tóe.
Lúc mọi người phát hiện, thân hình Diệp Gia Quân đã lúc ẩn lúc hiển trong nước.
“Gia Quân, Gia Quân.” Triệu Lâm Bình tái mặt, hoảng hốt gọi.
“Diệp Tổng.” Bạch Hải và vô số người cũng đồng thời hô lên.
“Còn đứng ngẩn ra đó? Ai biết bơi mau nhảy xuống cứu người. Nếu Gia Quân có tổn hại gì, mấy người có một trăm cái mạng cũng không đền nổi đâu.” Lòng Triệu Lâm Bình nóng như lửa, trừng mắt nhìn đám người quát lên.