Sau màn đối thoại đầy ám muội là những tiếng rên rỉ ướt át làm người đỏ mặt tim đập. Dù không trực tiếp chứng kiến cũng có thể dễ dàng liên tưởng được bọn họ đang làm gì.
Hồ Mỹ Hạnh gần như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, ném hoa cưới xuống đất. Cô ta lao nhanh xuống sân khấu, hoảng loạn nhìn khắp nơi, gào lên: “Là ai phát? Là ai?”
Đám khách mời nhốn nháo, rất nhanh có người tìm ra nơi phát lập tức ồ lên đầy kinh ngạc, kéo theo vô số kẻ nhìn sang. Tiếp nối theo đó là hàng loạt lời chỉ trích, cười cợt, chế giễu dâng lên ồ ạt như thủy triều, muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Trời đất! Người nữ là cô dâu. Người nam kia đâu phải chú rể, anh ta là ai thế nhỉ?”
“Wow! Ban ngày ban mặt làm ngay trong trung tâm thương mại, bạo thật.”
Có người còn chậc lưỡi bình luận: “Hình ảnh sắc nét, âm thanh sống động, chân thật, xem kịch tính hơn cả phim mười tám cộng luôn đó trời.”
Hồ Mỹ Hạnh nghe được, hớt ha hớt hãi chạy tới, xô đẩy đám người, chen lấn vào trong, đập vào mắt cô ta là máy chiếu đang không ngừng chiếu đi chiếu lại hình ảnh cô ta thân mật cùng người tình ngày hôm đó ở trung tâm thương mại.
“Ai đem nó tới đây?” Hồ Mỹ Hạnh giận dữ, túm lấy gã đàn ông đứng gần nhất, quát vào mặt gã, “Tắt ngay cho tôi.”
Gã đàn ông bị dọa ngơ ngác, lắc đầu lia lịa: “Không phải tôi, tôi không có cầm điều khiển.”
Khách mời sợ bị vạ lây, vội vã cách cô ta thật xa.
Hồ Mỹ Hạnh buông gã, nhào về phía máy chiếu hòng phá hủy nó.
Bỗng nhiên có ba kẻ đột ngột xông ra, cản đường đi của cô ta: “Dừng lại.”
“Mấy người là ai?” Hồ Mỹ Hạnh cảnh giác nhìn ba gã đàn ông bất thình lình xuất hiện, áo quần giống nhau, vóc dáng thô kệch, mặt lạnh như tiền nhìn qua là biết không phải hạng tốt lành gì rồi.
Không nhận được câu trả lời, Hồ Mỹ Hạnh càng thêm sôi máu nhưng cô ta không dám làm liều, chỉ có thể chỉ tay vào mặt ba tên đàn ông mắng: “Lũ khốn là các người phải không? Mau tắt cho tôi nhanh lên. Có nghe không? Khốn kiếp, tắt mau. Mấy người là đồ ngu không nghe hiểu tiếng người à? Tắt ngay cho tôi.”
Giữa lúc này, một giọng nói cất lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Em gái tốt của chị, hôn lễ của em nóng bỏng thật đó.” Xem đủ náo nhiệt, Dương Uyên Linh mới dẫn đầu đoàn người tiến vào.
“Cô gái xinh đẹp đó là ai? Xem đoàn người cô ấy dẫn theo kìa, nhìn khí thế thật đấy.”
Có người nhận ra Dương Uyển Linh liền đứng ra thay đám người giải đáp thắc mắc: “Đó là Dương Uyên Linh chị gái cùng cha khác mẹ của Hồ Mỹ Hạnh, nghe đâu bị nhà họ Hồ từ mặt lâu rồi. Không ngờ cô ấy lại đến tham dự hôn lễ, tôi còn tưởng bọn họ sẽ không nhìn mặt nhau chứ?”
Người nọ chậc một tiếng rồi nói tiếp, “Bộ váy cô ấy đang mặc trên người do chính tay nhà thiết kế người Pháp làm, có tiền cũng chưa chắc mua được đâu. Xem ra cô ấy rời khỏi nhà họ Hồ vẫn sống rất tốt.”
Trái ngược với sự phấn khích xen lẫn hóng chuyện của khách mời, mấy người nhà họ Hồ mặt mày đều xám ghét như tro tàn.
Hồ Mỹ Hạnh ngừng chửi, quay đầu, xuyên qua khe hở giữa đám khách mời cô ta nhìn thấy Dương Uyển Linh, sau lại phát hiện đám đàn ông sai lưng Dương Uyển Linh có cách ăn mặc giống với ba gã đang cản đường cô ta.
“Là chị hại tôi.” Hồ Mỹ Hạnh vỡ lẽ, lồng ngực phập phồng dữ dội, chỉ muốn xé rách nụ cười giả tạo treo trên môi Dương Uyển Linh. Cô ta đẩy mấy kẻ ngang đường lao vút về phía Dương Uyển Linh.
Nhưng có người còn nhanh hơn, chưa đợi Hồ Mỹ Hạnh tiếp cận được Dương Uyển Linh, Trần Huy Cường đã chụp lấy cổ tay cô ta, rít từng chữ qua kẽ răng: “Hồ Mỹ Hạnh, tốt nhất cô nên cho tôi một lời giải thích rõ ràng.”
Mỗi một tiếng rên rỉ lọt vào trong tai lại giống như một cái tát nện thẳng vào mặt Trần Huy Cường, làm anh ta xấu hổ ê chề, hận không thể ngay lập tức bóp chết Hồ Mỹ Hạnh để hả giận.
Sự hung hăng của Hồ Mỹ Hạnh nhoáng cái xẹp lép như quả bóng xì hơi, hoảng sợ kêu: “Huy Cường, em đau, anh bình tĩnh lại đi anh, thả em ra trước, em sẽ từ từ giải thích cho anh nghe.”
“Nói.” Trần Huy Cường chẳng những không nguôi mà lửa giận càng thêm nghi ngút, anh ta dùng lực cực mạnh, cổ tay Hồ Mỹ Hạnh thoáng hằn lên vệt đỏ.
“Chuyện đã rành rành ra trước mắt rồi còn cần giải thích sao?” Dương Uyển Linh che miệng cười, tốt bụng nhắc nhở, “Huy Cường à, anh đây là bị cô dâu xinh đẹp của mình cắm cho chiếc sừng thật dài đó.”
Hồ Mỹ Hạnh rống lên, cơ hồ lạc cả giọng, “Chị câm mồm.”
Giây sau, cô ta tỏ ra đáng thương, nước mắt rơi lã chã như mưa, “Chị, em biết chị không thích em, dù em có dốc hết ruột hết gan đối xử tốt với chị thì chị vẫn ghét em. Em cũng biết chị ganh tị khi em được gả cho người đàn ông hoàn hảo như anh Huy Cường, biết chị vẫn chưa quên tình cũ, luôn tìm mọi cách chia rẽ chúng em, em cũng chưa từng oán trách chị, nhưng em thật không ngờ chị ngày càng máu lạnh, hôm nay lại có thể dùng cách hèn hạ này để đối phó em, sỉ nhục em.”
Trần Huy Cường nghe xong, biểu cảm trên mặt trở nên phức tạp, nhìn sang Dương Uyển Linh chất vấn: “Những lời Mỹ Hạnh nói là thật?”
“Thật cái con mẹ anh…” Lý Thùy Châu mới nói một nửa, Dương Uyển Linh đã kéo tay ra hiệu Lý Thùy Châu đừng nói gì hết.
Hồ Mỹ Hạnh cảm thấy Trần Huy Cường đã hơi nguôi giận, đổi trắng thay đen nói, giọng điệu chân thành tha thiết vô cùng: “Em thừa nhận em có bạn trai trước khi qua lại với anh nhưng đã là bạn trai cũ từ mấy năm trước rồi, hiện tại em và anh ta đã không còn liên lạc nữa.” Cô ta lau nước mắt, ấm ức nói tiếp, “Không biết chị Uyển Linh bằng cách nào quay lại được, giấu nhiều năm như vậy. Bây giờ lấy ra để phá hủy lễ cưới chúng ta. Em không nghĩ bụng dạ chị ấy độc ác vậy, hu hu hu.”
Trần Huy Cường nới lỏng tay, Hồ Mỹ Hạnh mừng rỡ, mặc kệ cổ tay đau đớn bắt lấy tay anh ta, đôi mắt to tròn ngập nước đáng thương như chú cún con sợ bị chủ bỏ rơi: “Tất cả đã là quá khứ rồi, em hiện tại chỉ yêu mình anh thôi, Huy Cường. Anh tin em có được không? Em thật sự rất yêu anh.”
Trần Huy Cường vốn là kẻ ăn chơi trác táng, tình một đêm không thiếu, nên nhanh chóng tiếp thu: “Cũng đúng ai chẳng có quá khứ.” Anh ta ngẩng đầu dùng ánh mắt trách cứ Dương Uyển Linh, “Em vừa vừa phải phải thôi. Ở lễ cưới anh náo loạn em mới vui ư?”
“Mẹ nó nghe hai kẻ điên nói ngứa hết cả tai. Hồ Mỹ Hạnh, cô diễn kịch quá xuất sắc, không đi làm diễn viên thật là phí phạm của trời luôn đó.” Lý Thùy Châu bĩu môi, vỗ tay bôm bốp chế giễu, “Nhặt bãi rác Uyển Linh vứt còn tưởng bảo bối cất giữ, trời ạ. Đứng bên cạnh anh ta cô có ngửi thấy mùi thối không? Tôi đứng xa còn nghe nồng muốn chết này.”
Vũ Lam Hạ liếc mắt xem thường, tiếp lời: “Tên cặn bã kia với cô trời sinh một đôi, vật họp theo loài, hai người cưới nhau, Uyển Linh còn mừng không kịp đó.”
Dương Uyển Linh cũng cảm thấy buồn cười trước độ mặt dày của cả hai: “Em gái à! Ảo tưởng sức mạnh là không tốt đâu. Em tốt với chị tới mức hùa nhau với bà nội và mẹ chuốc thuốc chị đưa đến cho lão già họ Mã à? Còn anh nữa Huy Cường, đầu óc anh chỉ dùng để làm cảnh thôi hả? Cô ta nói gì liền nghe đó?”
“Cô…” Mặt Trần Huy Cường vặn vẹo, nhất thời không biết đáp sao.
“Tặng anh thêm một bất ngờ nữa.” Dương Uyển Linh cười cười cầm điều khiển tua lại một cảnh được quay, nhấn dừng lại.
Hồ Mỹ Hạnh trông thấy nụ cười kia, chẳng hiểu sao cả người phát lạnh.
Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó liền đến.
Dương Uyển Linh chỉ vào một góc trên màn hình: “Anh nhìn biển quảng cáo này đi, đó là Từ Vi một ngôi sao rất nổi tiếng gần đây. Mọi người ở đây chắc hẳn cũng có người nhận ra cô ấy chứ nhỉ?”
Một cô gái vội đáp ngay: “Tôi là fan cứng của Từ Vi, cô ấy vừa mới ra mắt đầu năm nay.”
Cô gái vừa dứt lời đã có thêm vài người lên tiếng xác nhận.
“Tôi nhớ vừa rồi cô bảo đó là người yêu cũ mấy năm về trước.” Dương Uyển Linh quay qua nhìn Hồ Mỹ Hạnh, trưng ra vẻ mặt khó hiểu, “Hai người xuyên đến tương lai làm chuyện thân mật đấy à?”
Mặt Trần Huy Cường đã không thể dùng hai từ “khó coi” hình dung, gằn giọng gọi: “Hồ Mỹ Hạnh.”
Mắt thấy tình thế không ổn, Lưu Mỹ Nga đột nhiên tru tréo, khóc bù lu bù loa lên, hòng cứu nguy cho con gái, chuyển sự chú ý của mọi người sang chuyện khác
“Ông trời ơi ngó xuống đây mà xem, nhà họ Hồ tôi không biết tạo nghiệp gì lại nuôi ra cái loại ong tay áo, vô ơn thế này.” Lưu Mỹ Nga khóc nấc lên nghẹn ngào, “Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con bao năm, không có công sinh thành cũng xem như có công dưỡng dục vậy mà con lấy oán trả ơn, quay ngược lại hận nhà họ Hồ chúng ta.”
Lê Phương Thanh lấy khăn tay trong túi áo ra lau nước mắt: “Con nói nhiều với cái thứ vô ơn đó làm gì. Nếu không phải lúc nhỏ nó có tâm địa rắn rết muốn hại chết Mỹ Hạnh mà đẩy con bé xuống cầu thang thì sao chúng ta đuổi nó ra khỏi nhà? Không biết ăn năn hối cải thì thôi đi, bây giờ còn nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc của Mỹ Hạnh, đúng là cái thứ trời đánh, lòng lang dạ sói.”
Dương Uyển Linh bật cười thành tiếng, không tài nào hiểu nổi tại sao trên đời lại có những kẻ nói dối trắng trợn, mặt không đổi sắc thế này.
“Uyển Linh con cười cái gì vậy? Bà với mẹ đang nói chuyện đàng hoàng với con đó.” Lưu Mỹ Nga tỏ ra thất vọng cực kì.
Dương Uyển Linh ngừng cười, gương mặt hiện lên nét đượm buồn và tự trách: “Bà nói rất đúng, tôi quả thật sai rồi, đáng lý tôi phải nói cảm ơn với bà một tiếng đàng hoàng mới đúng.”
Lưu Mỹ Nga vui mừng khôn xiết, rất muốn nhân cơ hội này chỉnh cho Dương Uyển Linh một trận nhưng ngại người xung quanh đang nhìn, đành đổi giọng ngọt ngào: “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, mẹ thương con không hết sao nỡ trách con. Con biết sai để sửa là mẹ mừng rồi.”
“Không, không, tôi nên cảm ơn bà tử tế.” Dương Uyển Linh lắc đầu, nói bằng giọng điệu chân thành, ánh mắt lại lạnh băng, “Cảm ơn bà ngày bé nuôi tôi lớn lên bằng cơm trộn thủy tinh. Cảm ơn bà đã lạnh lùng nhốt tôi vào phòng tối khi tôi mắc lỗi sai để tôi trở nên mạnh mẽ hơn…”
“Con nói bậy bạ gì đó?” Lưu Mỹ Nga biến sắc, ngay lập tức cao giọng cắt ngang.