Chiếc tách trong tay Lệ Quỳnh Thương rơi xuống đất vỡ tan tành, nước cafe bên trong văng tung tóe, bắn cả lên người nhưng cô ta chẳng bận tâm đến, khuôn mặt trắng bệch như giấy, run rẩy hỏi: “Cậu... cậu nhớ lại rồi sao?”
Trước phản ứng quá khích của Lệ Quỳnh Thương, Dương Uyển Linh hoàn toàn xác định được những gì đêm qua mơ thấy là chuyện cô đã từng trải qua, chứ không phải giấc mộng do chính cô thêu dệt nên. Cô nhắm mắt, đè xuống cảm giác đau đớn, nặng nề gật đầu.
Lệ Quỳnh Thương gần như sụp đổ, đứng phắt dậy, đầu óc trắng xóa, thốt mãi không thành câu: “Tớ... xin lỗi... tớ…”
“Cô không sao chứ?” Động tĩnh ở đây quá lớn, thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ. Cậu ta bước đến nhỏ giọng hỏi thăm.
Lệ Quỳnh Thương hoàn hồn, ngượng ngùng lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cô ta dè dặt nhìn sang Dương Uyển Linh, sau đó xấu hổ ngồi xuống ghế.
Đợi cậu phục vụ thu dọn xong rời đi, Dương Uyển Linh nâng mắt nhìn người đối diện, khàn giọng hỏi, tuy là câu hỏi nhưng lại gần như là chắc chắn: “Cậu đã bỏ thuốc vào trà đúng không?”
Cơ thể khẽ run lên, Lệ Quỳnh Thương cúi gầm mặt, nghẹn ngào thừa nhận: “Là tớ bỏ... là tớ.”
Trong mắt Dương Uyển Linh tràn ngập đau đớn và thất vọng, cái cảm giác bị bạn thân phản bội khiến cô nghẹt thở: “Tại sao cậu lại hùa theo bọn họ hại tớ? Hãy nói cho tớ biết được không Quỳnh Thương?”
Lệ Quỳnh Thương bật khóc, trên mặt đầy vẻ hổ thẹn, cô ta nức nở kể: “Như cậu biết đấy từ thời đi học tớ đã thích Hồ Phong rồi, cả đời này nguyện vọng duy nhất của tớ là được gả cho anh ấy. Nhưng bà và mẹ lại phản đối, cho rằng tớ không xứng với nhà các cậu, rồi bỗng một ngày mẹ tìm tới tớ nói rằng chỉ cần ngày hôm đó tớ phá hủy hôn lễ của cậu với Huy Cường, bà ấy sẽ cho phép Hồ Phong cưới tớ. Điều kiện ấy quá hấp dẫn, cho nên... cho nên tớ... đã đồng ý.”
Kể tới đây, cô ta khóc dữ dội hơn, nước mắt càng lau lại càng tuôn trào, ướt đẫm gương mặt tái nhợt. Qua một lúc, tiếng khóc mới nhỏ dần, cô ta sụt sùi giãi bày tiếp: “Lúc đó, tớ nghĩ đơn giản lắm, chỉ cần tớ đã danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà họ Hồ rồi thì mẹ sẽ không còn lý do gì để sai khiến tớ nữa. Còn về phần các cậu tổ chức đám cưới lại lần nữa cũng được vì hai cậu yêu nhau thế cơ mà.”
Dương Uyển Linh nghe được đáp án thật sự không biết nên khóc hay cười, càng không biết phải đối mặt với Lệ Quỳnh Thương thế nào. Cô cong môi cười chua chát: “Thì ra là vậy.”
Biểu hiện của Dương Uyển Linh dọa cho Lệ Quỳnh Thương sợ, nhất thời không khống chế được âm lượng, cất cao giọng, luống cuống giải thích: “Tớ thề, tớ không hề biết bọn họ sẽ làm ra chuyện... tồi tệ như thế với cậu. Nếu tớ biết, chắc chắn tớ sẽ không hùa theo bọn họ hại cậu.”
Nhận thấy ánh mắt từ xung quanh phóng tới, cô ta xấu hổ hạ thấp giọng, mang theo tự trách nói: “Phải đến mấy ngày sau, trong một lần tình cờ nghe mẹ và bà nội nói, tớ mới biết cậu bị bán cho một nhà giàu để giúp người ta mang thai hộ. Lỗi tại tớ khi ấy quá nóng vội, xông ra chất vấn, khiến cho không thể cứu cậu còn làm bọn họ đề phòng tớ.”
Trái tim của Dương Uyển Linh đập dồn dập, cô lập tức trở nên kích động: “Thông tin nhà đó thì sao? Địa chỉ... không chỉ cần là tên của bọn họ thôi cũng được, cậu có từng nghe qua chưa?”
Lệ Quỳnh Thương áy náy lắc đầu: “Tớ không rõ.”
Bàn tay siết chặt vì căng thẳng của Dương Uyển Linh khẽ run lên rồi chậm rãi buông lỏng. Dù đã đoán trước nhưng cô vẫn kìm không được thất vọng, khổ sở.
Lệ Quỳnh Thương lại cho rằng cô không tin, giơ tay thề thốt rằng cô ta thật sự không biết, xin cô hãy tin cô ta.
Dương Uyển Linh không có tâm trạng giải thích, Cô thở dài, mệt mỏi nói: “Nếu như Hồ Phong yêu cậu thì xem như một năm sống trong địa ngục ấy của tớ cũng đáng giá, nhưng anh ta không hề yêu cậu.”
Sắc mặt Lệ Quỳnh Thương càng thêm tái đi, nước mắt ngừng rơi chưa lâu lập tức rơi như mưa trút. Từng lời, từng lời Dương Uyển Linh nói đều đánh thẳng vào lương tâm, dày vò cô ta vô cùng.
Tình bạn nhiều năm khiến Dương Uyển Linh không nỡ nhìn thấy cô ta mù quáng. Cô mấp máy môi nói, lại phát hiện giọng mình khàn đặc: “Vậy cậu có biết anh ta thích đàn ông không?”
Lệ Quỳnh Thương ôm mặt bật khóc như một đứa trẻ.
Dương Uyển Linh thở dài, xem ra đã biết rồi. Cô xoa xoa mi tâm, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thời tiết hôm nay hiếm khi không có nắng, ấy vậy mà lòng cô vẫn bức bối, khó chịu cực kì.
“Tớ thừa nhận tớ mù quáng nhưng mấy ai hãm vào tình yêu còn có thể tỉnh táo đây?” Lệ Quỳnh Thương cất giọng nghẹn ngào qua kẽ tay.
Dương Uyển Linh quay đầu, Lệ Quỳnh Thương thả tay xuống, nhìn cô bằng ánh mắt đỏ hoe: “Là tớ đã hại cậu. Xin lỗi, xin lỗi cậu rất nhiều.”
“Mọi thứ đã không thể thay đổi, giờ cậu có xin lỗi tớ cũng vô ích.” Dương Uyển Linh cười khổ, chán nản cầm lấy túi xách, “Tớ đi trước đây.”
Lệ Quỳnh Thương trườn người tới, cuống quýt nắm lấy tay Dương Uyển Linh: “Suốt mấy năm nay, ngày ngày tớ đều sống trong sự dày vò, cắn rứt lương tâm. Tớ hối hận lắm, giá như... giá như khi ấy tớ không giúp họ thì tốt biết bao, cậu cũng sẽ không phải chịu khổ. Tớ sai rồi... tớ sai rồi... Cậu tha thứ cho tớ được không?”
“Tớ cũng nên cảm ơn cậu. Nếu không có những chuyển như thế thì hiện tại tớ cũng sẽ không gặp được anh ấy.” Dương Uyển Linh rút tay về, đứng lên, ngoảnh mặt đi nơi khác, “Nhưng tớ không có cách nào tha thứ cho cậu được.”
Không đợi Lệ Quỳnh Thương kịp phản ứng, Dương Uyển Linh đã quay người bỏ đi. Trước khi cô đẩy cửa bước ra khỏi quán, cô ta đứng bật dậy đuổi theo, run giọng gọi với theo: “Uyển Linh, chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Dương Uyển Linh hơi dừng bước nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại: “Chúng ta đã từng.”
Cô đẩy cửa, đi nhanh ra ngoài, cũng không rõ Lệ Quỳnh Thương có nghe thấy hay không.
Đi được một đoạn, nước mắt kìm nén không nổi nữa rơi xuống, Dương Uyển Linh vươn tay lau đi, nhưng càng lau nước mắt lại càng rơi nhiều hơn. Cô khóc, khóc cho mười mấy năm tình bạn của mình và Lệ Quỳnh Thương.
Lúc này, chuông điện thoại kêu vang liên tục. Dương Uyển Linh muốn lờ đi cũng không được. Cô mở túi xách, cầm di động lên xem. Thấy tên người gọi đến, cô vội vàng lau nước mắt, sốc lại tinh thần xong mới nghe máy: “Chị nghe.”
“Sao chị bắt máy lâu thế?” Giọng Diệp Gia Minh mang theo hờn dỗi cất lên.
Dương Uyển Linh không thể nói thật, đành nói cô đang ở ngoài đường, khá ồn ào nên không có nghe thấy nhạc chuông.
Trong điện thoại quả nhiên truyền đến tiếng còi xe, tiếng ồn ào, cậu nhóc tin ngay, không tiếp tục truy cứu nữa, háo hức đề nghị: “Ngày mai chị đi mua đồ với em nha?”
Dương Uyển Linh vui vẻ đáp ứng, sau do dự hỏi: “Chị đến đón em sao?”
“Dạ…” Diệp Gia Minh vội sửa lời, “Không cần đâu ạ! Tới khi đó, chị em mình gặp nhau ở điểm hẹn là được.”
Dương Uyển Linh thoáng nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại ẩn ẩn thất vọng.
Sau khi hẹn xong thời gian, địa điểm, hai người trò chuyện thêm đôi câu rồi tắt máy.
Chiều ngày hôm sau, Dương Uyển Linh đi tới điểm hẹn, đó là một trung tâm thương mại cao cấp bật nhất ở thành phố. Đến nơi, cô đi vào trong, ngồi ở ghế chờ tầng một đợi Diệp Gia Minh.
Chưa qua bao lâu, bên tai Dương Uyển Linh đã vang lên giọng nói hưng phấn của Diệp Gia Minh: “Chị Uyển Linh, chị Uyển Linh.”
Dương Uyển Linh nâng mắt liền trông thấy Diệp Gia Minh đang lon ton chạy đến. Cô đứng dậy, tiến lên đón cậu: “Gia Minh.”
“Trùng hợp thật, chị cũng đến đây mua sắm sao?” Diệp Gia Minh kinh ngạc hỏi.
Dương Uyển Linh nhướn mày khó hiểu, đang muốn nói chẳng phải là chị hẹn với em, nhưng chợt nhìn thấy cậu nháy mắt liên tục. Cô buồn cười, đành hùa theo: “Đúng thế.”
“Chị đi một mình à?” Diệp Gia Minh ngó nghiêng nhìn xung quanh, tiếp đó cười toe toét khoe, “Còn em đi với bà nội nè.”
Dương Uyển Linh giật mình, bây giờ mới phát hiện sau lưng Diệp Gia Minh có một người phụ nữ đang đứng. Người phụ nữ đó rất đẹp, trên người tỏa ra loại khí chất cao quý, sang trọng. Nếu không phải biết bà là mẹ Diệp Gia Quân, cô còn rằng bà chỉ mới hơn ba mươi thôi.
Thấy cô nhìn mình, Lâm Hồng Nguyệt liền nhoẻn miệng cười, ánh mắt quét ngang quét dọc người cô, niềm nở bắt chuyện: “Chào con. Con là bạn Gia Minh đấy à?”
Trước ánh mắt nóng rực như thiêu đốt kia, Dương Uyển Linh có phần ngượng ngùng cộng thêm mang tâm lý đây là mẹ của Diệp Gia Quân cho nên cô vô cùng căng thẳng, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Vâng ạ! Con là Dương Uyển Linh.”
“Thật là người giống như tên, đẹp lắm.” Lâm Hồng Nguyệt gật gù khen ngợi.
Dương Uyển Linh đỏ mặt, trong lòng nghĩ sao ngoài miệng nói vậy: “Cô mới đẹp đó ạ, lại còn rất trẻ nữa, con cứ nghĩ cô chỉ mới hơn ba mươi thôi... không ngờ cô lại là bà nội Gia Minh.”
Nói xong, cô hối hận gần chết, lo lắng bản thân lỡ lời chọc cho Lâm Hồng Nguyệt tức giận.
“Con bé này dẻo miệng ghê.” Lâm Hồng Nguyệt cười tươi như hoa, độ hảo cảm dành cho Dương Uyển Linh nhanh chóng tăng thêm một bậc, “Nhưng mà cô thích.”
Cô thầm thở phào, trong lòng vui lắm.
Chẳng đợi, Diệp Gia Minh nghĩ cách để Dương Uyển Linh đi cùng với bọn họ, Lâm Hồng Nguyệt đã chủ động mời cô cùng đi mua sắm. Không những thế, trong quá trình mua sắm bà còn mua tặng cô không ít món.
Ban đầu, Dương Uyển Linh đương nhiên không dám nhận, từ chối mãi, Nhưng dưới sự nhiệt tình và kiên quyết của Lâm Hồng Nguyệt, cuối cùng cô đành xấu hổ nhận lấy.
Trong lúc mua sắm, Lâm Hồng Nguyệt còn bất ngờ phát hiện ra đứa cháu từ nhỏ đã hiếm khi thân cận với ai lại rất thân thiết với Dương Uyển Linh, và dường như còn rất dựa dẫm vào cô.
Thái độ của cô đối với cháu bà cũng cực kì tự nhiên, không chút giả tạo, lấy lòng hay nịnh hót, giống như thật sự yêu thương, cưng chiều cháu bà vậy.
“Cô mạn phép hỏi cháu một câu nhé?” Lâm Hồng Nguyệt càng nhìn Dương Uyển Linh càng thích, nhân lúc hai cô cháu đã hơi thân liền muốn thăm dò thử.
Nhận được sự đồng ý của Dương Uyển Linh, bà mới dò hỏi: “Cháu kết hôn chưa?”