Sợ Diệp Gia Minh đợi lâu, Dương Uyển Linh cố gắng vực dậy tinh thần, đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài. Lúc đi qua khúc ngoặt trên hành lang, khóe mắt cô bỗng liếc thấy một căn phòng đang mở cửa, bên trong tối om không bật đèn.
Bước chân Dương Uyển Linh khựng lại, cô chắc chắn trước đó căn phòng này đóng cửa. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tuy nhiên cô vẫn tự trấn an rằng có lẽ ai đó đã quên khóa cửa, giờ bị gió đẩy ra. Nghĩ vậy, cô liền thấy an tâm hẳn, tiến lên ý định giúp đóng cửa lại.
Khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, ánh mắt Dương Uyển Linh vô tình nhìn vào trong, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người ngồi bất động giữa phòng.
Trái tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực, cô giật bắn thét lên một tiếng, hốt hoảng lùi về sau.
Bóng người nọ đột nhiên di chuyển.
Mặt Dương Uyển Linh tái mét, ngay lúc quay người toan bỏ chạy thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói dễ nghe: “Tôi dọa cô sợ sao?”
Dương Uyển Linh xoay người, trước mặt cô là một người đàn ông ngồi xe lăn, anh ta có tượng mạo khá điển trai, đường nét trên mặt thiên về mềm mại chứ không góc cạnh sắc bén như Diệp Gia Quân. Làn da anh ta rất trắng, có điều vô cùng xanh xao và nhợt nhạt, có lẽ vì quanh năm không được tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng.
Dù gì cũng do cô tự tiện trước, không thể trách người ta được. Cô vội vàng xua tay, lựa lời nói: “Không có, tôi chỉ hơi giật mình chút thôi.”
“Ừm.” Diệp Gia Tuấn gật đầu, không vạch trần lời nói dối của cô, khẽ nói sang chuyện khác, “Cô là?”
Dương Uyển Linh nhanh chóng giới thiệu tên mình.
Trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, Diệp Gia Tuấn nở nụ cười đầy ý vị sâu xa: “Hóa ra là cô Dương. Tôi tên Diệp Gia Tuấn, anh họ của Gia Quân.”
Dương Uyển Linh tròn mắt nhìn đối phương, nghiền ngẫm nụ cười của anh ta, vừa khó hiểu vừa cảnh giác lên tiếng: “Anh biết tôi à?”
“Được nghe kể mấy lần.” Diệp Gia Tuấn lập lờ trả lời, tránh nói vào trọng tâm. Sau đó, anh ta hỏi đến vấn đề bản thân quan tâm nhất: “Sao cô lại ở nhà tôi?”
Trong lòng dấy lên từng trận kích động, anh ta vô thức nắm chặt tay vịn xe lăn, thầm suy đoán: Chẳng nhẽ Diệp Gia Quân đưa cô ta tới?
Dương Uyển Linh bị câu “Được nghe kể mấy lần.” làm cho chấn động, trong đầu bất giác nghĩ đến Diệp Gia Quân, nhưng giây sau cô lại nghĩ tới khả năng cũng có thể là do Gia Minh nói, cảm xúc trong lòng liền ít nhiều lắng xuống, có sao nói vậy đáp: “Cô Hồng Nguyệt mời tôi đến chơi.”
Bàn tay siết chặt thoáng buông lỏng, Diệp Gia Tuấn nghe mà thất vọng, đang tính dò hỏi thêm thì có giọng nói trẻ con mang đầy bất mãn giành nói trước.
“Chị là đồ ngốc hả? Đi vệ sinh cũng lâu thế?”
Dương Uyển Linh quay đầu, trông thấy Diệp Gia Minh mặt nhăn mày nhó tức giận đi đến, cô cười lấy lòng tiến lên, nâng tay muốn xoa đầu cậu, không ngờ cậu nghiêng người né tránh. Cô giật mình, không nghĩ cậu nhóc lại giận thật, bối rối không biết phải làm sao: “Chị xin lỗi, Gia Minh đừng giận chị nữa nhé?”
Diệp Gia Minh khoanh tay, ngoảnh mặt hừ lạnh: “Có đi vệ sinh thôi cũng lề mề cho được.”
Diệp Gia Tuấn nghiêm mặt răn dạy: “Gia Minh, con không được bất lịch sự với người lớn, như thế là không lễ phép.”
Diệp Gia Minh bĩu môi ấm ức, tỏ ý bản thân không hề sai: “Ai bảo chị ta ngốc chi?”
“Chị xin lỗi.” Dương Uyển Linh xoắn xuýt, sau lần Diệp Gia Minh giận dữ khi hay tin cô làm mẹ kế của cậu, đã rất lâu cô chưa thấy cậu phản ứng gay gắt thế này.
Diệp Gia Tuấn âm thầm quan sát hai người, trên mặt lại mang theo áy náy nhìn sang Dương Uyển Linh: “Đứa nhỏ này không hiểu chuyện, đừng để bụng nhé cô Dương? Tôi thay mặt Gia Minh xin lỗi cô.”
Chính mình thất hứa trước làm sao có thể trách cậu, Dương Uyển Linh lắc đầu, nhận hết trách nhiệm về mình: “Không sao, là lỗi của tôi.”
Diệp Gia Minh chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, bèn giả vờ trừng mắt, hậm hực thúc giục: “Chị còn không nhanh đi, khó khăn lắm mới đến cơ mà.”
Diệp Gia Tuấn nhạy bén nắm bắt câu “khó khăn lắm mới đến cơ mà.”, đáy mắt lộ vẻ nghiền ngẫm khó thấy, anh ta nở nụ cười bất đắc dĩ: “Cô Dương, cô mau đi đi, mắc công lại chọc thằng nhóc này không vui.”
“Vậy tôi đi trước. Tạm biệt anh.” Dương Uyển Linh rối lắm nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười lịch sự.
Diệp Gia Minh sốt ruột quá chừng, trực tiếp nắm lấy tay Dương Uyển Linh kéo đi, còn cố ý la thật to, hối cô đi nhanh, để cho Diệp Gia Tuấn nghe thấy.
Diệp Gia Tuấn trầm mặt nhìn theo bóng lưng một lớn một nhỏ đi càng lúc càng xa, mày anh ta nhíu chặt, trong lòng bắt đầu dao động, khẽ lẩm bẩm: “Không lẽ do mình nghĩ nhiều rồi.”
Mãi cho tới khi đứng trước cửa phòng mình, Diệp Gia Minh mới nhẹ nhõm buông tay Dương Uyển Linh, rùng mình cảm thán: “Vừa rồi thật nguy hiểm.”
Diệp Gia Minh quay phắt lại nhìn cô, gương mặt bé xíu cau có lúc nãy đã chuyển sang cực kì nghiêm trọng, cậu căng thẳng dặn dò: “Sau này chị nhớ cách xa bác ấy ra một chút.”
Dương Uyển Linh nghe mà chẳng hiểu gì hết, lập tức hỏi lý do.
Diệp Gia Minh không trả lời ngay, lấm lét nhìn khắp nơi, đến khi xác nhận Diệp Gia Tuấn không núp ở đâu đó nghe trộm, cậu mới ra hiệu cho Dương Uyển Linh cúi thấp người xuống.
Sự tò mò bị khơi dậy, cô khom người, ghé sát tai tới bên môi nhóc.
Diệp Gia Minh kể bằng giọng điệu run rẩy: “Chị không biết đâu, bác ấy đáng sợ lắm. Đặc biệt là ánh mắt bác ấy mỗi khi nhìn em, thật sự rất dọa người, giống như đang lên kế hoạch làm chuyện xấu vậy.”
Dương Uyển Linh càng nghe mày càng nhíu chặt, không khỏi nhớ đến cảnh tượng Diệp Gia Tuấn ngồi bất động trong căn phòng tối đen, trông anh ta quả thật rất kì quái. Cô nuốt nước miếng, da gà nổi lên đầy người.
Thấy Dương Uyển Linh không trả lời, Diệp Gia Minh cho rằng cô không tin liền sốt ruột giậm chân: “Em nói thật đấy, chị phải tin em.”
Dương Uyển Linh đứng thẳng người dậy, mỉm cười đáp chắc nịch: “Được rồi, chị hứa, sau này chị sẽ cách xa anh ta ra.”
Mặc dù đã nghe được lời cam kết nhưng cậu vẫn chưa yên tâm lắm, tiếp tục dặn: “Cách xa bác ấy, không được nói chuyện nhiều với bác ấy. Chị nhớ đó.”
Đối diện với khuôn mặt non nớt dùng giọng điệu trẻ con để căn dặn mình, Dương Uyển Linh nhịn không được bật cười.
Diệp Gia Minh xù lông, gấp tới độ đỏ bừng con mắt: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với chị đấy.”
Dương Uyển Linh cố gắng nhịn cười, vội dỗ dành trấn an cậu nhóc bằng cách móc ngoéo tay với cậu: “Chị hứa với Gia Minh này.”
Diệp Gia Minh lập tức cười tít mắt vui vẻ, Dương Uyển Linh thở phào, xem ra nhóc con của cô hết giận rồi.
“Ôi chao! Gia Minh của chúng ta đã lớn thế này rồi sao?” Một giọng nữ trong trẻo chứa đựng đầy ngạc nhiên cất lên sau lưng hai người.
Dương Uyển Linh giật mình, theo phản xạ nhìn về sau. Đó là một cô gái rất trẻ, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trang điểm nhẹ trông vô cùng xinh đẹp, khả ái.
“Chị là ai vậy? Em chưa từng thấy chị bao giờ?” Diệp Gia Minh đã sớm đoán được nhưng vẫn vờ như không biết, tròn xoe mắt nhìn cô ta.
Hứa Vân Thùy ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nở nụ cười ngọt ngào, nhỏ nhẹ giới thiệu: “Chị là Hứa Vân Thùy bạn của bố em. Lúc em nhỏ xíu bằng từng này nè.” Cô ta giơ tay hai tay áng chừng chiều cao cậu, “Chị đã bế em đó. Không ngờ chỉ mới mấy năm trôi qua em đã cao gần đến hông chị rồi.”
Diệp Gia Minh thầm nghĩ trong lòng tại chị lùn quá đó, ngoài mặt dối lòng khen: “Hóa ra là bạn bố em. Trông chị thật đẹp nha.”
Hứa Vân Thùy che miệng cười, đôi mắt cong cong thành vầng trăng khuyết, vui sướng reo lên: “Ôi bé cưng! Em khéo miệng thật đấy.”
Diệp Gia Minh mất kiên nhẫn lắm, lại cố cười hì hì lấy lòng: “Em nói thật mà.”
Dương Uyển Linh đứng ở một bên quan sát, trong lòng bất chợt cảm thấy hơi buồn khi thấy Diệp Gia Minh tỏ ra thân thiết với một người mới quen, dẫu rằng Hứa Vân Thùy là bạn của Diệp Gia Quân. Cô biết mình như thế rất ích kỷ nhưng cô không kiềm lòng được.
Không biết có phải do ánh mắt cô quá mức nóng bỏng hay không, mà Hứa Vân Thùy bấy giờ mới chú ý đến sự tồn tại của cô. Cô ta ngước mắt lên giống như một cái máy quét dò xét cô một lượt từ đầu đến chân: “Ai da nãy giờ tôi quên mất. Xin lỗi nhiều nhé. Chị là ai nhỉ? Chắc chị biết tôi rồi chứ? Tôi là Hứa Vân Thùy.”
Dương Uyển Linh cũng không tức giận, mỉm cười giới thiệu tên mình: “Tôi tên Dương Uyển Linh. Lần đầu gặp mặt.”
Diệp Gia Minh chen vào bổ sung: “Chị Uyển Linh là bạn của em đấy.”
Hứa Vân Thùy ồ lên, không chịu thua kém, trong mắt lộ vẻ mong chờ mở miệng đề nghị: “Chị cũng muốn làm bạn của Gia Minh.”
Cậu không chút nghĩ ngợi, đáp ứng ngay.
“Tốt quá đi. Chị giờ đã là bạn của Gia Minh rồi. Chị em mình cùng nhau ăn mừng nào.” Cô ta vui sướng, đứng bật dậy lắc lư nhảy múa, chọc cho cậu ôm bụng cười ha ha.
Dương Uyển Linh gượng cười, đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, không khỏi nghĩ Hứa Vân Thùy thật là một cô gái hài hước, khiến người yêu mến bởi ngay chính cô cũng không tài nào ghét được.
“Mấy đứa chơi gì vui thế?” Lâm Hồng Nguyệt đi tìm ba người vừa hay bắt gặp cảnh này, tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống, bà vui quá chừng khi biết cháu bà có vẻ thích Hứa Vân Thùy.
“A cô.” Hứa Vân Thùy gọi ngọt xớt, chạy bước nhỏ tới ôm lấy cánh tay Lâm Hồng Nguyệt thân thiết khoe, “Gia Minh em ấy đồng ý làm bạn với con đấy.”
“Con bé này, xem con vui chưa kìa. Bình thường Gia Minh hiếm khi thân thiết với ai lắm, chỉ ngoại trừ con với Uyển Linh thôi đó.” Ngoài miệng Lâm Hồng Nguyệt nói thế thôi nhưng trong lòng lại vui như mở cờ, nhân cơ hồi bồi đắp thêm tình cảm cho hai chị em, “Gia Minh chắc không nhớ đâu, lúc còn bé ấy, mỗi lần người lạ bế, con lại òa khóc giãy giụa không chịu nhưng khi Vân Thùy thử bế con, con liền cười với con bé.”