Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1008



Chương 1008:

 

Rốt cuộc cũng là bị gây phiền phức, vở kịch này chắc chắn rất đặc sắc.

 

Tuy rằng mọi người đều cho rằng Thẩm Tinh Yên sẽ vô cùng xấu hồ, nhưng sự thật là cô ấy rất bình tĩnh.

 

“Thưa bà, chồng bà không rõ sóng chết thì nên đi tìm bác sĩ hay tìm hung thủ đi. Bà tìm tôi thì có ích gì chứ?”

 

“Bớt giảo biện đi, Thẩm Thiên Hào là cha của cô, hiện tại cô thấy cha cô gây ra chuyện, cho nên trốn tránh trách nhiệm.”

 

“Xin lỗi, cha tôi đã biến mắt khi tôi sáu tuổi rồi… Tôi không có khả năng chịu bắt kỳ trách nhiệm nào đối với một người cha chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm với. Đổi lại là bà, bà chịu không?”

 

“Nhưng cô cũng không thể thay đổi sự thật rằng hai người có quan hệ huyết thống.” Đối phương dường như muốn cắn chặt Thẳm Tinh Yên, nhất định muốn cô ấy phải đưa ra lời giải thích, thật ra cũng chỉ là muốn tiền.

 

*Có rất nhiều người có quan hệ huyết thống với cha tôi, chứ không phải chỉ mình tôi, bà ỷ lại vào tôi là vì… tôi là minh tinh, bà nghĩ tôi kiếm được nhiều tiền à?” Thẩm Tinh Yên rất thờ ơ hỏi lại đối phương: “Trước đây tôi đã đến thăm bà với thái độ muốn giải quyết vấn đề, nhưng bà đã làm gì với tôi? Tát vào mặt, bảo tôi cút đi…”

 

*Xin lỗi, tôi còn có chuyện, nếu bà không có việc gì nữa thì tôi đi trước.” Nói xong, Thẩm Tinh Yên định rời đi, nhưng đối phương trực tiếp túm lấy Thẩm Tinh Yên.

 

“Cô đừng hòng rời đi, hôm nay cô nhất định phải nói rõ ràng với tôi.”

 

Thẩm Tinh Yên có nên chịu trách nhiệm không? Đây có lẽ là điều tranh cãi lớn nhất?

 

Có bao nhiêu người đang xem trò cười của Thẩm Tinh Yên, kể cả những phóng viên như quỷ hút máu.

 

Thẩm Tinh Yên bị đoàn người bao vây, cho dù tiểu Thất có gắng hết sức cũng không có cách nào kéo Thẳm Tinh Yên ra khỏi đám đông.

 

Nhưng vào lúc này, An Tử Hạo và Lục Triệt cùng với vệ sĩ và luật sư đã đến địa điểm thử vai, trước tiên là phàn nàn về an ninh của tòa nhà: “Đúng là rác rưởi, muốn bảo người của Hải Thụy đến chỉnh đốn lại, đúng thật là kẻ nào cũng dám cho vào.”

 

Mọi người nhìn thấy Lục Triệt và An Tử Hạo xuất hiện, bao gồm cả các phóng viên đều lần lượt để An Tử Hạo bước tới chỗ Thẩm Tinh Yên.

 

Tuy nhiên, Lục Triệt và An Tử Hạo không vội vàng tìm người tính sổ, thay vào đó họ đưa luật sư đến gặp gia đình nạn nhân và nói với bà ta: “Tôi nghĩ sau này miễn là chuyện liên quan đến Thẩm Tinh Yên, xin hãy tìm luật sư.”

 

“Vốn dĩ đồng tình với các người, Hải Thụy muốn bồi thường nhân đạo, nhưng bà lại làm loạn khắp nơi như vậy thì thật xin lỗi, Hải Thụy muốn rút lại dự định này.”

 

“Vì vậy, tiếp theo đây những gì đang chờ đợi bà sẽ là tin xấu, một xu bà cũng không lấy được.”

 

“Người Hải Thụy đến rồi!”

 

“Trời ạ, người của Hải Thụy đến rồi, trốn cũng không được, nhanh tản ra đi, đừng xem kịch nữa.”

 

Một số người lợi dụng lúc hỗn loạn đã nhanh chóng tản khỏi hiện trường nhưng Lục Triệt lại không cho ai cơ hội chạy thoát.

 

“Hôm nay tin tức của nhị tiểu thư tại hiện trường, ai tiết lộ ra ngoài Hải Thụy trong thời gian ngắn sẽ tìm ra. Khi ra ngoài, nhị tiểu thư của chúng tôi chưa bao giờ xưng là người của Hải Thụy, nhưng các người đừng quên điều này, chủ tịch Mặc ghét nhất là có người bắt nạt người nhà mình!”

 

“Về tai nạn của Thẩm Thiên Hào, sau này Hải Thụy sẽ công khai giải thích, tình huống hiện tại của nhị tiểu thư chúng tôi không cần mọi người phí tâm…”

 

“Nếu có người muốn làm phiền nhị tiểu thư, thật xin lỗi, chủ tịch Mặc sẽ trực tiếp cho người gửi thư mời của luật sư. Luật sư của Hải Thụy chúng tôi chưa bao giờ có lịch sử thua kiện. Hoan nghênh mọi người phá lệ bất cứ lúc nào.”

 

Nói xong, Lục Triệt và An Tử Hạo định bảo vệ Thẩm Tinh Yên rời đi, nhưng người nhà nạn nhân trực tiếp hỏi Lục Triệt: “Các người đây là đang bao che cho phạm nhân.”

 

“Thưa bà, bà nên rõ ràng, phạm nhân bây giờ đã bị đưa ra xét xử rồi. Vì sự công chính của luật pháp, Hải Thụy chúng tôi cũng đã cảnh báo các vị luật sư không nên bào chữa cho những người như Thẩm Thiên Hào, vì chúng tôi cũng cho rằng Thẩm Thiên Hào đáng chết, thưa bà, bà cảm thấy điều này còn chưa đủ?”

 

“Nói như vậy đi, nhị tiểu thư nhà chúng tôi từ nhỏ đã không có cha. Xin các người tự hỏi bản thân, nếu đổi thành các người gặp phải tình huống tương tự, các người có chịu trách nhiệm với một người cha như vậy không?

 

Nếu các người cũng làm không được vậy thì đừng có lấy tiêu chuẩn để đo lường người khác, bởi vì điều đó sẽ thể hiện rõ các người đặc biệt đạo đức giả.”

 

“Vậy thưa bà, bà cảm thấy chúng tôi bao che tội phạm?”