Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1017



Chương 1017:

 

“Các bác sĩ trước đó chẩn đoán có lẽ sẽ thường xuyên bị bệnh, do sức đề kháng thấp nên nhiều khả năng khác nhau sẽ xảy ra.”

 

Sau khi nghe xong lời của Mặc Đình, Đường Ninh im lặng, trong lòng cô nhất định sẽ không tốt, tuy nhiên cô chấp nhận sự thật này, một lúc sau mới trấn tĩnh lại tâm trạng, nói với Mặc Đình: “Mau nghỉ ngơi đi, Qủa Qủa đã bị bệnh rồi, anh không thể bệnh theo nó.”

 

Mặc Đình biết Đường Ninh có một trái tim rất mạnh mẽ, cho dù lo lắng nhưng vẫn sẽ không tự làm mình rồi rắm.

 

Sáng hôm sau, Đường Ninh và Mặc Đình đưa Qủa Qủa đến bệnh viện, mặc dù có Đàm Tô Lăng khiến người người chán ghét ở đây, nhưng đây cũng là bệnh viện nhi tốt nhất ở Thịnh Kinh.

 

Ngay sau đó, Qủa Qủa được bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần nữa, ngoài sức đề kháng kém, cậu bé còn được chẩn đoán mắc bệnh viêm phải.

 

Vì yêu cầu của Mặc Đình, Đàm Tô Lăng không phải là người chẩn đoán cho Qủa Qủa lần này.

 

Mặc dù vậy, y tá vẫn đề nghị với Mặc Đình: “Mặc tiên sinh, bác sĩ Đàm đúng là người có thẳm quyền nhất của chúng tôi. Mọi người từ khắp nơi đều ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây, vì vậy tôi đề nghị anh vẫn nên tìm bác sĩ Đàm khám cho Qủa Qủa.”

 

Đường Ninh nghe xong có chút nghỉ ngờ nhìn Mặc Đình: “Sao không đi tìm bác sĩ Đàm gì đó?”

 

Mặc Đình im lặng không nói.

 

Y tá thấy vậy liền giải thích: “Bởi vì bác sĩ Đàm là người có cá tính, làm người rất nhiệt tình, cô ấy không quen nhìn cha mẹ đối xử tệ với con mình, mà Qủa Qủa bị bệnh vài lần trước đó lại không thấy cô đi cùng, vì vậy có thành kiến với cô, thế nên……”

 

“Vì chuyện này?” Đường Ninh ngược lại không quan tâm lắm, lập tức kêu y tá đi mời bác sĩ Đàm: “Đình…”

 

“Anh biết rồi.” Mặc Đình biết Đường Ninh định nói gì, cùng lắm thì lát nữa khi Đàm Tô Lăng đến, anh làm như không thấy.

 

Không lâu sau, Đàm Tô Lăng đã đến cửa khoa cấp cứu, lần này, cô ta cuối cùng cũng nhìn thấy Đường Ninh.

 

Lúc đầu cô ta không nói gì, cho đến khi cô ta nhìn thấy báo cáo kiểm tra của Qủa Qủa mới nói với Đường Ninh: “Đứa trẻ bị bệnh nặng như vậy, cô làm mẹ mà không ở bên cạnh, chẳng lẽ thoát được trách nhiệm? Cô nên biết hiện tại cô đã là một người mẹ, nếu đã muốn có con thì cô phải có trách nhiệm với nó. Đóng phim nổi tiếng quan trọng như vậy sao?”

 

Đường Ninh không phản bác, chấp nhận lời trách cứ của Đàm Tô Lăng, kiên nhẫn hỏi: “Bác sĩ Đàm, xin hãy chữa cho Qủa Qủa…”

 

“Có người mẹ không quan tâm đến con như thế cô, tôi chữa không khỏi.”

 

Đường Ninh không giải thích, đồng thời cũng không nói nữa, thấy Mặc Đình sắp tức giận, Đường Ninh nhanh chóng thấy ngăn lại rồi trần an anh.

 

“Tôi nghĩ bác sĩ Đàm nên gác lại những cảm xúc cá nhân của mình vào lúc này, dù sao thì con trai tôi cũng đang chờ điều trị.”

 

“Bây giờ cô mới biết đến con trai sao?”

 

Sau khi nghe những lời của Đàm Tô Lăng, Đường Ninh không xin cô ta nữa mà thay vào đó gọi cho Hạ Ngọc Linh, bởi vì lúc này cô vô thức nghĩ đến Đường Nghệ Thần đang học y: “Mẹ, Qủa Qủa bị bệnh, giúp con liên hệ với chị hai. Lát nữa con sẽ thu xếp chuyển viện cho Qủa Qủa.”

 

Hạ Ngọc Linh không biết mức độ nghiêm trọng của Qủa Qủa, khi nghe Đường Ninh nói bà ấy nhanh chóng gọi cho Đường Nghệ Thần.

 

“Cô điên rồi sao? Qủa Qủa bây giờ nguy cấp như vậy, cô còn gây sức ép, để cho nó chuyển bệnh viện?” Đàm Tô Lăng lập tức trách cứ Đường Ninh: “Quả nhiên không biết làm một người mẹ tốt.”

 

Lần này không ai có thể ngăn cản được Mặc Đình, trực tiếp vẫy tay với y tá: “Mời viện trưởng của các người đến đây.”

 

Cô y tá bị dọa giật mình, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Mặc Đình, đành phải xoay người chạy nhanh về phía phòng làm việc của trưởng khoa.

 

“Cho dù có mời viện trưởng đến cũng không thể thay đổi sự thật rằng Đường Ninh không phải là một người mẹ tốt.”

 

*Cô quản nhiều quá rồi!” Mặc Đình trực tiếp nói với đối phương: “Nếu như cô thích phán đoán chủ quan như vậy thì không cần làm bác sĩ nữa, nên đi kiểm tra não trước đi.”

 

“Mặc tiên sinh nên chú ý lời nói của mình!”

 

Mặc Đình không nói nữa, cũng không thèm đáp lại, nghiêm túc mà nói vợ chồng hai người chưa bao giờ thấy bác sĩ nào rảnh rỗi thích tọc mạch như vậy.