Lục Triệt thành công đánh lạc hướng chị Long, chị cầm điện thoại trong tay Lục Triệt: “Suýt nữa thì em quên mắt.”
Nghĩ lại thì cũng đã ở bên Đường Ninh lâu như vậy, chị Long cũng cảm thấy vui mừng vì thành tựu mà Đường Ninh đạt được ngày hôm nay, dù gì khi bị Hàn Vũ Phàm chèn ép thật sự không nghĩ rằng Đường Ninh sẽ còn có ngày hôm nay.
Lục Triệt nhìn chị Long bấm điện thoại cho Đường Ninh, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lúc trong gia đình thân là một người con trai và một người chồng nhất định sẽ khó xử. Nhưng cậu ấy đã là một người cha rồi, có rất nhiều chuyện nêu cậu ấy không đứng ra bày tỏ thái độ, thì làm sao chị Long và con gái họ có thể cảm thấy an toàn chứ?
Tin tức Đường Ninh đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hiện đang rất hot trên mạng.
Và bộ phim trước đó của cô đang được lật lại và trỏ lại top đầu của các nền tảng phát video lớn. Đây chính là hiệu ứng kinh điển, cũng là biểu tượng truyền kỳ.
Còn Đường Ninh lúc này đang chuẩn bị trở về đoàn phim ‘Người sống sóf, chỉ để xác nhận Quả Quả ổn rồi và đêm hôm qua trên đường từ lễ trao giải về nhà tài xế đã đâm phải một người phụ nữ, nói chính xác là cô ta đột nhiên băng qua đường.
Để tiện việc thăm Quả Quả, Đường Ninh bảo lái xe đưa người vào bệnh viện quân khu để Đường Nghệ Thần chăm sóc.
Vốn định gọi điện cho người thân của người phụ nữ kia nhưng lại phát hiện trên người cô ấy không có điện thoại, cũng không có phương thức liên lạc với bát kỳ ai.
Vì vậy, họ chỉ có thể đợi cho đến khi người phụ nữ tỉnh dậy để hỏi thăm tình hình cụ thể mà thôi.
Trước khi đi, Đường Ninh đến bệnh viện gặp Quả Quả, lúc này người phụ nữ cũng đã tỉnh lại, nhưng cô ấy không chịu nói gì, cũng không chịu chữa bệnh. Cho đến khi nhìn thấy Đường Ninh, cô ấy liền lăn ra ôm lấy đùi Đường Ninh: “Em biết hiện giờ chị là nữ diễn viên nỗi tiếng nhất ở Thịnh Kinh. Em cầu xin chị, đừng giao nộp em được không?
Đừng để giới truyền thông biết đến em.”
Đường Ninh đỡ cô ấy dậy, dìu đến giường bệnh: “Cô cần người nhà chăm sóc.”
“Em không cần.” Người phụ nữ lập tức lắc đầu: “Em vừa mới trốn thoát ra được”.
“Đối với người nha, tại sao lại dùng từ trốn chứ?”
Người phụ nữ im lặng trước câu hỏi của Đường Ninh, do dự không nói. Nhưng từ ánh mắt của cô ấy, Đường Ninh dễ dàng nhìn ra cô ấy coi Đường Ninh như là cọng rơm cuối cùng có thể cứu mạng mình: “Bởi vì em có một người anh trai có tính chiếm hữu vô cùng mạnh, em không muốn bị anh ta khống chế nữa, Đường Ninh, em xin chị, em không muốn người khác tìm thấy em, chỉ cần chị có thể giúp tôi sống yên ổn, chị muốn em làm gì cũng được. Còn lý do tối qua em lại đâm vào xe là bởi vì em đã trồn thoát khỏi lễ trao giải.”
“Anh của cô, người trong giới sao?” Đường Ninh tiếp tục hỏi.
Người phụ nữ im lặng vài giây rồi gật đầu.
Đường Ninh cũng suy nghĩ vài giây rồi nói với người phụ nữ: “Tôi trân trọng mọi duyên phận. Vì cô đâm vào xe của chúng tôi nên tôi có thể xem xét yêu cầu của cô. Nhưng tôi có giới hạn, hy vọng cô sẽ không vượt qua nó, nếu không, tôi sẽ không nhẹ tay đâu.”
“Tôi sắp phải đến đoàn phim, và tôi thiều một trợ lý, néu cô có thể làm được nhiều việc thì có thể theo tôi.”
Người phụ nữ ngây người nhìn Đường Ninh, cuối cùng gật đầu cảm kích: “Cảm ơn chị, em có thể làm tất cả.”
“Cô tên là gì?”
“Em là Lâm Thiển.” Người phụ nữ trả lời.
“Họ Lâm …” Đường Ninh hàm ý sâu xa nói hai chữ đó, rồi nói với Lâm Thiễn: “Đi tắm rửa, sau đó cùng tôi đến đoàn phim.”
“Em đi ngay đây.”
Đường Ninh biết rằng Lâm Thiển có một câu chuyện, và câu chuyện này sẽ rất đặc sắc. Nhưng cô không vội vàng khai thác mà cho Lâm Thiển một hy vọng. Sở dĩ cô sẵn sàng giúp đỡ Lâm Thiển này là vì cô thấy trên người Lâm Thiển có vài vết bầm tím, giống như dấu vét khi bị đánh.
Nếu cô ấy thực sự trốn thoát, hẳn là phải có liên quan rất lớn đến việc trốn tránh đòn roi này.
“Dù đã đồng ý đưa cô đi cùng, nhưng cô cũng phải đưa cho tôi một bản lý lịch. Chồng tôi sẽ không để một người không rõ lai lịch bên cạnh tôi đâu.”