Chương 1065:
Ông của con ngứa mắt muốn đánh nhau với người bên ngoài lắm rồi đấy.”
“Con hiểu mà.” Đường Ninh gật đầu.
Dù thế nào đi nữa, vẫn có cả gia đình lớn như vậy tin tưởng cô, cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không thừa nhận thất bại và sợ hãi.
“Buổi họp báo, con sẽ lo liệu.”
“Mẹ tin con.” Hạ Ngọc Linh xoa đầu Đường Ninh, sau đó đặt bình sữa vào tay Đường Ninh: “Tự mình chăm sóc hai đứa con trai của con đi, mẹ phải về trông cháu gái nữa, không thể để Lệ Hoa mệt mỏi.”
“Mẹ vắt vả rồi.” Đường Ninh cầm lấy bình sữa, quyết tâm chăm sóc hai đứa bé thật tốt, bởi vì cô sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, bỏ lại hai người quan trọng nhất này không để ý tới.
Kể từ bây giờ, Mặc Đình và các con là quan trọng nhất!
Sẽ có một cuộc họp báo vào một ngày nào đó.
Đường Ninh thong thả dắt hai con về nhà, đây là lần đầu tiên chị Long đến Khải Duyệt Đề Cảnh kể từ khi thoát khỏi nơi giam giữ, nhìn thấy hai đứa trẻ đang bò xung quanh Đường Ninh, chị không khỏi mỉm cười: “Có vẻ như bây giờ: em đã tận hưởng cuộc sống của em, bên ngoài vì em, mà nghiêng trời lệch đất.”
“Em lại không thể dùng cái chết để tạ tội.” Đường Ninh đặt Đường Đường trong vòng tay của mình, lại để Quả Quả gặm đôi chân nhỏ của Đường Đường.
“Nói về chuyện chính, chị đã có thông tin về vài người mà em muốn, nhưng là chúng ta không thể ký nhiều người như vậy cùng một lúc, hơn nữa, với tình hình hiện tại của em, mọi người sẽ không tin em, vì vậy chúng ta từng bước.
từng bước vậy.” Chị Long lấy ra thông tin, sau khi sinh con gái thì cả người đều không giống như lúc trước.
Đường Ninh không nói, chỉ là nhìn chị Long như vậy.
“Làm sao vậy?”
“Chị chỉ cảm thầy rằng dường như em bỗng nhiên trở lại, khi chúng ta còn ở Thiên Nghệ.” Lúc đó, chị Long có một tham vọng nghề nghiệp rất nghiêm túc, cũng chỉ muốn giúp cô có được tài nguyên, thế nhưng mà cô ấy luôn giao nó cho Mặc Vũ Nhu, làm cho chị Long buồn.
*Em không thể để cho chị thanh tĩnh hơn chút à, em không nghĩ đến chuyện cặn bã của Hàn Vũ Phàm sao?” Chị Long trợn mắt nói: “Chị đang nói chuyện chính đây này.”
“Em cũng không muốn bất kỳ người nào trong hồ sơ của chị. Trong lòng em đã có những ứng viên khác.” Đường Ninh trả lời chị Long: “Mọi chuyện sẽ được thảo luận sau buổi họp báo.”
“Những phóng viên đó, hoặc là muốn nhìn thấy em khóc lóc xin lỗi, hoặc là muốn xem em đùa giỡn rồi bịa chuyện của chính mình, không có một ai tốt cả.” Chị Long khit mũi: “Nhưng em là ai? Em là Đường Ninh, Đường Ninh chính là muốn đi một con đường khác thường.”
“Cho nên, bọn họ muốn xem cái gì thì cũng không thấy đâu.” Đường Ninh cũng nhún vai.
“Về phần những người đang ném đá sau lưng em…”
*Còn những kẻ đã ném đá sau lưng thì… rồi cũng biết ghi chữ ân hận ghi như thế nào.”
“Đột nhiên rất mong đợi cuộc họp báo.”
Đường Ninh nhướng mày.
Khi lần cuối Lâm Thiển đến Hải Thụy để nộp tài liệu, cô ấy gặp Quyền Tử Dạ ở hành lang, vẫn là giữ tư thế quyến rũ đó, đi đến đâu cũng đều khơi gợi ra củ đề để nói: “Này, trợ lý Lâm, chúng ta gặp lại nhau.”
“Xin chào Quyền tiên sinh, nhưng tôi nghĩ đây là lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nhau.” Lâm Thiền lạnh lùng đáp.
“Ý em là gì?”
“Theo nghĩa đen thôi.” Nói xong, Lâm Thiển muốn rời đi, nhưng lại bị Quyền Tử Dạ nắm lấy cánh tay.
“Tôi vì em mà mới vào Hải Thụy đấy.”
“Tôi không cầu xin anh.” Lâm Thiển nói một cách tàn nhẫn: “Anh, tôi đã nói rất rõ ràng từ lâu rồi. Anh có cuộc sống của mình và tôi cũng có con đường của mình. Không phải lúc nào chúng ta cũng gặp nhau. Anh cuối cùng vẫn là kết hôn đấy, mà tôi cũng sẽ tìm được nơi trở về của mình.”
“Em nói cái này, em không nghĩ là trái lương tâm sao?”
Quyền Tử Dạ ép hỏi Lâm Thiễển: “Từng nơi trên người của em? Anh chưa có sờ qua sao?”