Chương 1151:
Lâm Thiển không khỏi cắn một cái Quyền Tử Dạ, sau đó thở dài một hơi: “Anh muốn cả thế giới đều biết anh em chúng ta loạn luân sao?”
“Anh sống vui vẻ là được rồi. Anh không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác.”
“Thế nhưng mà tôi quan tâm, đừng khiến tôi khó xử như thế này.” Lâm Thiển nói với Quyền Tử Dạ một cách nghiêm túc.
Quyền Tử Dạ nghe xong liền ôm Lâm Thiển vào trong lòng: “Cứ để anh ôm một lúc, anh hứa, đêm nay, anh sẽ thành thật…”
Trong nháy mắt, trong lòng Lâm Thiền dịu đi, không giãy dụa nữa, ngay sau đó Quyền Tử Dạ hoàn toàn đã buông cô ra: “Khuya về nhà lại tiếp tục đi.”
Nói xong anh mở cửa phòng vệ sinh bước ra ngoài.
Lâm Thiển nhìn vào gương để trang điểm lại, nhưng không lâu sau, Lý ái cũng bước vào và hỏi Lâm Thiển: “Vừa rồi… hình như cô ở trong với Tử Dạ?”
“Lý tiểu thư, cô nghĩ nhiều quá rồi.” Lâm Thiễn trực tiếp trả lời.
Trông rất bình tĩnh.
“Nhưng, tôi rõ ràng trông thấy…”
“Cô hoa mắt đấy.”
Nhưng thực tế là, Lý ái làm sao có thể bị hoa mắt? Cô tận mắt nhìn thấy Quyền Tử Dạ đang lau vết son trên môi khi đi ra ngoài.
Chuyện gì đang xảy ra với hai anh em nhà này?
Trong lòng có chút bối rối, Lý ái tưởng tượng ra vô số khả năng, điều thuyết phục cô ta nhất chính là Lâm Thiển dụ dỗ Quyền Tử Dạ, dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, đúng không?
Nghĩ đến đây, Lý ái cảm thấy rằng Lâm Thiển đơn giản là ghê tởm.
Vì vậy, cô ta muốn nói với mẹ Quyền về chuyện này…
Không biết mẹ Quyền sẽ cảm thấy thế nào khi biết chuyện.
Sau khi trở lại phòng khách, Lý ái đi đến bên cạnh Quyền Tử Dạ, không nhịn được hỏi anh: “Tử Dạ… cái đó… Em vừa nhìn thấy anh ở trong phòng vệ sinh với Lâm Thiền, có phải em bị hoa mắt không?”
“Cô không có bị hoa mắt.” Quyền Tử Dạ dứt khoát thừa nhận.
“Gì… cái gì?” Lý ái kinh ngạc nhìn Quyền Tử Dạ, ánh mắt gần như muốn rơi xuống.
“Tai cô có vấn đề à?” Quyền Tử Dạ lắc đầu, dáng vẻ đáng tiếc nhìn Lý Ái.
“Ý anh là, vừa rồi anh ở trong nhà vệ sinh với Lâm Thiền, hai người **** sao?”
“Cho dù là gì thì cô cũng không có cơ hội.” Nói xong Quyền Tử Dạ trực tiếp từ trong góc đứng dậy, cầm ly rượu vang đi nơi khác.
Anh ta không thừa nhận, nhưng, cũng không phủ nhận.
Lý Ái nắm chặt tay, cảm thấy có chút mệt mỏi với sự giày vò của Quyền Tử Dạ. Đương nhiên mặc dù Quyền Tử Dạ không nói rõ ràng nhưng cũng không cho Lý Ái cơ hội.
Lý Ái không phải là không chịu nhận thua, nhưng cô ta không cam lòng để thua Lâm Thiền.
Dù sao, hai người họ cũng chỉ là anh em trên danh nghĩa mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lý Ái đi đến bên cạnh mẹ Quyền, nói nhỏ với mẹ Quyền: “Bác gái, cháu có thể nói chuyện một chút không?”
Mẹ Quyền gật đầu, nhanh chóng cũng Lý Ái ra khỏi phòng khách đến bãi cỏ bên ngoài.
“Noãn, cháu có gì muốn nói với cô à2”
“Cô ơi, cô không cảm thấy quan hệ giữa Tử Dạ và Lâm Thiển có chút thân thiết quá mức sao?”
“Noãn, hai đứa nó là anh em, đương nhiên sẽ thân thiệt rồi, cháu đừng để tâm.”
“Nhưng vừa nãy cháu nhìn thấy hai người hôn nhau trong nhà vệ sinh.” Giọng điệu của Lý Ái có chút khoa trương, dĩ nhiên cũng có phần kinh ngạc: “Cháu còn đi hỏi Tử Dạ, Tử Dạ không phủ nhận.”
Nghe đến đây, mẹ Quyền sững sờ, hai mắt đột nhiên mở to: “Cháu có chắc là không nhìn nhằm không?”
“Không đâu, khi Tử Dạ ra khỏi nhà vệ sinh còn lau vết son trên môi mà.”