Chương 1200:
“Sự tồn tại của Đường Ninh là để làm mới sự hiểu biết của chúng ta về làng giải trí mỗi ngày.”
Cũng vì việc này, Đường Ninh và Cự Tỉnh, Hạ Hàm Mạt và Châu Thanh đều nhận được sự chú ý ở các mức độ khác nhau, và danh tiếng của họ tự nhiên tăng cao.
Sau đó, trong nhóm chương trình “Đại mạo hiểm”, tất cả mọi người đều thay đổi cách nhìn với Hạ Hàm Mạt và công nhận cô ấy là một người dẫn chương trình thường xuyên, suy cho cùng, họ cần những người tài năng như vậy, đặc biệt là ở khả năng sinh tồn.
Vài ngày sau, Lâm Thiển đã bình phục hoàn toàn và chính thức tiếp tục công việc.
Khi đến Cự Tinh, thấy Đường Ninh, cô phát hiện ánh mắt Đường Ninh trông rất lạ.
“Sao vậy chị?”
“Em có muốn giải thích với chị, Lý Cẩn là gì của em không?” Đường Ninh truy vấn: “Sự việc Quyền Tự Dạ mới qua bao nhiêu lâu? Hả?
Lâm Thiển không ngờ rằng Đường Ninh lại quan tâm đến những chuyện tằm phào như thế, cô cười khúc khích, sau đó trả lời: “Coi như là bạn trai của em đi.”
“Là bạn trai thì là bạn trai, coi như cái gì mà coi như?”
Lâm Thiển suy nghĩ một lúc bèn đem quá trình quen biết đến nảy sinh tình cảm với Lý Cẩn kể cho Đường Ninh nghe.
Bao gồm cả việc Lý Cẩn giúp cô thoát khỏi nhà họ Quyền, rồi việc Lý Cần lên núi cứu cô ấy……
Nghe xong, Đường Ninh nói thẳng: “Về phương diện này, anh ấy ăn đứt Quyền Tự Dạ rồi, lúc đầu Quyền Tự Dạ không làm gì được em, nhưng Lý Cẩn như muốn ăn tươi nuốt sống em. Nhưng mà, em cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý, làm vợ quân nhân đồng nghĩa với việc đoàn tụ thì ít mà xa nhau thì nhiều đó.”
Lâm Thiễn lắc đầu, biểu cảm có chút mơ màng: “Em chưa nghĩ xa đến như vậy, đến đâu hay đến đấy thôi.”
Đó là vì tình cảm chưa đủ sâu sắc, Đường Ninh biết điều đó.
“Dù sao em cũng về rồi, hãy trở lại cương vị của em đi, “Đại mạo hiểm” chuẩn bị bám máy lại, Hàm Mạt cần có em bên cạnh.” Đường Ninh dặn dò: “Đương nhiên, lần này phải ra nước ngoài, em nghĩ cho kỹ xem rốt cuộc em có muốn đi không.”
Lâm Thiển trầm mặc một lát, cuối cùng nhìn Đường Ninh trả lời: “Tôi đi.”
Có lý do gì để không đi?
Đường Ninh nhẹ gật đầu, cười thần bí: “Cô ngược lại là thoải mái, nhưng chuyện của Quyền Tử Dạ, tôi có thể nhìn ra, cô là một người không bao giờ chịu nhường.”
*Ừ.” Lâm Thiển nhẹ nhàng nói, đồng ý với câu nói của Đường Ninh.
Sau đó, cô trở về căn hộ của Tinh Lam, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến New Zealand.
Tắt nhiên, đây sẽ là trận chung kết của Tinh Lam, và cô ấy cũng hy vọng rằng Tinh Lam có thể giành chiến thắng trong trận chung kết.
“Nếu như không giành được chức quán quân…”
“Cô cứ yên tâm đi.” Tinh Lam nghĩ rằng cô ấy đang dài dòng.
Lâm Thiển muốn nói với Lý Cận rằng chuyện cô ấy đi công tác, nhưng biết rằng anh ấy chắc hẳn cũng rất bận bịu nhiều việc trong quân đội, vì vậy cô ấy định đợi cho đến khi Lý Cận liên lạc với cô rồi mới nói chuyện. Vì vậy, Lâm Thiển cứ như vậy cùng Hạ Hàm Mạt lên máy bay.
Cuộc chiến vương giả của Tinh Lam sắp đến rồi. Trong toàn bộ trận đấu của cuộc hành trình, kể cả khi được xếp hạng nhất, Tinh Lam chưa bao giờ từng lười biếng. Trong ỗi trận đấu, cô đều chuẩn bị rất nghiêm túc và ngay từ đầu cô đã được Đường Ninh huấn luyện, người đại diện của Hải Thụy, mang theo sự thoải mái, cơ hồ không phải lo lắng gì nhiều.
“Đêm nay là trận đấu quan trọng nhất đối với cô. Tôi hy vọng cô có thể duy trì được trạng thái như trước. Có thể lên đoạt giải quán quân hay không quan trọng, quan trọng là tâm lý của của cô.”
“Tôi tin rằng đây là hy vọng mà chị Ninh muốn tôi nói với cô.”
Lý do mà người đại diện nhắc nhở Tinh Lam, là bởi vì cô biết rằng cô ấy đã thất bại khi giành chức vô địch, vì vậy người đại diện sợ rằng cô ấy sẽ bị gánh nặng tâm lý.
Trên thực tế, Tinh Lam hoàn toàn lo lắng.
Bởi vì cô đã từng một lần, cô chỉ còn cách chức vô địch một bước chân.
Nhưng bây giờ cũng vậy thôi, cô ấy thực sự sợ ai đó sẽ âm thầm gài bẫy mình.