Chương 1203:
Nhưng vì Đường Ninh đang mang thai nên cuôi cùng Mặc Đình đã không thực hiện những việc tiếp theo.
Người phụ nữ của anh là toàn năng.
“À, tuần sau Hải Thụy sẽ tổ chức tiệc chúc mừng cho Tinh Lam, đến lúc đó em sẽ phải tham dự với tư cách là bà chủ.”
“Còn anh thì sao?”
“Lúc đó anh vào đoàn rồi.”
Đường Ninh gật đầu, cuộn tròn trong vòng tay của Mặc Đình rồi ngủ thiếp đi, trên thế giới này ai cũng có thể không tin Mặc Đình, nhưng cô không thẻ không tin.
Lúc này, Lâm Thiển vẫn đang ở New Zealand, hoàn toàn không thể thích nghỉ với khí hậu nơi đây.
Hơn nữa, sau nhiều ngày như vậy, năm ngày mà Lý Cẩn nói vẫn chưa làm tròn, đến hôm nay cũng không có tin tức gì cả.
Lời nói của người đàn ông này thật sự không thể tin được.
Lúc rảnh rỗi, Lâm Thiển ngây người nhìn điện thoại, nhưng hai ngày sau, người gọi điện tới không phải là Lý Cần, mà là Tinh Lam.
Lâm Thiển còn tưởng rằng Tinh Lam muốn thông báo với cô chuyện mình đạt quán quân vì vậy giọng nói có chút trêu đùa: “Aiyo, không phải là quán quân đó sao? Đến giờ.
mới nhớ ra gọi điện thoại cho tôi sao?”
*Tôi gọi tới không phải muốn nói chuyện đó.” Giọng nói của Tinh Lam có chút nghiêm túc: “Tôi muốn hỏi cô, máy.
ngày vừa rồi cô có liên lạc với anh họ tôi không?”
“Không có, sao vậy?” Lâm Thiển đang dựa vào tường đột nhiên đứng thẳng dậy.
“Chú tôi gọi điện tới, ông ấy thực sự là không nhận được tin tức gì của con trai, vì vậy muốn hỏi cô.” Tinh Lam thở dài: “Chắc là vẫn đang thực hiện nhiệm vụ, thôi không sao, chờ tiếp thôi.”
Tuy nhiên, lại ba ngày trôi qua, Lý Cẩn vẫn không có tin tức gì, điều này khiến cho cha mẹ Lý đứng ngồi không yên. Bởi vì dù sao cha Lý cũng là quan chức cấp cao nhưng ông lại không biết con trai mình ở đâu, có thể thấy một người làm cha như ông lo lắng đến nhường nào.
Bởi vì lần này quá khác thường.
Lâm Thiển và Tinh Lam vẫn giữ liên lạc, cũng biết được tình hình. Mặc dù người cô vẫn đang ở New Zealand nhưng tâm trí đã bay đi đâu mắt rồi.
Có vẻ Hạ Hàm Mạt nhìn ra sự lơ đãng của cô, vì vậy trong khoảng thời gian rảnh rỗi liền nói với cô: “Hay là cô về nước tìm anh ấy đi, tôi ở đây có anh Châu chăm sóc rồi, chắc sẽ không có ván đề gì đâu.”
“Nhưng chị Ninh đã dặn dò…”
“Bên phía chị Ninh tôi sẽ giải thích, cô về đi.” Hạ Hàm Mạt cười vỗ vai Lâm Thiền.
Thực ra, từ sau trận mưa lũ, nhân khí của Hạ Hàm Mạt trong tổ chương trình đã rất cao rồi, tất cả mọi người đều lịch sự với cô, cộng thêm sự yêu thương đặc biệt của Châu Thanh. Vì vậy tình hình hiện tại của Hạ Hàm Mạt, thực sự không cần cô ở lại đây lo lắng.
Lâm Thiển vẫn do dự, mặc dù lý trí đang nhắc nhở cô nên ở lại đây. Nhưng trong lòng lại có một giọng nói vang lên nếu cô không trở về nhất định sẽ hồi hận.
Cho nên, Lâm Thiển nghe theo con tin, đặt vé về nước. Cô lại gọi điện cho Tinh Lam muốn biết quân khu của Lý Cẳẩn ở đâu.
Tỉnh Lam nghe xong hoàn toàn sững sờ: “Không phải cô muốn đi tìm anh ấy chứ?”
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết là được rồi.”
“Lực lượng không quân 8, căn cứ Thịnh Kinh, nhưng dù cô có biết thì cũng không vào được đâu.”
“Cái này cô không cần quan tâm.” Nói xong, Lâm Thiển liền cúp máy.
Cuộc đời này, Lâm Thiển đã làm rất nhiều những chuyện bốc đồng, nhưng vì tình cảm, đây là lần đầu tiên của cô.
Nhớ lại lần trước Lý Cẩn không quản gian khó lên núi, cô cảm thấy chỉ có thể làm như vậy mới không thẹn với lòng.