Chương 1259:
“Bác biết, cháu lo lãng chính mình không có danh phận. Bác nghe Lý _ Cần nói báo cáo nó cũng đã soạn rồi.
Chỉ cân cháu gật đầu đồng ý, bất cứ lúc nào cháu cũng sẽ là con dâu của chúng ta.”
“Nhưng là, cháu làm việc trong ngành giải trí.”
“Có chuyện gì đâu?” Mẹ Lý vô vào mu bàn tay Lâm Thiên và nói: “Chúng ta làm việc chân chính, không thẹn với lương tâm đúng không? Hon nữa bác đây vẫn đang đợi con giúp bác có chữ ký của ngôi sao đây/”
Lâm Thiền “…”
Có lẽ tât cả những khó khăn mà ông trời ban tặng trước đây đêu là thủ thách, chỉ đề nói với cô răng những điều tốt đẹp nhất sẽ luôn trường tổn.
Sau bao đau đón, Lâm Thiễn cảm thây mình thực sự may mãn khi gặp được Lý Cần và những người của Lý gia.
“Đi thôi, bác cùng cháu đi xem phòng.”
Tổ chức cuộc họp trong đài truyền hình là đề điêu chỉnh chương trình cho phù hợp với các sự kiện gân đây.
Đương nhiên, sẽ đề cập đến kế hoạch vệ “Đại mạo hiểm” Châu Thanh đã chuẩn bị rất hoàn hảo cho việc này, anh ta đã nghĩ đến việc giải thích khi trở lại chương trình như thế nào, anh ta có thể giải quyết việc anh ta chuyển sang công ty đôi thủ rất êm đẹp.
Có lẽ người khác nghĩ rằng: “Đại mạo hiểm” sớm muộn gì cũng sẽ được giao lại cho anh ta, nhưng khi nói đến những người ủng hộ chương trình này, giám đốc đài truyền hình thậm chí còn không nhìn Châu Thanh mà trực tiếp nói với người dẫn chương trình khác: “Anh cũng đã có kinh nghiệm dẫn chương trình “Đại mạo hiểm” ước đây, bây giò là lúc cần anh..
Sau khi nghe lời của giám. đốc đài truyền, tât cả mọi người đêu ngạc nhiên.
Hầu như tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Châu Thanh, tại sao điều này lại không giống với những gì họ mong đọi?
Quan trọng hơn là trong suốt cuộc họp, lão giám đốc không hề nhắc đến Châu Thanh và Hạ Hàm Mạt, coi như họ hoàn toàn không tồn tại.
Châu Thanh ngoài mặt thì bình tính, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, lão giám đốc đang cô ý gây sự với mình, nên mới làm nhục anh ta, một người anh cả trước đây của đài truyền hình, trước mặt nhiêu người như vậy.
“À thì… Trước mặt anh Châu, tôi e răng không tốt lắm?” Người kia nhìn lão giám đốc xâu hồ nói.
“Châu Thanh, tôi có những sắp xếp khác.” Lão giám đốc cười đáp.
“Nếu đã như vậy thì tôi sẽ nhận đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng này.”
Tất cả mọi người đều cho rằng lão giám đốc sẽ cho Châu Thanh kế _ hoạch tốt hơn so với “Đại mạo hiểm”, nhưng sau khi nói vê “Đại mạo hiểm”, lão giám đốc nói với Châu Thanh: “Sau khi cuộc họp kết thúc, anh ở lại, tôi có chuyện muôn nói với một mình anh.”
Không bao lâu, khi cuộc họp kết thúc, tật cả mọi người đêu đứng dậy rời khỏi phòng họp, trong toàn bộ phòng họp chỉ còn lại Châu Thanh và Hạ Hàm Mạt đang chờ sự sắp xêp của lão giám đôc.
“Châu Thanh, gần đây bên cạnh tiểu Anh thiếu nÿHộÌ giúp đỡ, tôi thầy Hàm Mạt thích hợp, để cô ấy đi qua giúp đi.” Lão giám đốc nói với hai người.
Châu Thanh không nói, nhưng Hạ Hàm Mạt không biết cô ta được sắp xếp làm gì.
“Về phần anh, dù sao cũng đã đi đến địa bàn của đối thủ, hiện tại trở lại tiếp quản “Đại mạo hiểm” nhất định không thích hợp. Bởi vậy, thời điểm quan trọng này nên làm những việc khác trước, chờ đợi cơ hội, đợi cho đên khi cơn bão này qua đi. Tôi sẽ giao lại “Đại mạo hiêm” cho anh.”
“Là thế này, Đào Đào đang mang thai và nghí thai sản, vì vậy anh có thê tạm thời tiếp quản công việc của cô ây.
“Giám đóc, đây là nói cho tôi chạy lấy tin tức sao?” Châu Thanh hiểu ý của lão giám đốc.
“Hiện tại bên ngoài rất căng, làm như vậy chỉ là tạm thời uât ức cho anh.”
Châu Thanh không gật đầu cũng, không lắc đầu, tuy rằng vẻ mặt vẫn như thường, nhưng Hạ Hàm Mạt có thể cảm giắc được bầu không khí trong phòng họp lúc này có chút kỳ quái.
“Tôi còn có chuyện khác, hai người suy nghĩ kỹ rôi đi báo cáo.” Nói xong, lão giám đôc xoay người rời đi.
Thấy người rời đi, Hạ Hàm Mạt nắm lây cánh tay của Châu Thanh hỏi: “Tiêu Anh là ai?”