Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1272



CHương 1272:

 

“Hả?” Lý Cần sững sờ một chút, tay đang thay quân phục đột nhiên dừng lại “Em nói, em đồng ý kết hôn.”

 

Thấy mặt Lâm Thiên ửng hồng, Lý Cần liền ôm lấy cô, đặt xuông bàn trang điểm: “Không lẽ em tưởng răng em có thể trốn thoát được. sao? Đã ở trong phòng của anh rôi.

 

“Nói nghiêm túc, em muôn anh giúp em điêu tra vê thân thê, em biêt bây giò có thê nhập vân tay và so sánh cơ sở dữ liệu dâu vân tay.”

 

“Nhỡ đâu, cha mẹ ruột của em không phải là người tốt thì sao?” Lý Cân hỏi Lâm Thiên: “Anh thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận mọi thứ rồi chứ?”

 

“Em muốn thật rõ ràng, trong sạch mà kết hôn với anh, , em không muôn sau này lại gây ra những chuyện rối loạn khiến nhả họ Lý hồ thẹn, dù gì thì mọi người đều tốt với em như vậy.

 

Lý Cần ôm Lâm Thiền vào lòng, khẽ gật đầu: “Anh đồng ý với em.

 

Chương trình mới bước vào ngày chuân bị thứ ba, cuôi cùng thì MC cũng xuật hiện trước mặt mọi người Hạ Hàm Mạt có thể nhìn ra Châu Thanh bị thương khá nặng, chỉ là cố găng chịu đựng, sắc mặt ìrăng bệch, nhưng thế thì sao chứ? Một kẻ khốn nạn bị bệnh liền không còn khốn nạn nữa sao?

 

“Anh Châu, sắc mặt anh không tốt, thật sự không sao chứ?” Staff vội vàng tới đỡ.

 

“Không sao, tiếp tục đi.”

 

“Anh Châu, anh thật là kính nghiệp…”

 

Hạ Hàm Mạt ở bên cạnh nghe vậy không khỏi nhếch miệng cười lạnh: “Anh Châu thật biết bán thảm, có cần tôi nói cho mọi người biết tại sao anh lại bị thương không?”

 

“Hạ Hàm Mạt, đừng có mà đuổi cùng giết tận.” Châu Thanh nghiền răng cảnh cáo.

 

“Tôi bây giờ còn phải chơi, tôi chỉ thích nhìn cái dáng vẻ anh đi theo làm tùy tùng cho tôi, không phải anh cũng nhất thiệt phải phục tùng chủ tịch Lưu sao? Tôi vô cùng tận hưởng cái cảm giác được ngồi trên đầu trên cổ anh, vì vậy tôi sao có thể đuổi cùng giết tận anh được chứ?”

 

Châu Thanh trừng mắt nhìn Hạ Hàm Mạt, nhưng Hạ Hàm Mạt chỉ cười: “Tôi biệt trong lòng anh đang nghĩ gì, anh muôn giêt tôi đúng không? Nói đến đây, tôi cũng cảnh cáo anh, Châu Thanh, tốt nhất bây giờ anh đừng có so bì sự tàn nhẫn với tôi. Đề anh chịu khổ đến cái mạng này tôi cũng không cần nữa, cho dù tôi có chết cũng phải kéo anh đi cùng.”

 

“Đồ điên.” Châu Thanh chửi rủa một câu rôi quay người rời đi Nhưng những ngày tháng hiện giờ của anh ta quả thật rât khô sở.

 

Dù sao thì anh ta cũng không dám về nhà, cố gắng nằm lì ở bệnh viện. Bởi vì anh ta sợ rằng nếu bị bắt được sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết.

 

Bỏi vì bây giò đang chồng đỡ Hạ Hàm Mạt, không có thứ gì khác, chính là sự hận thù đối với Châu Thanh.

 

Lưu tổng đối với cô ta thực sự rất tốt, giộng như sự bù đắp cho những thiếu thôn trước kia của cô ta, và cô ta cũng muồn quên đi đêm đó, nhưng một số chuyện, không thê nào đơn giản mà quên đi nó.

 

Xong xuôi công việc, Hạ Hàm Mạt đi đên Cự Tinh một chuyền, ngay cả khi cô ta biết, cô ta sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ của Lâm Thiền, như ng là dù chỉ cần được thấy Lâm Thiển, cô ta cũng sẽ cảm thấy bản thân nhẹ nhõm đi nhiều.

 

Gần đây, số lần Lý Cần đưa Lâm Thiên đi làm ngày càng nhiều, có phải là Lâm Thiển sắp kết hôn?

 

Hoàn toàn chính xác, khi Lâm Thiên đên trường quay, cô cũng đã nói với Đường Ninh và chị Long vê chuyện này.

 

Chị Long sau khi nghe xong liền cười vui vẻ: “Cự Tỉnh của chúng ta đã lâu không có một sự kiện vui vẻ, em nhanh cưới đi.”

 

“Em đã quyết định đúng rồi đấy?”

 

Đường Ninh cũng mừng thay cho Lâm Thiên, dù sao thì cô ây cũng gặp được một người đàn ông thực sự tôt với cô ây.

 

“Vâng.” Lâm, Thiển gật đầu: “Lý gia đối với em rất tốt. Em nghĩ có lẽ kết hôn cũng tốt.”

 

“Chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi.”

 

“Nhưng Lý gia vẫn ủng hộ em ra ngoài làm hi này sao?” Chị Long vân còn nghỉ ngờ.

 

“Vâng, em đã nói với họ về trường hợp này, và họ vận rất ,ủng hộ.” Lâm Thiên giải thích xong rồi lại chìm sâu vào trầm tư: “Tuy nhiên, gân đây em đang kiểm tra thân thế của mình.

 

“Haha, nói không chắc em lại là thiên kim tiêu thư của nhà giàu nào đó không phải sợ.”

 

Chị Long luôn lạc quan như vậy Đường Ninh và Lâm Thiên phải cười theo.

 

“Đường tông, La phu nhân đến rôi.”