Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1360: 1360





“Đình, anh hiểu em mà.

Em không thích bị người khác uy hiếp.

Nếu thật sự bị ép buộc, em sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt.”
Mặc Đình vừa nghe, hai vợ chồng ngâm hiệu.

“Anh hiểu rồi, sau hai giờ, anh sẽ cho em tin tức.”
Đường Ninh biết, Mặc Đình nhất định hiều những gì cô đang nghĩ, vì vậy bây giờ, tất cả những gì cô phải làm là bảo Lục Triệt tìm thây Lâm Thiền càng sớm càng tốt.

Lúc này, trời đã rất khuya, Lâm Thiển và con gái của chủ khách sạn sau khi dò hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một trang trại gần đó có thẻ qua đêm.

Tuy nhiên, hai anh em nhà nông lại tỏ ra đặc biệt nhiệt tình với hai người Lâm Thiễn: “Không biết hai vị tiểu thư làm sao lại đên một nơi xa xôi như này?”
“Chúng tôi đến tìm một người…”
“Lễ nào, cũng vì chuyện máy bay rơi không?” Anh cả của hai anh em hỏi Lâm Thiên: “Có lẽ hai người không tin tôi.

Khi máy bay rơi, tôi đang chăn cừu gân đó, vì âm thanh quá lớn nên đàn cừu của tôi chạy lạc hêt rôi, vì vậy tôi đã đuôi theo mãy con cừu chạy khắp nơi..


“Còn gì nữa không?”
“Ngoài ra, tội bắt gặp một người quân nhân cao gây với thương tích khắp người đang bước.xuÔng khe núi.

Vì lúc đó tôi rât sợ nên tôi không dám xuất hiện hỏi anh ta… Không lẽ hai người tìm anh ta à?”
Lâm Thiển vừa nghe, trực tiếp nắm lấy vạt áo của người kia hỏi: “Anh thực sự nhìn thây?”
“Tôi thật sự nhìn thấy, loại chuyện này làm sao có thê nói dỗi được?”
“Anh ấy vẫn còn sống?”
“Ừm, còn có thể đi bộ, nhưng khu hạ lưu có rất nhiều dã thủ.

Tôi không biết anh ta có thể đi ra ngoài hay không.”
Người đàn ông bất lực nói: “Chúng tôi đều là người trên núi, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng không biết lót xấu thế nào nên cũng không dám lại gân anh ta…
Lậm Thiển nghe xong, nước mắt trực tiếp trào ra từ hốc mắt cô, hiện tại cô đang nghĩ đến việc đi sâu vào khe núi, đi tìm Lý Cần.

Nhưng cô con gái của chủ khách sạn cứ nhìn hai anh em, vì cô ấy luôn cảm thấy có điều gì đó không Ôn, nhưng cô ây không thê nói ra được là không ôn chỗ nào.

“Ninh Tương…”

“Cô Lâm, tôi biết cô đang rất lo lắng, nhưng trời sắp tồi, chúng ta không thê vào được.

Hơn nữa, chưa có từng ai đến trung tâm khe núi, cũng không biết ở có sẽ có cái gì.

Cho dù cô có muốn đi thì cũng phải kiên trì qua đêm nay.” Con gái chủ khách sạn nghiêm túc nói với Lâm Thiên: “Đừng tùy hứng.”
Lậm Thiền sau khi nghe xong.

liền gật đầu, bởi vì nêu chỉ có mình cô thì có lẽ có thể liều mạng được, nhưng cô còn mang theo một người nên cô không thê bỏ qua sự an toàn của người khác.

“Vậy cô ngoan ngoãn nghe lời, nghỉ ngơi sớm giữ vững tinh thân.”
Lâm Thiền tuân theo…
Vào lúc này, tám giờ tối.

Đã đến thời hạn hai giờ mà giám đốc Phạm đề cập, nhưng Đường Ninh vẫn đợi cuộc gọi của Mặc Đình, cuối củng vào phút cuối, điện thoại di động của Đường Ninh đỗ chuông.

“Những gì em muốn anh làm giúp em đã xong.”
“Con gái hay vợ ông ta?”
“Cả hai” Mặc Đình trả lời.

Cuộc trò chuyện giữa hai người rất ngăn gọn nhưng đều là trọng điểm, đơn giản là Mặc Đình ăn miệng trả miềng, mời vợ và con gái giám đốc Phạm đến một khách sạn dưới quyền của Hải Thụy, bây giờ đang thưởng thức một bữa tối thịnh soạn.

Sau đó, Đường Ninh gọi điện cho giám độc Phạm..