Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1491: 1491





Đường Ninh nặng nề nhìn vào mắt đối phương, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, cười cười: “Tôi không có bạn trai.”
Chỉ là có chồng mà thôi!
Đối phương thấy Đường Ninh phủ nhận, cũng không ép buộc, nhưng dưới đáy mắt lóe lên một tia tinh ranh khiến Đường Ninh cảm thấy cả người không thoải mái, cô có dự cảm tương lai chắc chắn sẽ bị người đàn ông này để mắt đến.

“Chuyện Lam Vũ xôn xao náo động như thế, xem ra Đường tiểu thư không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.”
Đường Ninh cười cười, rõ ràng là không muốn nói chuyện với đối phương, đây là cách mà cô luôn dùng để giữ khoảng cách với người khác.

Dường như đối phương cũng nhìn ra Đường Ninh không có ý định nói chuyện tiếp, cho nên cũng cười cười bước về chỗ ngồi của mình.

Đường Ninh cũng không cho rằng đối phương nhìn thấy rõ Mặc Đình, nếu không thì hiện tại cũng không nói chuyện kiểu như thế, mà quan trọng hơn là, đối phương không thể nào không biết nếu đắc tội với Hải Thụy thì có kết cục như thế nào.

Người phóng viên kia nhân lúc Đường Ninh nghiêng đầu nhìn lên, vẫn đôi mắt đó, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

Mặc dù anh ta không thấy rõ người đàn ông thân mật cùng với Đường Ninh là ai, nhưng mà… tuyệt đối không phải giống như lời Đường Ninh nói, không đơn giản là có bạn trai như thế.

Cho đến nay, tin tức đen tối của Đường Ninh đều rất khó mà đào ra được, bởi vì cô rất cần thận.

Nhưng mà loại người này, một khi bị phát hiện ra vấn đề, thì không phải là tin tức nhỏ, cho nên chuyện xấu này của Đường Ninh anh ta chắc chắn sẽ theo chân, lần này… thật sự may mắn.

Thanh cao như thế, không phải cũng quần lầy đàn ông sao!
Tâm Đường Ninh có chút bắt an, sau khi máy bay hạ cánh lập tức gửi một tin nhắn cho Mặc Đình: “Đình, chúng ta bị phát hiện rồi… Lúc ở sân bay, bị phóng viên của phòng làm việc nhìn thấy em bước xuống từ xe của anh, em không biết anh ta thấy được nhiều hay ít, người này xem ra không thành thật cho lắm.”
Mặc Đình mới bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy tin nhắn của Đường Ninh, nhíu mày: “Em cứ yên tâm ký hợp đồng, chuyện này anh sẽ xử lý.”
“Bao giờ anh mới trở về?”
“Vẫn chưa xác định được.”
Đường Ninh nghe thấy bốn chữ “chưa xác định được”, rất muốn trả lời một câu “em nhớ anh”, nhưng lại sợ Mặc Đình sẽ phân tâm, cho nên cô lại đổi câu khác, “em chờ anh”.

Chị Long vào đón người, nhìn thấy tâm trạng Đường Ninh không tốt, đoán một chút liền biết là bởi vì xa cách Mặc Đình: “Chị đã thấy tin tức của Hải Thụy, boss lớn ở bên kia vẫn ổn chứ?”
“Ừm.” Đường Ninh gật đầu.

Chị Long vừa lái xe, vừa quan sát Đường Ninh qua gương chiếu hậu, giọng nói có chút phức tạp: “Đường Ninh, em cũng không nhận ra em đã lún vào quá sâu sao? Cho dù là thời điểm em ở bên cạnh Hàn Vũ Phàm, em cũng không trở thành dáng vẻ như thế này, quan trọng nhất là, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là rời xa boss lớn có vài ngày mà thôi.”
Đường Ninh ngơ ngác một chút, gật đầu thừa nhận: “Có lẽ em… đã yêu Mặc Đình.”
“Đó là chồng của em, yêu anh ta là quyền lợi của em, vậy anh ta thì sao? Boss lớn thì sao?” Chị Long quan sát những biểu hiện rất nhỏ của Đường Ninh, phát hiện ra cho dù cô đang ở dưới sự che chở bốn bề của Mặc Đình vẫn thiếu cảm giác an toàn: “Em và boss lớn, có thể là vì thời gian ở bên cạnh nhau không đủ lâu, tình sử không nhiều, nhưng Đường Ninh à, em tự hỏi bản thân một chút xem, nếu như… boss lớn cũng giống như Hàn Vũ Phàm, phản bội em một lần nữa… Em sẽ chịu đựng được sao?”
Đường Ninh im lặng một lát, nghĩ đến những ngày qua ở cùng Mặc Đình, lập tức khôi phục lòng tin: “Em không phải là Đường Ninh của trước kia, không thể nào có chuyện không nhận ra Hàn Vũ Phàm thứ hai, lần này em tin tưởng vào con mắt chọn người của em, bất kể như thế nào, em cũng sẽ cùng anh ấy đi đến tận cùng.

Mà đúng rồi, chị Long, chị phải làm tốt công tác chuẩn bị, lúc Mặc Đình đưa em đến sân bay đã đụng phải chó săn.”
“Em nói cái gì?” Chị Long bị dọa đến nỗi dẫm mạnh vào chân phanh.


“Cho dù là muốn để lộ mối quan hệ của em và Mặc Đình, hay là £ £ £ z: ;:, muốn không chế phạm vi hoạt động của em, cứ quan sát trước đã…” Đường Ninh nghiêm túc nói.

“Vậy em cứ chuẩn bị cẩn thận để có mặt tại nghi lễ ký kết hợp đồng với Tranh Điền trước, chị đưa em đến gặp Lan tổng.”
Đường Ninh nhẹ gật đầu, mà chị Long thì mở tin tức giải trí ở trong xe, những tin đồn liên quan đến diễn viên của Hải Thụy, đã khiến cho ánh mắt của công chúng chuyển dời khỏi người của Lam Vũ.

“Lam Vũ này, đúng là có một chút may mắn.”
Đó là bởi vì con bài tốt nhất trong tay Mặc Đình còn chưa được dùng đến.

Chị Long thấy Đường Ninh nãy giờ không nói gì liền biết cô đang lo lắng cho Mặc Đình, cho nên liền đổi đài sang một bài hát nhẹ nhàng: “Em không thể giúp được gì, mà boss lớn sẽ xử lí rất ôn thỏa, Hải Thụy lớn như thế, chẳng lẽ em còn sợ boss lớn mệt mỏi sao?”
Đường Ninh nhếch môi: “Quan tâm một người thì dù anh ấy có năng lực như thế nào đi nữa, thì em vẫn lo lắng.”
Chị Long nghẹn lại, không nói thêm gì nữa, hai người nhanh chóng đến nhà của Lan Hề, cùng ở đó còn có cả An Tử Hạo.

Đây là lần đầu tiên An Tử Hạo và Đường Ninh chính thức gặp mặt, nhưng mà đối phương lại khiến cho cô phải chọc vào một phiền phức lớn, cuối cùng lại để cô nhận hét tất cả.

Chị Long nhìn sắc mặt của An Tử Hạo, đương nhiên sẽ không quá tốt, nhưng Đường Ninh vẫn cứ bình tĩnh tự nhiên như trước, không tranh giành quyền thế.

“Bởi vì chuyện ký kết của cô còn cần phải giữ bí mật, nên hẹn gặp trong nhà, không ngại chứ?” Lan Hề bê một cốc cà phê đến cho Đường Ninh: “Thế nhưng chuyện của Tử Hạo… tôi muốn hỏi ý kiến của cô.”
“Tôi đồng ý.” Đường Ninh nói đều đều: “Nhưng có một điều kiện, đó là không được hỏi đến cuộc sống riêng tư của tôi.”
An Tử Hạo ngồi trên ghế salon ngắng đầu nhìn Đường Ninh, phát hiện cô người mẫu hai mươi sáu tuổi này dường như có sức kiềm chế đến đáng sợ, bởi vì cô có thể điều chỉnh được cảm xúc của mình rất tốt.

Cho nên anh ta cười cười đứng dậy bước đến trước mặt Đường Ninh, đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hi vọng anh sẽ không tiếp tục tạo ra sơ suất như ở EH.”
An Tử Hạo nghe xong, càng tự nhiên cười cười, rồi dùng ngón tay chỉ vào huyệt Thái Dương, cam đoan với Đường Ninh: “Yên tâm, tôi lấy cái đầu mình để đảm bảo.”
“Đường Ninh, sau khi cô tiến vào Tranh Điền, cạnh tranh cũng không giống như trước đó, Dương Tịnh và La Hạo, hai người đều có trong tay mấy người mẫu đứng đầu, việc tranh giành tài nguyên chắc chắn không thể tránh khỏi…”
“Đây là chuyện của tôi, cũng không cần Lan tổng lo lắng.” An Tử Hạo trực tiếp nhận lấy về mình.

Lan Hề nhíu mày: “Anh còn giành được từ tay bọn họ sao?”
“Cô có thể thử một chút.”
“Được, tôi sẽ chuẩn bị nghỉ thức long trọng cho cô, đến lúc đó, anh tự mình đến tuyên bồ tin tức Đường Ninh ký hợp đồng…”
Lan Hề hiện tại bị Dương Tịnh và La Hạo ngăn cản, cho nên mới cần An Tử Hạo vào Đường Ninh lập thành một nhóm đi ngăn chặn, sau này, chính là chiến trường đối đầu với Dương Tịnh và La Hạo…
“Đúng rồi Đường Ninh, bây giờ cô… không có vấn đề gì về tình cảm chứ?” Lan Hề đột nhiên hỏi, loại chuyện này bình thường đều phải báo cáo với công ty quản lý, để tranh phát sinh tình huống đột ngột, để cho tình huống không thể khống chế xuất hiện.

Ánh mắt của Đường Ninh bỗng nhiên trở nên có chút phức tạp, nhưng… cô cũng không giấu diếm: “Có.”
Lan Hề sửng sốt một chút, phát hiện ra mình dường như còn chưa thể hiểu hết Đường Ninh: “Nếu để lộ ra ánh sáng thì làm sao bây giờ? Đường Ninh, cô đã bỏ qua thời kỳ vàng son nhất, không thể lại tiếp tục có chuyện xấu.”
“Hợp đồng không có hạn chế việc tôi không có quyền yêu đương, mà hơn nữa, tôi và anh ấy cũng không phải là quan hệ bạn trai bạn gái… Anh ấy là người nhà vía là người tôi thân yêu nhất.” Đúng hơn là… chồng.

“Cô tự mình cân nhắc xem xét đi!” Lan Hề yên tâm hơn một chút: “Tử Hạo, anh phải làm tốt công tác giữ bí mật chuyện này.


quay lại thì tôi sẽ thông báo rằng anh đã trở lại Tranh Điền, để chuyện của Đường Ninh lắng lại một chút.”
An Tử Hạo nhẹ gật đầu, mọi chuyện Lan Hề cân nhắc đều luôn suy nghĩ thấu đáo.

Sau đó, An Tử Hạo rời khỏi văn phòng của Lan Hề, nhưng trên đường lại gặp Dương Tịnh, hai người gặp nhau, Dương Tịnh nói với An Tử Hạo: “Chuyện lúc trước tôi không cố ý tung ra cho truyền thông.”
An Tử Hạo ngẳng đầu lên với thái độ thờ ơ: “Dương Tịnh, tôi…
An Tử Hạo đã trở lại, nên tôi sẽ không cho ai có cơ hội làm tổn thương tôi nữa, huống chỉ là cơ hội làm tổn thương nghệ sĩ của tôi.

Sắc mặt Dương Tịnh thay đổi, thông tin nghệ sĩ trong tay càng chặt: “Chúng ta đã từng là bạn tốt như vậy.”
“Suyt… đừng nói những lời khiến người khác ghê tởm.”
Nói xong, An Tử Hạo rời khỏi công ty, để lại Dương Tịnh ở lại, nắm chặt tay, cùng chờ xem.

Nghệ sĩ?
An Tử Hạo, anh nghĩ rằng với nguồn lực hiện tại của anh thì cần bao nhiêu năm mới có thể đào tạo ra một người mới nỗi tiếng như vậy? Dương Tịnh chế nhạo trong lòng.

Nhưng cô ta không ngờ rằng chiếc mặt nạ kiêu hãnh của mình sẽ sớm bị xé nát.

Lúc này, Đường Ninh vừa mới đến Mỹ, không lâu sau khi vào khách sạn, Mặc Đình đã sai người mang theo dụng cụ cải trang, Đường Ninh đội tóc giả rồi đeo kính râm vào, nhìn cũng vô cùng chỉnh tề, chuyên nghiệp, thoạt nhìn quả nhiên là một người mẫu rút lui khỏi hào quang, hóa thân thành nữ phiên dịch.

Hai người thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp đến thẳng bệnh viện nơi diễn viên Hải Thụy nằm.

Vì có sự bao che của Mặc Đình và Lục Triệt nên thân phận của Đường Ninh không bị người khác phát hiện.

Diễn viên là một nam một nữ, nữ diễn viên trong đó có thể được coi là một người nỏi tiếng.

Vì vụ nỗ nên hai người họ bị thương ở các mức độ khác nhau và cần thời gian hồi phục lâu dài.

Tuy nhiên, đoàn làm phim không thừa nhận rằng đó là trách nhiệm an toàn của mình, còn chụp mũ vào đầu của diễn viên, đồng thời yêu cầu Hải Thụy bồi thường.

Lý do khiến Mặc Đình phải ra mặt là vì lo cho người bạn của mình lâm vào tình thế khó xử, nếu không, theo tính khí của Mặc Đình thì đội luật sư của Hải Thụy chưa bao giờ thua kiện.

“Tổng giám đốc, tôi đã liên hệ với đoàn làm phim, bên kia đồng ý gặp mặt vào sáng mai.” Lục Triệt vừa đi vừa nói với Mặc Đình.

“Vậy hãy chơi với bọn họ.” Mặc Đình bình tính đáp.

“Ngoài ra, ngài Asa đã đặt chỗ trong nhà hàng rồi, chỉ đợi chúng ta qua thôi.”
“Vậy thì đi thôi.” Mặc Đình vừa đáp vừa nắm lấy tay phải của Đường Ninh khuất tầm mắt người khác.


Đường Ninh sững sờ một chút, cô còn tưởng rằng người đàn ông này khi bận rộn sẽ quên mắt sự hiện diện của cô, nhưng thật ra anh không bao giờ quên đặt ánh mắt lên người cô.

Hai người đi gặp bạn của Mặc Đình ở Mỹ, là con lai bằng tuôi Mặc Đình, chỉ có điều trời sinh tính phóng đãng, hay chơi bời, đương nhiên loại người này làm việc rất thuận lợi nên công ty điện ảnh truyền hình bọn họ thành lập cũng rất nồi tiếng.

Chỉ là anh ta rất yêu phụ nữ đẹp, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi chân dài của Đường Ninh…
Khi Đường Ninh bước vào nhà hàng, anh ta trở nên hưng phấn, thậm chí còn không nói chuyện chính mà trực tiếp hỏi Mặc Đình: “Đây là thư ký của anh sao?”
Mặc Đình nhìn ánh mắt của anh ta, sắc mặt lập tức tối sầm lại: “Tốt hơn hết là anh nên rời mắt khỏi cô ấy đi.”
“Sao vậy? Cô ấy là bạn trên giường của anh sao?”
Mặc Đình còn chưa kịp nói gì thì Đường Ninh đã đoạt trước: “Đúng là bạn cùng giường, nhưng thời hạn hiệu lực là cả đời.”
“Tình nhân?”
Mặc Đình trực tiếp kéo người qua, đánh dấu chủ quyền: “Vợ!”
“Nên anh hãy bỏ ngay cái ánh mắt lỗ mãng kia đi.”
“Loại vợ gì? Loại thông gia sao? Chẳng lẽ anh định trở mặt với tôi vì cô ấy à2”
Mặc Đình ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Thế thì không cần, nhưng tôi có thể giết anh đáy.”
Đối phương nghe thấy lời nói của Mặc Đình, lập tức hiểu rõ địa vị của Đường Ninh trong lòng Mặc Đình, cũng không còn nói đùa nữa: “Hóa ra là yêu thật.” Nói xong Asa còn đứng lên, cực kỳ trịnh trọng vươn tay ra nắm lấy tay Đường Ninh: “Thật xin lỗi, vừa rồi là do tôi quá trớn, tôi còn tưởng rằng… bất kể như thế nào thì đây cũng chỉ là hiểu làm mà thôi.”
Dù sao thì ngành giải trí lớn như thế, Mặc Đình có cả một đế quốc trong vòng này, bình thường loại người này phải trái ôm phải ấp, dạo chơi ở các bụi hoa, ai lại ngờ được anh sẽ trực tiếp kết hôn?
Đường Ninh tựa vào trong lòng Mặc Đình, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của đối phương, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt gật nhẹ đầu.

“Thế nhưng sao tôi cứ cảm thấy chị dâu rất quen nhỉ?” Asa quan sát Đường Ninh một chút, nhưng cũng không dám làm càn một lần nữa, lúc nào nên vui đùa, lúc nào nên nghiêm túc anh ta đương nhiên biết rõ, đây là người phụ nữ có thể khiến Mặc Đình liều mạng, tất nhiên cũng là đối tượng mà anh ta phải lùi lại không dám động đến.

“Nói chuyện chính đi…” Mặc Đình kéo một cái ghế để Đường Ninh ngồi xuống, trực tiếp bảo Asa nói chuyện chính.

Đường Ninh cảm thấy hơi buồn cười vì sự ngây thơ của anh, nhưng trong lòng lại rất ám áp.

“Lần chụp ảnh này là ở giữa sườn núi, hơn nữa chuyện này rất đột nhiên, cho nên rất khó xác định được ai đúng ai sai, Đình…
Em đương nhiên là tin tưởng diễn viên dưới trướng của Hải Thụy, ban đầu chuyện này không có phức tạp đến thế, nhưng mà… nhà tài trợ của đoàn làm phim “Đoạt mệnh” đột nhiên rút lại vốn, khiến cho nguồn vốn quay phim của đoàn trở nên eo hẹp, cho nên mới đẩy lên đầu Hải Thụy.

Chuyện này là do em làm việc không tốt, lại khiến cho anh tổn thất hai người có năng lực, lần này loạn như thế, chắc chắn là ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm diễn viên của bọn họ.”
“Ai quan tâm đến chuyện này? Nhưng mà, hai người kia là diễn viên quốc tế mà Hải Thụy đã bỏ ra thời gian bốn năm để bồi dưỡng, đáng tiếc…” Rơi từ vị trí cao nhất xuống, đồng nghĩa với ngôi sao rơi xuống khỏi bầu trời, sự nghiệp của bọn họ nhất định sẽ bị gián đoạn.

“Nếu là những công ty khác, thì hai diễn viên này sẽ như thé, nhưng mà tổng giám đốc Hải Thụy là anh.” Asa hàm ý cười một tiếng: “Hôm nay em hẹn anh đến, chính là muốn cho anh thấy lập trường của mình, đều để anh quyết định, em và Phiến Phương đã không còn quan hệ gì nữa.”
Mặc Đình không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén sâu xa.

“Cuối cùng em cũng nhớ ra, chị dâu là ai… Không phải là người mẫu châu Á rất nỏi tiếng ở Mỹ vài ngày trước sao?” Asa bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, sau đó trêu chọc hỏi Đường Ninh: “Chị dâu, nếu chị là người mẫu, công việc chắc cũng rất bận rộn, sao lại đi theo Đình chạy ngược chạy xuôi như thế? Chẳng lẽ lại không yên lòng, sợ anh ấy làm loạn bên ngoài hả?”
Đường Ninh cười cười, hoàn toàn không tỏ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ, chỉ quay đầu hỏi Mặc Đình: “Anh dám?”
Mặc Đình lắc đầu, nhanh chóng trả lời: “Không dám.”
Sau khi Asa nghe xong, kinh ngạc một lúc sau đó cười phá lên: “Hóa ra boss lớn cũng có ngày bị người khác quản như thế…”
Mọi người rảnh rỗi lại ngồi nói chuyện thêm vài câu, sau đó Asa có việc gấp muốn rời đi sớm, chỉ là trước khi đi còn bị Mặc Đình cảnh cáo: “Chuyện tôi và Ninh kết hôn, giữ bí mật.”
“OKI” Đối phương đưa tay ra dấu, sau đó vội vàng rời khỏi quán rượu.

Đường Ninh ngồi nghe hai người nói chuyện từ đầu đến cuối, trong lòng thấp thoáng cảm thấy khó chịu.

Mặc Đình phát hiện cô không nói gì, lập tức cầm lấy tay của cô: “Sao vậy?”

“Bình thường luôn thấy anh ký vô số tài liệu, mở vô số cuộc họp, hiện tại mới phát hiện ra những gì em nhìn thấy chỉ là mặt ngoài… Em có thể giúp gì được cho anh không?”
“Ngành giải trí chính là một nơi như thế, em muốn nắm giữ càng nhiều, thì thứ phải hi sinh cũng rất nhiều, cho nên em nhất định phải ở bên cạnh anh mãi mãi.”
Đường Ninh không nói gì, chỉ nắm chặt tay Mặc Đình, kéo anh đứng dậy: “Đi thôi, về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai không phải vẫn còn một trận chiến ác liệt cần phải đánh sao?”
Sau khi về khách sạn tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, Đường Ninh vốn dĩ muốn Mặc Đình nghỉ ngơi, nhưng Mặc Đình lại lấy máy tính ra, đầu tiên là nhìn vào hòm thư công việc của cô.

“Hai ngày này ở nước Mỹ, không thể yên tâm nên muốn xử lý chuyện của Hải Thụy sao?”
“An Tử Hạo gửi một bưu phẩm cho em.” Mặc Đình mở bưu phẩm ra, đưa cho Đường Ninh xem: “Chuyện trợ lý của Lam Vũ phơi bày ánh sáng là tác phẩm của An Tử Hạo, thật sự anh ta rất có năng lực, mà hơn nữa, hành trình mà anh ta sắp xếp cho em, cũng đều là những lựa chọn hàng đầu mà anh đã xem xét, không nói về tính cách của anh ta, thì có thể nói rằng, cho dù công việc ở Hải Thụy, anh ta cũng có thể làm được.”
“Được, em đồng ý.”
“Dứt khoát như thế sao?”
“Không phải anh đã nói, những thứ anh ta sắp xếp cũng là lựa chọn hàng đầu của anh sao? Em tin anh.” Đường Ninh thật sự rất hy vọng Mặc Đình có thể giảm bót một chút gánh nặng.

“Nhưng mà An Tử Hạo muốn ngày mai em về nước, Lan Hề đã chuẩn bị để công bố chuyện em ký hợp đồng với Tranh Điền.”
Mặc Đình gập máy tính lại, ôm lấy cơ thể Đường Ninh nằm xuống: “Trở về đi…”
Đường Ninh nghe được ba chữ này, không trả lời, chỉ kéo chăn đắp lên người.

“Nghi thức ký hợp đồng với Tranh Điền, rất quan trọng đối với em.”
“Anh thật sự rất hi vọng em vân sẽ ở bên cạnh anh, nhưng mà… không thể lấy sự nghiệp của em để trả giá cho chuyện này, nghe lời anh, em đã vắt vả đi đến hôm nay…”
Đường Ninh không nói gì… trong lòng thoáng qua cảm giác mắt mát, bởi gì trong lòng cô rất rõ ràng, với địa vị hiện giờ của mình, cô vẫn chưa có tư cách là người đứng bên cạnh Mặc Đình hai mươi tư giờ một ngày.

“Chỉ hai ngày…”
Đường Ninh vẫn như cũ không hề lên tiếng, chỉ là ở dưới lớp chăn, ôm chặt Mặc Đình, hơn nữa, cô là người chưa bao giờ chủ động, bây giờ lại xoay người nằm trên cơ thể Mặc Đình, cúi người hôn lên đôi môi mỏng kia.

Mặc Đình có chút bất đắc dĩ, để mặc cho cô hôn, bởi vì trong thời điểm yêu đương cuồng nhiệt, tách ra một chút cũng sẽ cảm thấy dài dằng dặc.

Lần này, hai người vận động kịch liệt, Đường Ninh đã ngủ mê man, chỉ cảm thấy có người ôm cô đi tắm rửa, rồi giúp cô đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Đình lái xe đưa Đường Ninh đến sân bay: “Bất kể xảy ra chuyện gì, phải gọi cho anh trước tiên.”
Đường Ninh đưa tay ôm lấy Mặc Đình, lại tìm kiếm một nụ hôn À 0/2E BÊ{ cày ¿ Ä Š DA hệ SƯ NT sâu, rôi mới lưu loát đeo khâu trang và kính râm lên, đây cửa bước xuống xe.

Vợ chồng… đã ở bên nhau, làm sao có thể dễ dàng tách ra?
Đường Ninh nhịn xuống cảm giác muốn quay lại, cũng nhịn xuống sự xúc động muốn gọi điện thoại, ngồi trong phòng chờ máy bay, mở điện thoại ra lướt tin tức của Thịnh Kinh.

Nhưng mà Mặc Đình lại gửi cho cô một tin nhắn: “Đừng nhìn điện thoại như thế, không tốt cho mắt.”
Trái tim Đường Ninh chấn động, vội vàng ngắng đầu tìm kiếm bóng dáng Mặc Đình khắp nơi, thế nhưng lần này anh đã thật sự rời khỏi sân bay.

Trong lúc đợi máy bay, Đường Ninh vô cùng khiêm tốn che giấu đề phòng người khác trong biển người nhận ra, thế nhưng vẫn không tránh khỏi việc có người nhận ra cô.

Đó là một người đàn ông cao gầy, sau khi đăng kí xong liền trực tiếp đến chỗ ngồi của Đường Ninh, đưa danh thiếp cho cô: “Đường Ninh tiểu thư, chào cô, tôi là phóng viên của phòng làm việc Hoa Vinh.”
Đường Ninh nhìn mặt của đối phương, lập tức lễ phép nhận lấy danh thiếp: “Chào anh.”
“Tôi vừa… nhìn thấy cô bước xuống từ một chiếc xe con màu đen, người đàn ông đưa cô đến sân bay hẳn là bạn trai của cô?”
Đường Ninh nghe xong lập tức giật mình, cô bị chụp lén rồi sao?
“Đường tiểu thư không cần lo lắng, tôi chưa chụp được cái gì cả… chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, muốn chụp cũng không kịp…”.