Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1670: 1670





Đó là một hiện tượng kỳ lạ.

Nếu là một ngôi sao bình thường, ở nơi như thế này làm chuyện như vậy, chắc chắn sẽ bị coi là đang lăng xê, phô trương.

Nhưng, đặt trên người Đường Ninh và Mặc Đình lại hòa hợp đến vậy.

Điều đó khiến mọi người cảm thấy thoải mái.

Bởi vì khí chất cắm dục của Mặc Đình từ lâu đã ăn sâu vào trong tâm trí cư dân mạng, chỉ bằng anh lúc trước thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia, nhưng bây giờ anh sẵn sàng nhường không gian và tự do của mình cho Đường Ninh.

Mọi người có đủ lý do để tin rằng anh thật lòng đối xử tốt với cô.

Điều kỳ lạ hơn nữa là mặc dù mọi người đều biết rằng địa vị của Đường Ninh trong giới khác một trời một vực với Mặc Đình, nhưng …
Chết tiệt, không ai nghĩ rằng cô ấy đang trèo cao.

Cô ấy rõ ràng là một người bình tĩnh, nhưng vừa rồi, để ngăn không cho Mặc Đình phải cực nhọc, cô đã cúi đầu để giải thích để mọi người giơ cao đánh khẽ.

Tình yêu bình đẳng đối với người đàn ông khiến người ta cảm thấy kính trọng từ tận đáy lòng.

Có bao nhiêu người phụ nữ, đặc biệt là những nữ minh tỉnh, cho rằng được hưởng sự nuông chiều của đàn ông là điều đương nhiên …
Nhưng Đường Ninh thật sự để ý tới Mặc Đình, cũng thật sự quan tâm đến việc anh ấy có mệt hay không!
Ẵ “Thành thật mà nói, trước đây tôi không thích Đường Ninh lắm.


Tôi cứ nghĩ cô ấy phách lối.

Nhưng hôm nay nhìn thấy cô ấy tháo kính và cúi đầu với mọi người vì Mặc Đình, tôi đột nhiên cảm thấy cô ấy không còn đáng ghét như vậy nữa.”
“Cảm nhận của tôi hoàn toàn trái ngược cô.

Tôi nghĩ Đường Ninh là người đối xử với người mình vô cùng tốt.

Nhìn trợ lý của cô ấy là biết, Hơn nữa cô ấy và Mặc Đình bên nhau, tôi thật sự có thể cảm nhận được sự tôn trọng của cô ấy dành cho Mặc Đình, thực ngưỡng mộ quá đi.


Đó là những cuộc trò chuyện và thảo luận giữa những người qua đường, đi cùng một hướng với hai người.

Nhưng giò phút này, trong mắt Đường Ninh chỉ có Mặc Đình, cho nên vừa lên máy bay, Đường Ninh liền nói với Mặc Đình: “Mau đi ngủ đi.

Em chưa từng thấy anh mệt như vậy.”
Mặc Đình không lên tiếng, dựa vào vai Đường Ninh, chốc lát đã tiến vào giấc mộng.

Đường Ninh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của anh, cảm thấy vừa đau lòng vừa bắt lực…
Trong mười một giờ bay, Mặc Đình hầu như không tỉnh lại, Đường Ninh cũng không quấy rầy anh.

Mặc dù toàn thân tê dại, cô vẫn bất động cho đến khi máy bay thông báo sắp hạ cánh, Mặc Đình mới từ từ mở mắt.

“Tỉnh rồi?”
‘ “Anh đã ngủ bao lâu rồi?” Mặc Đình ngồi thẳng người, xem qua thời gian rồi lại nhìn Đường Ninh: “Gần mười tiếng? Em vẫn luôn giữ nửa nằm thế này sao?”
“Em không sao.” Đường Ninh nói.

Mặc Đình không tin, vươn tay ôm cô vào lòng, chỉ thấy toàn thân cô đều cứng ngắc….

“Từ sau đừng ngốc như vậy nữa.”
“Nhưng em thích làm những điều này cho anh, hơn nữa tình yêu, chẳng phải là chuyện hai kẻ ngốc ở bên nhau sao?”
Đường Ninh nhìn bộ dáng đau lòng của Mặc Đình, bất giác mỉm cười.

Bởi vì cô cảm thấy trên đời này sẽ không có cặp đôi nào giống như họ.

Cho dù một vấn đề nhỏ như vậy cũng có thể khiến đối phương đau lòng rất lâu.

Kết quả có thể đoán, lúc xuống máy bay, Đường Ninh được bế xuống…
Đường Ninh cũng có người hâm mộ ở Pháp, vì vậy cô chỉ có thể vùi đầu vào ngực Mặc Đình vì cô không muốn một lần nữa bị bao vây.

Ban đầu, Mặc Đình còn nghĩ rằng sau khi đến Pháp, để Đường Ninh nghỉ ngơi do chênh lệch thời gian, nhưng Fearles nói rằng cô ấy một khắc cũng không thể đợi được và yêu cầu hai người mau chóng đến phòng làm việc.


Đường Ninh hiểu tâm trạng của Fearles, nên cô nói với Mặc Đình: “Em ở trên máy bay cũng ngủ rất lâu rồi, hơn nữa bước vào phòng chụp hình ai còn biết bên ngoài là đêm hay ngày?
Em có thể …”
Mặc Đình ôm chặt cô ba phút, sau khi hai vợ chồng đến Pháp vội vàng tắm rồi lại vội vàng đến phòng làm việc của Fearles.

Nhìn thấy hai người, Fearles rất kích động, lập tức ôm lấy Đường Ninh nói: “Tôi không thể chờ đợi được, muốn cho cô xem thử.”
Khi Đường Ninh nhìn thấy thành phẩm, cô vô cùng thán phục trước tài năng của Fearles, bởi vì khí chất của bộ quần áo này rất giống với nữ diễn viên trong “đồ nhi ngốc”.

“Đi thôi…” Trong mắt Mặc Đình cũng mang theo một chút mong đợi.

Đường Ninh gật đầu, sau đó vào phòng thay đồ, sau khi mặc bộ quần áo đầu tiên, cô đột nhiên cảm thấy mình là nữ diễn viên đó, nữ diễn viên đó là chính cô.

Trên người Đường Ninh bây giờ là một chiếc váy kẻ ca rô màu đen trắng, kết hợp với một chiếc khăn lụa màu đỏ rượu, Đường Ninh đột nhiên nghĩ đến hình dáng của nữ diễn viên trong kịch bản.

Đặc biệt là đoạn cô gái bị các đại gia bao dưỡng, đôi mắt vô hồn tìm kiếm trong quán bar, muốn cam chịu chấp nhận số mệnh nhưng lại cảm thấy không cam lòng, cô mặc chiếc váy kẻ caro ngồi trên quầy bar, quan sát những người đàn ông qua lại, hy vọng sẽ gặp một người khiến trái tim cô loạn nhịp, sau đó cùng nhau trải qua một đêm tuyệt vời!
Đường Ninh đem theo cảm giác này bước ra khỏi phòng thay đồ.

Sau đó, Fearles che miệng lộ ra vẻ hết sức ngạc nhiên, bởi vì khi cô ấy bước vào là Đường Ninh, nhưng khi bước ra, cô đã hoàn toàn biến thành một người khác, thậm chí lớp trang điểm trên mặt không thay đổi.

Vẻ mặt của Mặc Đình cũng lộ rõ sự phức tạp.

Bởi vì anh biết Đường Ninh rất giỏi trong việc tìm ra cảm giác mà bộ quần áo muốn thể hiện.

Nhưng anh không biết rằng Đường Ninh còn rất biết suy đoán kịch bản của mình.

“Hoàn hảo! Quá hoàn hảo!” Fearles thốt lên …
“Trời ơi, đây là ai, đây vẫn là Đường Ninh sao?”
Đường Ninh nhìn Mặc Đình đầy mong đợi, hai người nhìn nhau rất lâu nhưng không nói với nhau câu nào, cuối cùng … Mặc Đình kéo Đường Ninh vào lòng, ôm chặt lấy cô.


Bởi Đường Ninh dường như khiến anh nhìn thấy một nhân vật sống động trong kịch bản …
“Mặc Tổng, cậu vẫn còn chần chừ gì nữa?” Fearles hào hứng nói: “Nữ chính của bộ phim, tôi nghĩ cô ấy là duy nhất.”
Sau khi nghe lời của Fearles, Đường Ninh mới hiểu ý cô ấy, vội giải thích: “Tôi nhiều nhất chỉ có thể cho mọi người một sự tham khảo muốn tìm diễn viên như thế nào thôi.”
Mặc Đình không bày tỏ nhiều, bởi vì anh không muốn ép Đường Ninh làm bắt cứ chuyện gì, cũng không muốn tạo áp lực lớn như vậy cho Đường Ninh.

Đường Ninh thấy Mặc Đình trầm mặc, lúc này mới hiểu ra nói: “Không phải anh cũng nghĩ em thích hợp đấy chứ?”
“Bởi vì anh hiểu em và biết em muốn bày tỏ cảm xúc gì.” Đây là lời nói thật lòng của Mặc Đình.

Đường Ninh quá hiểu anh, vì vậy cô cũng có thể hiểu kịch bản của anh.

“Nhưng công ty đã thương lượng với Nhạc San San rồi, vì vậy, em yên tâm, chỉ là chụp một bức ảnh lớn thôi.”
“Vâng.” Đường Ninh gật đầu.

Cô là người ngoài ngành, nếu muốn cô đóng vai một người đi đường hay một xác chết, cô nghĩ cô còn có thể đảm nhiệm, nhưng nữ chính … lại còn là nữ chính trong kịch bản của Mặc Đình.

“Mặc Tổng, cậu thật sự không cân nhắc chút sao?”
“Tuần lễ thời trang sắp bắt đầu rồi…” Mặc Đình chuyển chủ đề: “Hơn nữa, tôi hy vọng cô ấy sẽ nở rộ trong lĩnh vực của mình.

Cô ấy không thiếu thứ gì.

Hiện tại không cần phải chuyển hướng.”
“Cậu sẽ phải hối hận.” Fearles luôn cảm thấy như thế, có một số thứ chính là vận mệnh đã định sẵn..