Chương 359: Lão già thối, đây là ức hiếp ai đây chứ?
Không đợi Đường Huyên phản ứng, Đường Ninh cúp điện thoại, lúc đặt điện thoại xuống, trong đôi mắt thật khó để giấu đi một sự sâu lắng.
Xuất thân Đường gia cũng không phải là ý nguyện của cô, cô đã tự mình nghiêm khắc trừng phạt bản thân nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn không đủ sao? Người của Đường gia, còn muốn bức ép cô đến bước nào nữa chứ?
“Chị Ninh…”
“Chị không sao.” Đường Ninh hướng về phía Hàn Hinh Nhi nở ra một nụ cười an ủi, mưa bên ngoài cửa sổ khiến cho tâm trạng Đường Ninh trở nên có chút nặng tru, nhưng sau khi nghĩ đến Mặc Đình, trái tim Đường Ninh từ từ hồi phục trở lại, thậm chí là có chút ấm áp kỳ lạ không thể hiểu được.
Cô đã từng, vì trốn tránh Đường gia và chăm sóc cho Hàn Vũ Phàm mà cam tâm từ bỏ sự nghiệp cô yêu quý nhất, cam tâm lui về hậu đài để làm một người vợ hiền một người mẹ tốt, thế nhưng bây giờ, cô cảm thấy đứng ở vị trí chói mắt nhất mới có thể xứng đôi với sự tuyệt thế của Mặc Đình.
Vì vậy, cô sẽ không vì Đường gia chùn chân lần nào nữa.
“Chị Ninh, có người gõ cửa, chắc là boss, em đi mở cửa.”
“Ừm.”
Đường Ninh mỉm cười với Hàn Hinh Nhi, thế nhưng điều khiến cô không thể tưởng tượng đến, người cầm chiếc ô màu đen xuất hiện ở cửa vậy mà lại là trợ lý bên cạnh ông cụ Đường: “Đường Ninh tiểu thư, chủ tịch muốn gặp cô, chính là ở trên chiếc xe chuyên dụng bên dưới lầu.”
Đường Ninh liếc nhìn Hàn Hinh Nhi một cái, tâm trạng tuy phức tạp, nhưng vẫn không tìm được lý do để từ chối ông cụ Đường, huống hồ, người cũng đã đến dưới lầu rồi?
Đường Ninh ra hiệu Hàn Hinh Nhi không cần đi theo, còn dùng khẩu hình môi để nói với cô bé, gọi điện thoại cho Mặc Đình.
Hàn Hinh Nhi gật đầu, đợi sau khi Đường Ninh rời khỏi, vội vàng móc điện thoại ra, bắt đầu quay số gọi cho Mặc Đình.
“Alo, boss, người của Đường gia đến tìm chị Ninh rồi!”
Mặc Đình vốn đang trên đường đi đến đoàn phim, nghe thấy lời nói khẩn cấp của Hàn Hinh Nhi, ngay lập tức tăng tốc…
Dưới lầu…
Trợ lý cầm ô đưa Đường Ninh đến bên cạnh chiếc xe chuyên dụng màu đen dưới một cái cây lớn, còn Đường Ninh xuyên qua ô cửa kính của chiếc xe nhìn thấy được ông lão đang ngồi trong đó, không khỏi có chút than thở, vì cô đã không còn nhớ rõ lần trước gặp ông nội là 4 năm trước hay 5 năm trước nữa rồi…
“Đường Ninh tiểu thư, xin mời lên xe ạ.” Trợ lý kéo mở cửa xe.
Đường Ninh dừng lại một chút, cuối cùng cũng ngồi lên trên xe chuyên dụng, ngay cả đồ quay phim cũng chưa kịp thay ra.
Ông cụ cả người cuộn cuồn chính khí cương trực, ngồi thẳng lưng trên xe, nghiêng đầu liếc nhìn Đường Ninh, khỏi giễu cợt một tiếng: *Con hiện giò chính là cái đức hạnh như thế này à?”
“Ông là vì chuyện bị đăng trên báo mà đến sao?” Đường Ninh không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu như đúng, thì con sẽ nghĩ cách giải quyết, ông không cần phải đích thân chạy đến đây một chuyền đâu.”
“Hừ.” Ông cụ phẫn nộ hừ một tiếng: “Con thì có khí phách rồi, đã 9 năm rồi, Đường Ninh, con không nhớ mẹ con, và ông nội con một chút nào hay sao?”
“Nếu con đã có can đảm rời khỏi gia đình, sao lại lại không chịu đựng nổi ánh mắt khinh thường miệt thị của mấy người đó chứ?”
“Ông nghĩ nhiều rồi, sở dĩ con rời khỏi Đường gia là vì con muốn gia nhập vào làng giải trí.” Đường Ninh phụ nhận: “Nước hoa không phải là sự hứng thú của con.”
“Nhưng mà con có thiên phú.”
Đường Ninh yên lặng đi, không nói thêm gì nữa.
Thế là bầu không khí trong xe chuyên dụng bỗng nhiên giống như đông cứng lại vậy, khiến cho người ta ngột ngạt khó thở.
Đường Ninh trầm tư một lát sau, sau đó đáp: “Con hiện giờ rất tốt.”
“Con hiện giờ tốt chỗ nào? Ngày ngày đều bị những người chẳng ra làm sao, vớ va vớ vẫn đạp dưới chân, vinh quang mà con muốn, ông không thể cho con được hay sao?”