Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 452



Chương 452:

 

Sau khi Đường Ninh cảm ơn anh ấy, cô ấy rời đoàn phim cùng với Tống Nghiên Thư, trong khoảng thời gian này, Đường Tĩnh Tuyên cũng gọi điện, đây được coi như một loại quan tâm đối với cô ấy.

 

“Tốt hơn hết em nên chăm sóc bản thân mình đi, bây giờ anh là tiểu thiên vương, cả ngày đừng làm chuyện mắt não.”

 

Mức độ nỗi tiếng gần đây của Đường Tĩnh Tuyên, cô ấy biết, vừa ra đĩa nhạc mới, vừa tham gia một loạt các Chương trình tạp kỹ, xem ra có vẻ như sau việc bị hãm hại vừa rồi, cậu ấy đã dần hiểu ra con đường sinh tồn trong giới giải trí.

 

Đường Ninh rất hài lòng, cho nên cho dù cô ấy tạm thời thờ ơ ngoài vòng luẩn quản vì mang thai, cô ấy cũng sẽ không lo lắng Đường Tĩnh Tuyên sẽ bị ai phát giác.

 

Nhưng mang thai ư2 Có đơn giản như vậy không?

 

Khi trở về nhà, vừa chập tối, Mặc Đình vẫn còn ở Hải Thụy chưa tan làm.

 

Đường Ninh đứng trong phòng khách nhìn gia đình nhỏ của cô ấy và Mặc Đình, nhìn lại cuộc sống giữa cô và Mặc Đình một năm qua, trong lòng cô ấy ngập tràn ngọt ngào.

 

Ngày mai chính là ngày kỷ niệm ngày cưới, trong suốt một năm qua, cô ấy đã trải qua những thăng trầm, đã nhìn thấu những gian khổ, điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là bên cạnh cô ấy luôn có Mặc Đình cùng đồng hành.

 

Nhìn thời gian có vẻ vẫn còn sớm, Đường Ninh muốn làm một bữa tối thịnh soạn cho Mặc Đình, nhưng chị Long đã gọi vào lúc bảy giờ.

 

Đường Ninh tưởng rằng chị Long tới chúc mừng kỷ niệm ngày cưới đầu tiên của cô ấy, nhưng sau khi cuộc gọi được trả lời, cô ấy nghe thấy giọng nói vội vàng của chị Long: “Đường Ninh, em có ở đoàn phim không? Bây giờ.

 

chị đi tìm em.”

 

“Em ở nhà, xảy ra chuyện gì vậy?” Thần kinh của Đường Ninh đột nhiên thắt lại vì giọng điệu của chị Long.

 

“Chị không biết tìm ai nữa, chị chỉ có thể tìm em…”

 

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Đường Ninh nghe thấy tiếng khóc nức nở trong giọng nói của chị Long, theo lý thuyết mà nói, Lục Triệt không thể bắt nạt chị Long.

 

“Chị đang ở bệnh viện Thịnh Kinh, khoa sản phụ.”

 

Đường Ninh sững người trong giây lát, chị Long đã muốn mang thai lâu như vậy nhưng vẫn đều không có tin tức gì, chẳng lẽ cơ thể chị ấy đã xảy ra chuyện gì sao? Đường Ninh không nghĩ muốn tới chuyện khác, chỉ an ủi chị Long: “Đừng hoảng hốt, gửi địa chỉ cho em, em lập tức qua đó.”

 

“Đừng nói cho Lục Triệt” Chị Long nghẹn ngào dặn Đường Ninh một câu, sau đó mới nói cho Đường Ninh biết hiện tại mình đang ở đâu.

 

Để không bị người khác nhận ra, Đường Ninh thay đổi đơn giản, sau đó lái xe ra ngoài. Bốn mươi phút sau, cô ấy lo lắng bước vào bệnh viện tìm bóng dáng chị Long, cuối cùng cũng tìm được chị Long ở phòng khám thứ hai.

 

“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Chị Long hai mắt sưng đỏ, ghé vào tai Đường Ninh nói gì đó, Đường Ninh sững sờ, lập tức an ủi chị ấy: “Sẽ không có chuyện gì đâu, phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra.”

 

Hóa ra cô ấy bị mất máu ở đâu đó, bác sĩ nghi ngờ cô ấy có thai nhưng lại bị sẩy thai, chị Long sợ hãi nên đã gọi điện thoại cho Đường Ninh.

 

“Tại sao không trực tiếp nói cho Lục Triệt biết chứ?”

 

“Gần đây anh ấy chịu quá nhiều áp lực công việc, chị không muốn làm anh ấy thất vọng.” Chị Long thở dài, ánh mắt vừa tự trách vừa khó chịu: “Sao chị có thể bát cẩn như vậy? Chị đã mong ngóng đứa bé báy lâu nay…”

 

“Đừng tự dọa mình sợ.” Đường Ninh ôm Sơ Long an ủi: “Trước tiên phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra.”

 

“Chị không dám.” Chị Long sợ hãi, quả nhiên như bác sĩ dự đoán, chị ấy đang mang thai nhưng lại bị sẩy thai.

 

Nếu đúng như vậy, làm sao chị ấy có thể chấp nhận được?

 

“Chị thật sự không dám… Chị rất muốn sinh cho Lục Triệt một đứa bé.”

 

“Bằng không, em sẽ cùng chị làm chuyện đó?” Đường Ninh cố gắng động viên chị Long: “Bác sĩ chỉ suy đoán mọi chuyện đều phải thông qua kiểm tra chỉ tiết, dù sao ngày mai em cũng sắp xếp đi khám sức khỏe, không bằng lúc này làm cùng chị?”

 

“Ngoài ra, nếu như có em bé rồi, mà chị không chịu kiểm tra, vậy hậu quả là cái gì, chị đã nghĩ đến chưa?”

 

Nghe xong lời của Đường Ninh, chị Long cuối cùng cũng rung động tâm can, từ chối hơn nửa ngày, mới gật đầu: “Vậy thì chúng ta cùng nhau làm…”

 

“Ừm, em sẽ ở bên chị.”