Chương 593:
Bằng không thì chính là tự rước lấy nhục!
Buổi tối, trước khi bước vào cuộc tuyển chọn cuối cùng, ông cụ Mặc nói chuyện điện thoại với Đường Ninh: “Không có việc gì, muốn nhờ cậy ông nội sao?”
“Phó thác cho ông trời.” Đường Ninh cười đáp: “Con đã làm hết những gì nên làm, con có thể làm được, và con không còn gì hồi tiếc nữa.”
“Đây chính là khí phách của người Mặc gia chúng ta…”
Mặc lão gia vốn còn muốn khen ngợi Đường Ninh thêm vài câu nữa, nhưng điện thoại trong tay Đường Ninh lại bị Mặc Đình kéo ra: “Ông, giờ đã quá muộn rồi, Ninh phải nghỉ ngơi.”
“Tiểu tử thói, cháu không nghĩ vì vợ mà chuẩn bị một chút, để ta mở cửa sau?”
“Ninh không cần.” Mặc Đình tự tin đáp.
“Coi như cháu…”
Nhìn thấy hành động trẻ con của Mặc Đình, Đường Ninh không nhin được nói: “Lân sau đừng làm như vậy với ông nội.”
“Anh chỉ muốn em nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa ông rõ ràng muốn tìm cảm giác tồn tại, đừng để ông được như ý.”
Sau khi nghe những lời của Mặc Đình, Đường Ninh không khỏi bật cười, cuối cùng an ổn dựa vào lòng của Mặc Đình, chìm vào giấc ngủ say…
Ngày hôm sau, tại tòa nhà Star Entertainment, bây giờ là lúc bình chọn 5 ứng cử viên lọt vào giải thưởng Phi Thiên cho diễn xuất mới xuất sắc nhất. Mười diễn viên mới cuối cùng sẽ chỉ có năm đề cử. Tất nhiên, giải thưởng cuối cùng sẽ chỉ có một người duy nhát.
Mặc lão gia tham gia bình chọn, bình xét bước vào vòng bỏ phiếu đầu tiên, cuối cùng, sau khi kết thúc bỏ phiếu, diễn viên thứ năm và thứ sáu được đặt song song với nhau.
Diễn viên đứng thứ năm đóng vai chính trong bộ phim đề tài chủ nghĩa hiện thực “Sinh tồn”, đương nhiên người đứng thứ sáu là Đường Ninh.
Đường Ninh xếp thứ sáu!
Điều này khiến Mặc lão gia cảm thấy khó hiểu, đối với kỹ năng diễn xuất của Đường Ninh, lọt vào top ba còn dư sức, tại sao người bình chọn cho cô ấy lại ít như vậy.
“Tôi nghĩ đẩy Đường Ninh xuống dưới. Dù sao cô ấy vẫn là một tài năng mới, còn những người còn lại luận về lai lịch và kỹ năng diễn xuất đều hơn cô ấy. Đây là điều không thể chối cãi.”
“Không thể chối cãi?” Mặc lão gia trực tiếp cắt ngang lời nói của đối phương, hừ lạnh một tiếng: “Giải Phi Thiên không luận lai lịch chỉ luận kĩ năng diễn xuắt.”
“Mặc lão, người có thể ngồi ở đây đều có tư cách máy chục năm rồi, lẽ nào không nhìn ra ai không có kỹ năng diễn xuất sao? Vậy ông nói xem trong số mười người này, ai không có kỹ năng diễn xuất?” Người kia chế nhạo lại.
“Tất cả chúng tôi đều biết mối quan hệ giữa ông và Đường Ninh, nhưng chúng tôi vẫn hy vọng ông có thể duy trì một thái độ công bằng không thiên vị.”
“Nói kỹ năng diễn xuất với tôi đúng không?” Ông cụ cũng không chịu thua, trực tiếp kêu người lấy ra hai bộ phim, đương nhiên lúc này phải dựa vào so sánh đề nói chuyện: *Nếu đã như vậy, thì chúng ta cùng so sánh kỹ năng diễn xuất của hai người họ thật kĩ càng.”
“So sánh thời gian hai người vào ngành và số lượng tác phẩm của họ là vô nghĩa, vì vậy tôi sẽ không đề cập đến những thứ đó nữa, tôi sẽ chỉ nói về diễn xuất.”
Mặc lão gia vừa dút lời, ông lập tức yêu cầu nhân viên công tác lấy ra hai đoạn đặc sắc nhất trong hai bộ phim, sau đó chiếu lên màn hình lớn sau lưng ông…
Trong “Sinh tồn”, nữ diễn viên này vào vai một kỹ sư mù, để làm nổi bật những chỉ tiết nhỏ, cô ấy còn có tình mặc ngược quần áo, bị bắt nạt, cũng chỉ có thể hướng trong không trung vung loạn nắm đấm, sự thê lương của một nhân vật bé nhỏ ngồi đầu đường được thể hiện một cách vô cùng tinh tế.
Sau đó, trong “Kỳ phu”, vai nữ nhà văn do Đường Ninh diễn, vì nghỉ ngờ rằng mình bị nhiễm virus, đã kiểm tra cơ: thể của mình trong nhà vệ sinh. Từ tưởng tượng bản thân biến thành một con quái vật đến cuối cùng xác nhận rằng mình không bị nhiễm bệnh, cô thở phào nhẹ nhõm. Toàn bộ quá trình diễn xuất vô cùng trồi chảy và trọn vẹn, thậm chí chỉ trong ba phút ngắn ngủi, đã hoàn thành việc chuyển đổi thăng hoa cảm xúc của nhân vật.
Kỹ năng diễn xuất của cả hai người đều không chê vào đâu được…
Mới nhìn thì có vẻ khó phân biệt người thắng cuộc, nhưng…
Ông cụ cười nói sau khi đoạn phim được phát xong: “Không phải tôi muốn bảo vệ ai, mà là kỹ năng diễn xuất của Đường Ninh. Dù thế nào cũng không phải là lý do để chúng ta thẳng tay đầy cô ấy xuống.”
“Vậy ý của Mặc lão ông? Là đầy “Sinh tồn” xuống sao?”
“Tôi cũng không có nói như vậy. Kỹ năng diễn xuất của cô gái này quả thực rất đáng nẻ và rất có khí chất. Ý của tôi là, mấy diễn viên xếp ở đằng trước có diễn xuất thực sự hoàn hảo? Tôi thật không hiểu. Hai người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất tại sao lại lần lượt xếp thứ năm và thứ sáu.”
“Các ông muốn làm cái gì? Tôi biết những người đằng trước kia có lai lịch, cho dù đến lượt thì cũng nên đến lượt họ rồi, nhưng giải thưởng Feitian chính là tàn khốc và thực tế như vậy. Đây không phải lai lịch định đoạt. Nếu ông thích an ủi người khác, thì có thể mua một viên đường cho cô ấy. Nhưng đây là nơi đánh giá của Lễ trao giải Phi Thiên, vì vậy, hãy hết sức thu hồi lại sự bất cẩn của các ông đi. “