Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 655



Chương 655:

 

“Đường Huyên bán đứng em gái ruột của mình, mang tin Đường Ninh có thai bán cho Diệp lam với giá 2.000.000 nhân dân tệ.”

 

*Còn Diệp Lam muốn khoanh tay đứng nhìn, không muốn nhúng tay vào, liền đưa thông tin này cho đối thủ cạnh tranh giải Phi Thiên- Dương Hi.”

 

“Cuối cùng, Dương Hi đùa với lửa có ngày bỏng tay, khiến bản thân phải vào đồn cảnh sát, đương nhiên suýt chút nữa đã hại chết Đường Ninh và đứa con trong bụng cô ấy.”

 

“Mọi người nói xem ba người này, rốt cuộc ai đáng trách hơn cả.”

 

“Còn phải hỏi? Đương nhiên là Đường Huyên, cô ta là chị ruột của Đường Ninh mà.”

 

“Tôi thì thấy rằng Diệp Lam xấu xa bỉ ổi nhát, chỉ biết bỡn cợt người khác, kết cục lại bị hại đến sảy thai, thật là tuyệt.

 

*Tôi thấy Dương Hi vẫn là đáng trách nhất, mọi người cũng xem video đó rồi đấy, khi đó cô ta đã ra lệnh cho vệ Sĩ giết chét đứa con trong bụng Đường Ninh.”

 

“Tôi thấy rằng, dù là ai ác hơn ai, ít nhất mọi người cũng nhìn thấy được kết cục của họ, mọi người nghĩ mà xem người mà họ muốn đối phó là ai cơ chứ?”

 

Câu bình luận này vừa đăng lên tất cả mọi người đều chỉ đăng một biểu tượng cảm xúc như nhau đó là “Like”

 

Đường Ninh……

 

Người mà họ đối phó là Đường Ninh!

 

Tất cả mọi người trong lòng đều rõ, Diệp Lam bị bạo lực gia đình đến mức sảy thai, đó mới chỉ là bắt đầu.

 

“Mới đầu tôi còn cho rằng, người đầu tiên bị tính sổ là Dương Hi cơ, nhưng không ngờ lại là Diệp Lam – người không quan trọng lắm.”

 

“Một mình Diệp Lam bị xử lý đến dã man như’ vậy……vậy còn Dương Hi và Đường Huyên……”

 

Dường như mọi người đều đang chờ đón kết cục của hai người này, dù sao, hai người đó đã làm những việc thật đáng phẫn nộ……

 

Rốt cuộc những kẻ xấu sẽ phải chịu thê thảm đến mức nào?

 

Diệp Lam nhập viện vì bị cha Hứa bạo hành gia đình, báo.

 

chí tràn vào. Theo lẽ thường, bệnh viện nhất định sẽ kiểm soát được. Tuy nhiên, Diệp Lam đã nhập viện và giới truyền thông phong tỏa cả bệnh viện, nhưng công ty của cô ta như thể câm điếc hoàn toàn…

 

Vì vậy, sự xấu hổ, ốm yếu và xấu xí của Diệp Lam đều bị báo giới và công chúng soi ra.

 

“Trong ống kính không phải Diệp Lam xinh đẹp sao? Quả nhiên gương mặt cô ta như vậy…”

 

“Dù sao thì cũng đã son phấn qua, làn da không tốt bằng của tôi!”

 

“Xấu xa như vậy, sau này ai dám muốn cô ta? Nếu là tôi thì tôi cũng không muốn sống nữa!”

 

Diệp Lam bị giới truyền thông bao vây nhưng không ai dám đứng lên nói thay cô ta, thỉnh thoảng một hai y tá cũng chịu không nỗi, dù sao sức cũng yếu, giọng nói đanh thép đã sớm chìm trong đám đông…

 

Diệp Lam sợ hãi né tránh khắp nơi, cuối cùng trốn thoát bằng cách ngồi xổm trong phòng tắm của bệnh viện dưới sự che đậy của người quét dọn.

 

Thật lâu sau, trong phòng rốt cục yên tĩnh trở lại, một lát sau lại truyền đến một tiếng khóc thảm thiết.

 

Tiếng khóc kéo dài khoảng nửa tiếng, Diệp Lam cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này, một nữ y tá hiền từ đẩy cửa phòng tắm ra, đỡ Diệp Lam lên giọng điệu ân cần: “Đi ra đi, các phóng viên đã đi hét rồi…”

 

“Cảm ơn!”

 

Diệp Lam càng nghẹn ngào hon, rốt cuộc trong lúc khó khăn nhất có người dang tay giúp đỡ, bức tường cao vốn được xây dựng trong lòng bỗng chốc sụp đồ.

 

Tuy nhiên, Diệp Lam không có cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn của mình, vì sau khi bước ra khỏi phòng tắm, cô ta bắt ngờ choáng váng…

 

Hình bóng bên cửa sổ phòng bệnh chính là cơn ác mộng mà cô ta muốn thoát khỏi lúc này nhưng rốt cuộc không thể thoát khỏi!

 

“Đường… Ninh, hóa ra là cô, cũng đúng, bằng không làm sao truyền thông có thể rời đi.” Diệp Lam chế nhạo nói.

 

Đường Ninh từ trong ánh sáng ảm đạm xoay người lại, bình tĩnh nhìn Diệp Lam, khí chất cao quý làm cho Diệp Lam trong lòng cảm thấy tự ti.

 

“Cô đi ra ngoài đi!” Đường Ninh nói với y tá trưởng.

 

Y tá trưởng gật đầu, nhưng cũng không yên tâm, sau cùng giải thích: “Mặc phu nhân, tôi ở cửa. Nếu có việc gì thì gọi cho tôi.”