Chương 681:
Đường Tĩnh Tuyên nằm trên giường bệnh, không kìm được cảm thán một tiếng: “Kiếp này chị ba sinh ra để làm diễn viên.”
“Cái gì mà chị ba tôi sinh ra để làm diễn viên, chị ba cậu có cái gì mà không biết làm? Đó là vì khi chị ấy quyết định làm một việc gì sẽ dũng cảm đi về phía trước không bao giờ quay đầu lại.” Hứa Thanh Nhan ngồi bên cạnh nói, “Nhớ lại hồi nhỏ, hình như tôi đã từng gặp chị ba cậu, lúc đó chị ấy vẫn chưa rời khỏi nhà họ Đường.”
Tống Nghiên Thư rồi đối mặt với cô ta.
Đường Tĩnh Tuyên bây giờ là của cô ấy rồi!
Hứa Thanh Nhan sững sờ khi nghe những lời này, có ý gì?
Đường Tĩnh Tuyên không phải bị thương vì Tống Nghiên Thư sao?
Tống Nghiên Thư cúi đầu cười, vai không ngừng run rẩy, sau đó ngắng đầu lên trả lời với Đường Tĩnh Tuyên: “Em chỉ là nói đùa thôi, nhưng vẫn có người tin tưởng? Cô Hứa thật sự nghĩ như vậy sao? Theo như chỉ số IQ của cô Hứa thì không đến nỗi ai nói cũng tin chứ?”
“Cô như vậy mà còn ở bên cạnh Tĩnh Tuyên?”
“Đó là việc của chúng tôi.” Đường Tĩnh Tuyên trả lời một cách không chút khách khí.
“Không lẽ anh vẫn chưa nói với cô ta rằng sao anh lại bị thương?” Tống Nghiên Thư nhìn Hứa Thanh Nhan một cái nhìn chế giễu: “Có cần em nói cho cô ta biết không?”
*Ý gì?” Hứa Thanh Nhan bị nhắc tới, lập tức đứng lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Ý gì? Ý tôi là, người thực sự làm tổn thương Đường Tĩnh Tuyên chính là người cha cặn bã của cô.” Tống Nghiên Thư đáp: “Đâm anh ấy, làm anh ấy bị thương, mà anh ấy còn ôm vết thương chạy ra ngoài mua đồ cho cô… Có một số chuyện nói đến thì thật nực cười, Đường Tĩnh Tuyên, số phận anh dường như là không được người phụ nữ này.
hiểu cho. Dù anh làm gì cũng chỉ phí công sức mà thôi.”
Sau khi nghe Tống Nghiên Thư nói, Hứa Thanh Nhan sửng sốt.
Nghĩ lại những gì Đường Tĩnh Tuyên nói vừa rồi, cô ấy đột nhiên phản ứng lại, hóa ra người mà Đường Tĩnh Tuyên luôn nói đáng giá chính là cô ấy…
Là cô ấy! Không phải Tống Nghiên Thư.
“Sao, cô rất ngạc nhiên?” Tống Nghiên Thư đột nhiên chế nhạo, giọng nói trở nên lạnh hơn: “Hứa Thanh Nhan, nếu cô thực sự quan tâm đến Tĩnh Tuyên, tôi nhất định sẽ không ở đây. Đáng tiếc, cô không phải vậy.”
“Nếu cô đã đối xử như thế với người cha bạo lực của cô, lẽ nào cô không có ý thức an toàn sao? Nếu Tĩnh Tuyên không đi theo và bảo vệ cô, có lẽ bây giờ cô chỉ là một cái xác mà thôi. Quan hệ của hai người có bao nhiêu thân mật? Nói thật, thực sự không có sức thuyết phục, bởi vì cô chỉ là tôi của trước kia, cô không chút để ý đến sự quan tâm của anh ấy… “Tống Nghiên Thư chỉ vào Đường Tĩnh Tuyên và nói với Hứa Thanh Nhan, sau đó quay lại nhìn Đường Tĩnh Tuyên: “Vì vậy, tôi không nhìn cô đáng giá chỗ nào……”
Hứa Thanh Nhan không nói nên lời vì lời nói của Tống Nghiên Thư, bởi vì tuy rằng Tống Nghiên Thư Yển dần xấu xa, nhưng những gì cô ta nói lúc này đều là tự tự kiến huyết.
“Cô có thừa nhận không? Cô cũng như tôi, thực sự đối xử rất tệ với người đàn ông đang nằm kia.”
“Đừng nói nữa…” Đường Tĩnh Tuyên nghiêm túc cắt ngang lời Tống Nghiên Thư.
“Em biết anh không muốn nhìn thấy em.” Cảm xúc của Tống Nghiên Thư đột nhiên trở nên kích động: “Nhưng Đường Tĩnh Tuyên, anh phải công bằng. Nếu đối thủ của em cũng là kẻ vô ơn, vậy thì… tại sao anh không chọn ở bên em? Ít nhát, bây giờ em có thể hiểu anh… “
Lúc này, Đường Tĩnh Tuyên lựa chọn im lặng không lên tiếng, hồi lâu sau mới lắm bẩm trả lời: “Tôi làm tất cả những việc này là tự nguyện.”
“Đôi khi, nghĩ đến anh thật sự rất đáng thương, Đường Tĩnh Tuyên, anh thật sự không thể gặp được người mà anh yêu cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng yêu anh.” Sau đó, Tống Nghiên Thư lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Nhan: “Tôi thật sự hy vọng, cô trở thành tôi tiếp theo.” Nói xong, Tống Nghiên Thư xoay người rời khỏi phòng bệnh của Đường Tĩnh Tuyên, để lại hai người trong phòng lúng túng một lúc.
Sau đó, Hứa Thanh Nhan chuyển người về phía giường bệnh của Đường Tĩnh Tuyên: “Sao cậu không nói sớm hơn?”
“Thật sự là không có gì để nói.” Đường Tĩnh Tuyên cười đáp: “Ngày đó tình cờ nhìn thấy cha cậu đi theo cậu. Cậu là con gái, làm gì có sức lực phản kháng.”
“Vậy sau khi bị thương, tại sao lại muốn mua đồ ăn cho tôi?” Hứa Thanh Nhan tiếp tục hỏi: “Là vì tôi muốn ăn sao?
Đường Tĩnh Tuyên, cậu có ngốc không?”
“Nó không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu.” Đường Tĩnh Tuyên sốt sắng trả lời: “Chắc tôi sẽ không thể khắc phục được cái bệnh thánh mẫu này rồi.”
Hứa Thanh Nhan có ý nhìn Đường Tĩnh Tuyên, không nói nữa, sau khi hai người nhìn nhau một hồi, Hứa Thanh Nhan đi ra khỏi phòng bệnh, khi cô ấy quay lại, mắt cô ấy đỏ hoe, rõ ràng đã khóc.