Chương 696:
Ngay khi Hoa Văn Phụng nhìn thấy cổng bệnh viện, có thể nghĩ đến vụ đụng xe của Đường Huyền ngày đó, nên một cảm giác ớn lạnh từ sống lưng đến tứ chỉ.
Đây… là lý do đơn giản và trực tiếp nhất khiến bà ấy từ chối Đường Ninh, đương nhiên bà ấy không giống những người bên ngoài trực tiếp làm Đường Ninh xấu hổ, nhưng trong lòng rất không vui khi muốn bà ấy tiếp nhận Đường Ninh ngay lập tức.
“Mẹ, con biết ngay khi trở về Trung Quốc, mẹ đã xem tin tức của Đường gia, tận mắt chứng kiến sự tình của Đường Huyên.”
Bởi vì thân phận, hai người không có trực tiếp xuất hiện ở bệnh viện, mà là ngồi trong xe chờ. Hoa Văn Phụng chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Ninh sẽ trực tiếp như vậy.
“Con cũng thừa nhận rằng con không tiếc công sức đối phó với Đường Huyên, bởi vì con thực sự hận cô ta. Con đã chịu đựng hơn 20 năm, nhưng cuối cùng lại bị cô ta làm tổn thương nhiều lần. Điều quan trọng nhất là cô ta muốn làm tổn thương con của Mặc Đình và con. Đây là điều con không thẻ tha thứ nhất.”
“Con không yêu cầu mẹ hiểu, nhưng con xin mẹ công bằng. Không phải người đứng nhìn, người cười đều không đau khổ.”
“Dương Hi là người trực tiếp hại con và đứa nhỏ, con vẫn để cô ta đi, nhưng con không thể để Đường Huyên đi…”
Hoa Văn Phụng chưa từng nghĩ tới Đường Ninh sẽ nói ra lời chân thành như vậy, trầm mặc hồi lâu, Đường Ninh tưởng sẽ không đáp lại, đột nhiên đáp lại: “Mẹ sợ con đối xử với chị em ruột của mình có thể tàn nhẫn như vậy, vậy đối xử với các thành viên khác trong gia đình thì sao? Còn người thân của Mặc Đình thì sao?”
“Mẹ, sống lâu mới thấy được lòng người.”
“Thực ra trước đây mẹ biết con là siêu mẫu, nhưng cuối cùng mẹ không biết rằng cuối cùng con lại chuyển sang làm diễn viên.” Hoa Văn Phụng nói.
*Diễn viên, có vấn đề gì sao?” Đường Ninh đột nhiên nắm được điểm mắấu chốt trong lời nói của Hoa Văn Phụng.
Diễn viên!
Tuy nhiên, Mặc Đình là đế vương của làng giải trí, ông nội Mặc thậm chí còn là một diễn viên nỗi tiếng, nhưng Hoa Văn Phụng lại có phản ứng không nhỏ.
“Diễn viên… không có vấn đề gì cả.” Hoa Văn Phụng nói với một chút tang thương: “Nhưng mà, mẹ không thích diễn viên.”
Lời nói của Hoa Văn Phụng quá trực tiếp và quá tuyệt đối, tương đương với việc nói thẳng với Đường Ninh rằng sẽ không bao giờ chấp nhận cô.
Tuy nhiên, nếu đổi thành người phụ nữ khác, cô hoặc là sẽ nịnh nọt, hoặc là bỏ đi và bày tỏ sự không hài lòng, chỉ là câu nói này đặt trên người của Đường Ninh, nhưng cũng không gây ra bao nhiêu thay đổi cảm xúc trong cô.
Một lúc sau, mới nghe Đường Ninh nói: “Thực ra, con không thích bác sĩ và những người làm công nghệ sinh học.”
Hoa Văn Phụng không ngờ Đường Ninh sẽ trực tiếp ném lại lời nói của bà ấy, lại càng thêm động tĩnh và uy nghiêm.
Mẹ không thích con?
Không thành vấn đề, con cũng không nhất định sẽ thích mẹ!
“Một con dao mỗ có thể trực tiếp khiến người ta vô sinh.”
Đường Ninh ám chỉ những tính toán của Đường Huyên đối với cô.
“Không phải tất cả các bác sĩ đều là những người như vậy.”
“Tương tự, các diễn viên cũng vậy.” Đường Ninh mỉm cười.
Hoa Văn Phụng biết Đường Ninh không nói điều gì tốt, nhưng cũng không tức giận, bà ấy tuy rằng hơi khó chịu nhưng cũng đành chịu.
“Con và Mặc Đình ở bên nhau, từ trước đến nay đều là nhanh mồm nhanh miệng?” Hoa Văn Phụng quay đầu nhìn Đường Ninh hỏi.
“Bên ngoài anh ấy không thể nhìn thấy con bị bắt nạt. Đôi khi, anh ấy sẽ làm thầy giáo và luôn dạy con. Dù là ai, chỉ cần chủ động tấn công, con có thể trả lại trăm lần, nghìn lần.” Hai mắt Đường Ninh tối đi, giọng nói của cô cũng rất cứng rắn.
Bởi vì cô đang hi vọng, có gắng mở nút thắt với Hoa Văn Phụng trước khi chủ động tiếp cận.
Nhưng mà, nhìn Hoa Văn Phụng có ý tứ gì, từ tận đáy lòng, không có kế hoạch tiếp nhận cô.
Thực ra chuyện này cũng không có gì khó chịu, dù sao thì mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, hơn nữa nếu con dâu làm điều mình không thích thì cô tin dù không can thiệp thì cũng đành thôi, tất nhiên là khó để chấp nhận.