Chương 729:
Lão phu nhân liếc trộm An Tử Hạo qua gương chiếu hậu, sau đó cúi đầu không dám nói bừa: “Thôi cho qua đi, để khi khác nói, việc của con con tự quyết định tốt hơn.”
An Tử Hạo thấy rất ngạc nhiên, cảm thấy cảm xúc của lão phu nhân này rất thất thường.
“Thế hôm nay mẹ mắt công đến khách sạn để đưa tiền cho khách sạn à?” Thẩm Tinh Yên trợn mắt lên hỏi: “Bình phong đó bao nhiêu tiền.”
“Khả năng không dưới 2 triệu nhân dân tệ.” An Tử Hạo trả lời thay lão phu nhân.
Thẩm Tinh Yên nhìn Tử Hạo chằm chằm từ phía sau: “Dù gì tôi cũng đã ký hợp đồng nghệ sĩ với anh rồi, vậy……khoản tiền này anh trả nhé.”
*Nếu dựa vào thù lao đóng thế cảnh võ thuật, cô nghĩ cô phải đóng bao nhiêu cảnh mới đủ hoàn vốn cho tôi? Hay là cô phải đi lừa bịp bao nhiêu lần nữa mới có thể trả hết số tiền này?”
Nghe thấy máy từ lừa bịp, lão phu nhân thấy không thoải mái, lúc này mới nói lại với An Tử Hạo: “Tiểu Tinh nó tuy có nghịch ngợm nhưng tuyệt đối không đến mức phải làm những việc lừa bịp người khác, vì con bé không cần thiết phải làm vậy……”
Nhưng tại sao lại cần phải làm vậy, lão phu nhân không nói, hai người đương nhiên cảm thấy mơ hồ.
Đợi sau khi đưa lão phu nhân về nhà xong, An Tử Hạo mới hỏi Thẩm Tinh Yên: “Hình như hôm nay mẹ cô có gì đó là lạ đúng không?
“Cứ như là người khác vậy, nhưng việc này liên quan gì đến anh?” Thẩm Tinh Nhi nhìn An Từ Hạo từ đầu đến chân.
“Dù sao cô nói muốn ký hợp đồng với tôi, vậy thì là nghệ sĩ của tôi rồi, mà đã thành nghệ sĩ của tôi rồi thì mọi việc đều phải nghe theo tôi.”
“An Tử Hạo, anh đừng có mà đắc ý, nhỡ đâu tôi là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, sớm muộn gì tôi cũng nấu anh lên để trả thù.” Thẩm Tinh Yên hừ một tiếng thật to, đương nhiên, cô ấy không biết tiếng hừ ấy của cô sớm muộn cũng sẽ thành sự thật.
Hai người tuy to tiếng nhưng cũng không để ý gì nhiều, Mặc Đình và Đường Ninh hai người họ đều là người giỏi quan sát, sau khi gặp lão phu nhân, trong đầu luôn cảm thấy có gì đó không bình thường.
Một người ăn mặc bình thường như vậy lại có thể nói ra nguồn gốc của chiếc bình phong xa xỉ đó, chắc chắn khiến người ta có ấn tượng sâu sắc rồi.
Chỉ là sự tò mò này chưa đủ khiến hai người đi điều tra lão phu nhân.
“Mặc, chuyện xảy ra tối nay khá là thú vị……anh có thấy thái độ của Tử Hạo không? Cô gái đó…….
*Muộn rồi, ngủ sớm đi em.” Mặc Đình ôm lấy Đường Ninh, đặt nhẹ nụ hôn lên trán cô.
Đường Ninh không nói gì nữa, trên môi nở một nụ cười.
Cùng lúc này, Hoa Văn Phụng cũng vừa lên giường nằm chưa lâu, nhưng ông Mặc hình như nhớ ra điều gì đó liền nói với Hoa Văn Phụng: “Hai hôm trước Mặc Đình đến hỏi anh nhiều câu rất lạ, hỏi cả việc Viện nghiên cứu bị cháy ngày xưa.”
Hoa Văn Phụng nghe xong bỗng sững sờ: “Tự dưng vô duyên vô cớ nó hỏi những chuyện này làm gì?”
“Tôi biết làm sao được, nó còn hỏi tại sao bà lại đổi họ!”
Hoa Văn Phụng bắt đầu hoang mang, toàn thân đột nhiên cứng đờ: “Cho nên anh nói hết với nó rồi?”
“Đây cũng chẳng phải điều gì bí mật, có gì mà không nói được.” Ông Mặc bỏ hộp kính trong tay ra nằm xuống giường cùng vợ: “Mẹ con bà ấy mà, cũng không biết rốt cuộc đang làm cái trò gì nữa.”
Hoa Văn Phụng quay lưng về phía cha Mặc, bởi vì lúc này, bà ấy không thể nói gì, trong lòng chỉ có một cảm giác, chính là hoảng sợ.
Mặc Đình không thể nào tra ra…
Sự việc này rõ ràng đã được giấu kỹ, sau bao nhiêu năm yên ổn, bà ấy nhất định sẽ không bị Mặc Đình phát hiện.
Đừng tự dọa bản thân sợ hãi.
Cho dù như vậy, Hoa Văn Phụng dùng rất nhiều lý do để tự xoa dịu bản thân, nhưng… vẫn không ngăn được thân thể đang run rẩy của mình, cảm giác khủng hoảng sắp lộ ra khiến bà ấy rơi vào vực thẳm, khiến ác mộng kéo dài suốt đêm.
Ngày hôm sau, An Tử Hạo sáng sớm đã đến căn hộ trắng đen, anh ấy muốn tìm xem Thẩm Tinh Yên có thói quen ngủ nướng hay không, nhưng không ngờ lại phát hiện đứa trẻ mới mười chín tuổi này ở trong sân, mặc kệ gió mưa trời tối đều luyện tập công phu.
Người phụ nữ đang đứng trong sân quan sát, pha trà cho An Tử Hạo, nói với giọng điệu hồi lỗi: “Rất xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.”
“Bác gái nghiêm trọng quá rồi.”
“Tuy nhiên, tôi rất tò mò, tại sao cậu lại nhìn trúng tiểu Tinh nhà tôi, nó rõ ràng là…”