Chương 77: Quay Lại Sân Khấu Quốc Tế
Người đại diện riêng, đây dĩ nhiên là nguyện vọng và mục tiêu của Đường Ninh, nhưng thấy Mặc Đình mệt mỏi như vậy, Đường Ninh xoa bóp vai anh, phát hiện cơ thể của anh vẫn luôn căng cứng thì trong lòng Đường Ninh đau nhói. Nghĩ đến việc hai ngày nữa phải đi nước Pháp cô lập tức đề cập với Mặc Đình: “Hai ngày nữa em muốn ra nước ngoài, anh có muốn đi cùng với em không?”
“Ở đâu?”
“Nước Pháp, cường độ công việc của anh lớn như thế, em không muốn anh mệt mỏi như vậy. Đình… chúng ta thỏa thuận như thế này, chỉ cần em muốn đi nước nào thì anh sẽ đi cùng em đến nước đó, như vậy… nơi nào có em thì cũng sẽ có dấu chân của anh.”
Mặc Đình im lặng một lát, lúc trước anh cũng đã chạy như bay các nơi trên thế giới, nhưng đều là bận rộn công việc, chưa từng nghĩ tới việc phải dừng lại nghỉ ngơi một chút thật tốt.
Mà đi cùng Đường Ninh ra ngoài làm việc thì cũng có thể buông lỏng nghỉ ngơi. Quan trọng là Đường Ninh chính là phong cảnh đẹp nhất, anh có thể ở bên cạnh chăm sóc cô, chỉ cần nghĩ lại đã cảm thấy đây là một chuyện rất tốt đẹp, cho nên anh khẽ gật đầu.
“Nghe theo em, để anh bảo Lục Triệt sắp xếp.”
Đường Ninh hài lòng, lúc này mới lại dời ánh mắt đến phần giới thiệu vắn tắt của giải trí Tranh Điền. Cho dù là vì mình hay là Mặc Đình thì cô cũng sẽ cố gắng hết sức mình.
Vài ngày sau vụ việc của Hàn Nhược Tuyết, trên mạng lại tuôn ra tin tức diễn viên tiểu thịt tươi trao đổi và hít ma túy, ngay lập tức trở thành tiêu điểm lôi cuốn cư dân mạng. Bởi vì cuối năm hội tụ các loại lễ trao giải, trong giới tranh giành cấu xé, những người cạnh tranh vạch trần lẫn nhau, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn bình thường.
Lễ trao giải tuyển chọn người mẫu hàng năm sắp diễn ra, Đường Ninh chỉ là khách quý đến trao giải cho nên không cần đề phòng người khác ám hại. Nhưng Mặc Vũ Nhu đã quen ngang ngược càn rỡ, để giành được mười giải thưởng cao nhất của năm, cô ta có thể không có hành động gì sao?
“Đường Ninh, em còn nhớ ngày mai là ngày gì không?” Đang trên đường đến trụ sở của TQ, chị Long bỗng nhiên hỏi Đường Ninh.
Đường Ninh lật xem tạp chí trong tay, không ngắng đầu lên trả lời: “Sinh nhật Hàn Vũ Phàm.”
“Em có muốn thể hiện chút thành ý gì không?” Chị Long hỏi.
“Số tiền đó chẳng thà đem từ thiện còn hơn.” Đường Ninh bình tĩnh nói. Hôm qua cô đối diện với Hàn Vũ Phàm nói ra những lời độc ác như vậy, có lẽ Hàn Vũ Phàm sẽ coi đó như một chuyện cười…
Mà lại không biết rằng lễ trao giải chính là dấu chấm hết cho con đường làm người mẫu của Mặc Vũ Nhu.
Ề “Nói cũng phải. Vậy năm nay hãy để cho anh ta đi chét đi.” Chị Long cười sảng khoái, vì chỉ nghĩ đến việc vài năm trước Đường Ninh cố gắng tổ chức sinh nhật cho Hàn Vũ Phàm cho leo cây, cô vô cùng đau lòng. Cũng may là Đường Ninh đã tỉnh ngộ: “Còn nữa, Thiên Nghệ chắc chắn sắp không chống cự nỗi nữa rồi, giải thể chỉ là chuyện sớm muộn, em có dự định gì không? Chị nghe nói, người mới mà Hàn Vũ Phàm tìm được đã đâm sau lưng em một dao, cướp mắt hợp đồng với Star Times của em đó.”
‘Đường Ninh, em với đại boss tính sao?”
“Rốt cuộc là định ký hợp đồng với Star Times hay Thế kỷ Sáng tạo?”
“Không ký với 2 công ty này.” Đường Ninh bình tĩnh trả lời: “Mặc Đình muốn em tới Tranh Điền.”
Chị Long sững sờ một chút rồi nở một nụ cười…
“Đại boss tin em, chị cũng tin em.”
“Còn về phần những tài nguyên mà Lam Vũ và Mặc Vũ Nhu để ý đều là những thứ Mặc Đình đã sàng lọc loại bỏ, bọn họ muốn cướp thì cứ để cho cướp thôi, chẳng gây ảnh hưởng gì tới em cả.” Đường Ninh không ngừng lật xem tạp chí, nhưng chị Long đã nhìn thấy được ánh mắt cô lộ ra tia sắc bén.
Hai người họ còn đang dương dương tự đắc, nghĩ rằng mình có năng lực cướp đi thứ nằm trong tay Đường Ninh. Thực tế, đó chính là thứ mà Đường Ninh vốn không thèm để mắt đến.
Đường Ninh muốn tới giải trí Tranh Điền, cô vốn dĩ là một ngôi sao lớn, từng bước đi lên cao vốn là chuyện hết sức bình thường.
Tạp chí của TQ lẽ ra hai ngày sau mới bắt đầu bám máy, nhưng Lâm Vĩ Sâm lại bảo Đường Ninh tới tổng bộ một chuyến. Trong lòng Đường Ninh đã có chút suy đoán, nhưng khi Lâm Vĩ Sâm thực sự nói muốn mời cô tham gia buổi trình diễn thời trang ở Pháp, lại còn trình diễn màn mở đầu của Luxury, cô vẫn bị kinh ngạc đến mức cứ đứng sững người ra.
“Đường Ninh, thực ra số báo tháng 10 của TQ tôi định dùng tư thế đi catwalk của cô làm trang bìa. Điều này đối với cô mà nói là một cơ hội hiếm có, giúp ích rất nhiều cho việc cô trở lại sàn diễn quốc tế.”
“Đây cũng là gợi ý của người quản lý giấu mặt của cô, tôi cảm thấy cậu ta nói rất đúng, cô có tài năng này nên tôi sẵn sàng giới thiệu cô, cũng coi như tôi thực hiện lời hứa đêm hội ánh sáng với giới truyền thông.”
Đường Ninh nhìn Lâm Vĩ Sâm, đột nhiên không biết nên nói sao mới phải vì cô biết, buổi chụp hình của TQ sẽ là bước ngoặt quan trọng nhất trong con đường quay trở lại của cô. Mà bước ngoặt này là Mặc Đình trao cho cô.
“Cô không cần kích động. Nếu như cô thật sự cảm kích tôi thì hãy cô hãy dùng thái độ chuyên nghiệp nhất và tài nguyên tốt nhất của mình để kết hợp lại tạo thành người mẫu tốt nhát.”
Đường Ninh mắt ngắn lệ, ôm lấy Lâm Vĩ Sâm, gật đầu nói: “Tôi nhất định sẽ không phụ hy vọng của mọi người đâu.”
“Công ty quản lý hiện tại của cô quá phức tạp nên tôi sẽ tạm thời chặn thông tin trước đã.”
“Cảm ơn anh, chủ biên Lâm,”
“Càng cố gắng sẽ càng may mắn, câu nói này rất hợp với cô.”
Đường Ninh khẽ mỉm cười, trong lòng luôn cảm kích anh ta. Cô chính là người như vậy, có thù tất báo, có ân tắt trả.
Quay trở lại sàn diễn quốc tế…
Đây chính là việc mà Đường Ninh có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Nhưng hiện tại, cuối cùng cô cũng đã có cơ hội. Trong khi Mặc Vũ Nhu đang vắt óc cố gắng dụ dỗ giám khảo, khi Lam Vũ đang vật lộn để cám dỗ tổng giám đốc Star Times, cô lại có được một nước cò vô cùng quan trọng…
Đương nhiên, tất cả đều nhờ có Mặc Đình – người luôn yêu thương và cưng chiều cô…
Cô có cố gắng, nhưng hơn cả lại là sự may mắn, vì cô đã được gả cho một ông chồng tốt nhất trên thế gian này.
Hàn Vũ Phàm sẽ không thể ngờ rằng Đường Ninh lại bước lên một tầm cao mới.
Tại phòng làm việc Thiên Nghệ, Hàn Vũ Phàm đang xem video đi thi catwalk của Lam Vũ. Đây vốn dĩ là tài nguyên của Đường Ninh, nhưng đối phương rõ rằng không hề tức giận, mà có vẻ còn hài lòng với biểu hiện của Lam Vũ.
Ũ Mặc Vũ Nhu ngôi bên cạnh anh ta hừ giọng, chăng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, vậy mà lại dám cướp đồ thuộc về Đường Ninh, nhận được sự coi trọng của cả Thiên Nghệ.
“Vũ Nhu, em có biết mai là ngày gì không?” Hàn Vũ Phàm bỗng nhiên quay sang hỏi người con gái ngồi bên cạnh.
Mặc Vũ Nhu nghĩ một lúc, trong lòng đột nhiên trở nên hồi hộp.
Mai chính là ngày mà cô ta có cuộc gặp riêng với ông Lý, sao Hàn Vũ Phàm tự nhiên lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ anh ta biết hết rồi?
Không… không thể nào, nếu anh ta biết, chắc chắn sẽ không dùng giọng điều này…
“Vũ Phàm… cũng không phải anh không biết, gần đây phán ứng thai nghén của em rất lớn, trí nhớ rất kém, anh cứ nói thẳng ra đi.” Mặc Vũ Nhu lấy chuyện đứa nhỏ ra làm lá chắn.
“Tối mai, anh đã đặt phòng ở khách sạn Champagne rồi, đến lúc đó, chúng ta sẽ mở tiệc chúc mừng.”
Khách sạn Champagne?
Mặc Vũ Nhu đột nhiên trở nên căng thẳng.
Bởi vì chỗ mà cô ta và ông Lý vụng trộm cũng đặt tại khách sạn đó vào tối mai.
Hơn nữa, vì lo lắng bị bắt gặp nên cô ta đã hoàn toàn quên mắt ngày sinh nhật của Hàn Vũ Phàm…