Chương 848:
Phương Duyệt nhìn quanh văn phòng của Mặc Đình và gật đầu: “Thích…”
Đường Ninh định đưa cho cô bé mấy viên kẹo đã chuẩn bị sẵn, nhưng tiểu Duyệt Nhi lại trực tiếp nắm lấy góc quần của Đường Ninh: “Dì ơi… Duyệt Nhi vừa… vừa… nhìn thấy…”
“Nhìn thấy gì?” Đường Ninh cúi đầu, kiên nhẫn nghe Phương Duyệt lắp bắp.
“Cái dì đó.”
“Dì nào?”
“Đó là… đó là…” Phương Duyệt không thể giải thích rõ ràng nên đã kéo Đường Ninh ra ngoài. Đường Ninh bị Phương Duyệt kéo đi trong sự nghi ngờ, đi thẳng đến cửa phòng chò của nghệ sĩ.
“Sao vậy? Duyệt Nhi.”
Qua cánh cửa được che kín một nửa, Phương Duyệt chỉ vào chiếc túi tròn có họa tiết con nai trên bàn trang điểm và nói với Đường Ninh: “Ngày mẹ bị chó cắn, Duyệt Nhi đã nhìn thấy chiếc túi này…”
Đường Ninh nghe xong, sửng sốt một chút, liền hỏi: “Ý của con là, buổi tối Thanh Thanh bị chó cắn?”
“Dạ, dì kia đi ngang qua cửa mang theo chiếc túi này, Duyệt Nhi nhìn tháy, nó rát đẹp, Duyệt Nhi thích nó, Duyệt Nhỉ lại nhìn thấy nó vừa rồi, dì đó đã xách chiếc túi này vào…”
Đường Ninh chống lại sự kích động trong lòng, không thò đầu vào trong, cô chỉ bình tĩnh dẫn Duyệt Nhi đi, bởi vì số phòng của Tống Hân được viết trên cửa phòng chờ.
Một đứa trẻ có ấn tượng sâu sắc nhất về những gì nó thích, nó có thể không nói được gì nhưng chúng chỉ nhớ lại khoảnh khắc đó.
Sau khi trở lại văn phòng của Mặc Đình, Đường Ninh nói với Mặc Đình những gì Duyệt Nhi vừa nói.
“Trước khi Thanh Thanh bị tai nạn, cô ấy từng nói chuyện với em vì cô ấy nghi ngờ một người, vì vậy sau tai nạn của Thanh Thanh, em phải điều tra kỹ lưỡng sự thật. Tất cả những nghỉ ngò tìm thấy lúc đó đều bị lật tẩy, nhưng không ngờ lâu như vậy, có được mà không cần có gắng gì ca.
“Hoa Văn Phụng trước đây cũng đã nói người khiêu khích là của Hải Thụy. Em nghĩ chúng ta có thể bắt đầu điều tra.”
Mặc Đình đóng lại văn kiện cuối cùng, đứng dậy đi tới trước mặt Đường Ninh, ôm Phương Duyệt vào lòng: “Đi thôi, về nhà…”
Tống Hân chắc hẳn chưa bao giờ nghĩ rằng, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, ngay cả khi người đại diện thay đổi hoàn toàn, vẫn bị phát hiện vì một cái túi.
Một số người sẽ nghĩ, tại sao không thẻ là trùng hợp?
Nhưng, trùng hợp nhiều như vậy, liệu có phải là tình cờ?
Không quá khó để chứng minh người đó có phải là người đại diện của Tống Hân hay không.
Lén điều tra nơi ở của cô ta, âm thầm quan sát đến hành động của cô ta, có thể nắm giữ không ít tin tức khiến người khác ngạc nhiên.
“Người này tên là Cảnh Hồng, bạn của Tống Hân trong nhiều năm. Hai người đã làm việc cùng nhau từ rất sớm, mà Tống Hân đã có thể vươn lên trong vòng một thời gian ngắn. Ngoài nền tảng do Hải Thụy cung cấp, người đại diện của cô ta, không thể bỏ qua công lao. Đoàn Cảnh Hồng sẽ tận dụng những lợi thế của Tống Hân, đặc biệt là nền tảng sau lưng, để hợp tác làm chứng thực. Cô ta thận trọng và khá mưu mô.”
“Chính là bởi vì như thế, cô ta được Tống Hân vô cùng tín nhiệm, hai người có lợi thế bổ sung cho nhau, chẳng máy chốc sẽ chiếm được một nửa làng giải trí.”
“Hơn nữa, Đoàn Cảnh Hồng này trước giờ luôn để tóc ngắn. Tôi không biết từ lúc nào bắt đầu đội tóc giả, và che.
mũi lại, nghe nói đã phẫu thuật nâng mũi.”
Đây là kết quả điều tra của quản lý nhân sự của Hải Thụy, nhưng tung tích cụ thể của Đoàn Cảnh Hồng chỉ có thể được ước tính dựa trên các hoạt động gần đây của Tống Hân.
Hơn nữa, làm sao cô ta có thể cho mọi người biết về những hành động riêng tư đó?
“Về phần phu nhân cho người điều tra chiếc túi kia, đây là phiên bản kỷ niệm toàn cầu mới nhất của Valentino. Tổng số không vượt quá năm chiếc. Vì vậy, xác suất đụng phải chiếc túi là rất nhỏ.”
Sau khi nghe quản lý nói xong, Đường Ninh nghĩ tới những vấn đề khác, liền hỏi quản lý: “Đoàn Cảnh Hồng thích đội tóc giả từ khi nào?”
“Đó là chuyện xảy ra vào mấy ngày hôm trước, nếu tôi nhớ không lầm thì đó là trước và sau khi Hoa Văn Phụng tổ chức họp báo.”
Chẳng trách, Hoa Văn Phụng đến Hải Thụy nhận người, căn bản không có manh mồi.
Thỏ khôn đều có hang động, huống chỉ là hồ ly?