Chương 850:
Lục Triệt vội vàng đưa điện thoại cho Đường Ninh, Đường Ninh liếc mắt nhìn Mặc Đình, thấp giọng hỏi: “Ủy khuất cái gì?”
“Cô là?”
“Tôi muốn biết, chính xác là ai đã dạy cô quy tắc? Bỏ qua Phương Dục và liên hệ trực tiếp với văn phòng chủ tịch?”
Mặc dù lời nói của Đường Ninh rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu của cô lại đầy uy nghiêm.
“Lôi.”
“Tống Hân kích động muốn được chủ tịch ưu ái sao?”
Sau hai câu nói của Đường Ninh, Đoàn Cảnh Hồng cuối cùng cũng nghe ra giọng nói của Đường Ninh, vì vậy cũng bình tĩnh đối mặt.
“Mặc phu nhân, cô cũng chỉ là nghệ nhân của Hải Thụy mà thôi. Hơn nữa, chủ tịch không nói lời nào đã kêu cô xử lý cuộc gọi của tôi. Chẳng lẽ Hải Thụy chỉ là món đồ chơi mà chủ tịch đưa cho cô sao?”
Hàm ý cũng đừng có can thiệp đến quyền lợi của tôi.
“Để Đình trả lời điện thoại, cô sẽ chỉ thêm không chịu nỗi…” Đường Ninh nói chỉ tiết.
“Cái kia có liên quan gì tới cô?”
Đường Ninh cười lạnh một tiếng rồi đưa điện thoại cho Mặc Đình, nhưng Mặc Đình cũng không thèm nhìn, trực tiếp nói: “Ngày mai đề cấp trên của cô trực tiếp đến văn phòng của tôi, loại người không có quy tắc.”
Đầu dây bên kia sắc mặt Đoàn Cảnh Hồng đột nhiên tái Bởi vì cô ta cảm nhận rõ ràng lời cảnh cáo từ Mặc Đình!
Hải Thuy có thể đưa Tống Hân lên cao, đương nhiên cũng có cách kéo Tống Hân từ trên cao xuống. Đây là quyền lực đế vương của Mặc Đình, có thể mang lại cho bạn những điều tốt nhất, nhưng tốt hơn hết bạn không nên thách thức sự uy nghiêm của tôi.
Vì vậy, các nghệ sĩ của Hải Thuy hầu như đều kính trọng và sợ hãi Mặc Đình.
Cô ta không dám hành động háp tấp nữa, sợ rằng tương lai của Tống Hân sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, nên cô cố kìm giọng xuống. Cũng may, cuộc điện thoại này không được gọi trước mặt Tống Hân, nếu không, mọi chuyện sẽ lại rối lên.
Sau khi trở lại xe bảy chỗ, Đoàn Cảnh Hồng nhìn Tống Hân, chỉ có thể nói là: ‘Phương Dục nói ngày mai sẽ tự: mình tìm hiểu sự tình.”
“Buổi tối không được sao?”
“Cô cũng biết đấy, vợ của anh ta……
“Bị tôi hãm hại sao!” Tống Hân không nói nhiều, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Vốn dĩ, Đoàn Cảnh Hồng cho rằng, cô ta đã quên chuyện này rồi, nhưng ai mà ngờ rằng sáng sớm hôm sau cô ta đã đưa Đoàn Cảnh Hồng đến phòng làm việc của Phương Dục, ngồi trên ghế của anh áy, hỏi anh: “Cuộc nói chuyện tối qua là như thế nào?”
“Chẳng lẽ đối phương không biết tôi là ai sao?”
Phương Dục nhận lệnh của Mặc Đình, đương nhiên biết Tống Hân đang ám chỉ cái gì, vì vậy hỏi cô: “Cô thì có thân phận gì?”
“Ông nội tôi “Anh trai của nhà sản xuất của người ta, vẫn đang giữ một vị trí quan trọng trong chính phủ trung ương. Ông nội của cô thì đã nghỉ hưu?” Phương Dục nói lại luôn: “Tống Hân, cô có vẻ không tìm được vị trí của mình rồi nhĩ?”
Tống Hân và Đoàn Cảnh Hồng đều ngây người ra, không ngờ rằng Phương Dụ sẽ nói lại cô như thế này.
Quan trọng hơn, nó khiến Tống Hân cảm nhận được ý nghĩa của câu người này giỏi còn có người khác giỏi hơn, núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Cô ta khó chịu nhất là cảm giác bị chèn ép này, ghét vô cùng!
“Sự việc lần này cũng không gây tổn hại gì với cô, chẳng qua là xuất hiện trước ống kính ít đi một chút? Bao nhiêu nghệ sĩ cũng đều trải qua như vậy, tại sao tới lượt cô lại không thể chịu nổi? Tối hôm qua còn gọi điện cho Mặc Đình, cô có biết Mặc Đình ghét nhất là cái gì không?”
“Tôi ghét nhất người tự cao. Thế nào gọi là người tự cao?
Đó là cho rằng mình rất quan trọng……”
“Nếu không còn việc gì nữa, các cô đi ra đi.”
Tống Hân từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy. Sau khi bị Phương Dục mắng như vậy, hai mắt liền đỏ sọng chỉ muốn chia Phương Dục ra làm tám mảnh.