Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 88



Chương 88: Không Thể Chỉ Có Mình Tôi Thảm

Có lẽ là vợ chồng tâm linh tương thông nên khi Mặc Đình xem trực tiếp, liền lập tức cầm lấy áo khoác, vừa đi vừa dặn dò với Lục Triệt ở bên cạnh: “Hoãn lại tất cả các cuộc họp tối nay.”

“Rõ, thưa tổng giám đốc.” Lục Triệt cười cười, gần đây cậu thường xuyên thấy Mặc Đình kích động, một người đã từng giỏi khống chế như vậy, khi bị kích động đúng là khiến người khác phải ngưỡng mộ…

Mỏ cửa chiếc xe Rolls-Royce màu đen, Mặc Đình vừa nghe Đường Ninh phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng, vừa lên đường đi đến lễ trao giải, bởi vì Đường Ninh hi vọng anh có thể chứng kiến tất cả, không sót điều gì.

Đây không phải là một giải thưởng gì quá lớn, nhưng đây… lại là giải thưởng đầu tiên từ khi Đường Ninh bắt đầu lại, anh muốn ở bên cạnh cô, chứng kiến sự cố gắng của cô…

Đường Ninh ở trên sân khấu xinh đẹp đến lóa mắt nhưng lại không có cách nào nói ra những lời cảm ơn quan trọng nhất khi nhận giải, cô không thể cảm ơn người quan trọng nhất của đời mình, đây chính là điều mà cô cảm thấy tiếc nuối!

“Thật ra tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tất cả những điều đó được đúc kết lại trong một câu, đó chính là cảm ơn tất cả mọi người, tôi sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn!”

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên như sắm, bởi vì điều khiến các vị khách quý trong lễ trao giải tối nay hài lòng nhất chính là giải thưởng cống hiến đặc biệt này. Đường Ninh đã thực sự phát huy vai trò của một người mẫu, hoàn toàn xứng đáng để k đưa ra làm gương, hóa ra đây mới là phần cao trào của lễ trao giải…

Là bởi vì Đường Ninh!

Cuối cùng, lễ trao giải cũng bước vào hồi kết, nhưng Đường Ninh nhận được giải cống hiến lại không hề rời đi sớm, vẫn nghiêm túc ngồi ở khán đài, cho đến khi toàn bộ buổi lễ kết thúc.

Mà trong khoảng thời gian này, Lý Dục cũng không phải không đánh chủ ý với Đường Ninh, nhất là vào thời điểm Đường Ninh đang đứng nhận giải trên sân khấu, vẻ đẹp vắng lặng mà lóa mắt kia không có người mẫu bình thường nào có thể so sánh, nhưng mà… Lý Dục biết, chuyện quan trọng nhát bây giờ chính là đi đến bệnh viện tìm Mặc Vũ Nhu trước, để đảm bảo quan hệ giữa hai người sẽ không bị lộ ra ánh sáng.

Bầu trời đêm ở Thịnh Kinh, dường như chưa bao giờ sáng đến vậy, ngôi sao lắp lánh, Đường Ninh bước ra từ đài truyền hình, nhìn thấy chị Long đang đứng ở trước cửa chiếc xe con, cô khẽ cười, lập tức vội vàng bước đến ôm đối phương.

“Đường Ninh, chúc mừng em. Thật đấy, chị thật sự vui thay cho „ em.

“Chị cũng vất vả rồi, chị Long.” Đường Ninh chân thành nói cảm on với đối phương, dù sao chị Long cũng đã tốn không ít công sức tối nay mới có thể phản kích Mặc Vũ Nhu.

“Đừng nhiều lời nữa, đại boss đã đợi em lâu lắm rồi, chị mang cup về nhà cho em, nhưng có vẻ đại boss muốn đưa em đi hóng gió đấy.” Chị Long buông Đường Ninh ra, chớp mắt nhìn cô.

Đường Ninh cúi xuống nhìn gương mặt của người đàn ông ngồi trong xe, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, dưới sự che chắn của chị Long ngồi vào trong xe.

Hai người đưa chị long về nhà trước rồi sau đó Mặc Đình lái xe nhanh trên đường, Đường Ninh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Mặc Đình, đồng thời nắm chặt bàn tay phải của anh.

“Không hỏi anh đưa em đi đâu hả?”

“Đi đâu cũng được.” Đường Ninh nhìn phía trước lầm bẩm nói: “Chỉ là em rất tò mò. Mặc Đình, sao anh còn hiểu em hơn cả bản thân em vậy? Sao anh biết người em muốn gặp nhất là anh?”

“Vi chúng ta là vợ chồng đồng tâm.”

Đường Ninh cười, nắm chặt tay Mặc Đình hơn: “Tìm nơi nào không có người dừng xe một chút đi.”

“Hử?”

*Vì em rất muốn hôn anh.” Đường Ninh nhìn gương mặt hoàn mỹ của Mặc Đình nói, đôi mắt sáng như viên kim cương rực rỡ.

Mặc Đình nhếch khóe miệng đến một độ cong hoàn hảo, sau đó cười với cô: “Đến rồi.”

Đình Ninh nhìn phía trước, giờ mới nhận ra hai người đang ở trên đỉnh một ngọn núi, trước mắt họ chính là nửa thành phố Thịnh Kinh về đêm, từng vì sao lung linh rực rỡ như một viên minh châu.

“Yên tâm đi, ở đây không có ai đến trừ mình đâu.”

Đường Ninh thả lỏng người, nghiêng người cắn vào cỗ Mặc Đình rồi trực tiếp hôn lên đôi môi mỏng của anh, cẩn thận thưởng thức sự mềm mại thuộc về anh.

“Bà xã, em đạt giải rồi, muốn anh thưởng gì?”

Đường Ninh hôn lên dái tai Mặc Đình, cắn nốt ruồi của anh, một lúc sau mới nhẹ giọng đáp: “Anh…còn những thứ khác em đều không thiếu.”

Mặc Đình trầm giọng cười: “Em có chắc là ở đây, chứ không phải trên chiếc giường lớn mềm mại không?”

“Em không cần gì cả, có anh là đủ rồi.”

Nghe xong câu nói này, Mặc Đình trực tiếp hạ ghế xuống, sau đó ôm Đường Ninh đặt lên đùi mình, đóng cửa kính xe lại.

Lòng bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng vén tà váy dài của Đường Ninh từ phía sau, tất cả những nơi anh chạm vào đều trở nên run rẫy, khiến Đường Ninh không nhịn được cất lên tiếng rên rỉ…

Đường Ninh vẫn là Đường Ninh, chỉ là khác với thường ngày, đêm nay cô chủ động khác thường, làm kích động lòng người, khiến Mặc Đình trở nên điên cuồng, không nhịn được đòi hỏi cô nhiều hơn…

“Bà xã, em đã trở nên hư hơn rồi…”

“Lúc đầu em đã nói với anh, em không phải người tốt rồi.”

Đường Ninh lười biếng đáp Mặc Đình: “Em có quá nhiều việc muốn làm cùng anh, quá nhiều lời muốn nói với anh, nhưng thật sự khi gặp được anh, em lại không nói được gì cả, vì em biết, anh hiểu em.”

Mặc Đình xoa xoa tắm lưng mịn màng của Đường Ninh, duy trì tư thế hai người dính chặt vào nhau, trầm giọng cười: “Đừng nói gì nữa, anh đưa em về nhà, nếu không em cứ cuộn mình lại như thế này sẽ không thoải mái.”

“Vâng.” Đường Ninh lại hôn tiếp vào yết hầu của Mặc Đình.

Bệnh viện Thịnh Kinh, 3 tiếng sau khi Mặc Vũ Nhu được đưa vào phòng phẫu thuật. Thế kỷ Sáng tạo đã cho người chặn phóng viên, còn trợ lý của Mặc Vũ Nhu túc trực bên giường bệnh khi Mặc Vũ Nhu vừa thoát khỏi nguy hiểm, vẻ mặt âu sầu.

“Nước…nước…”

Trợ lý nghe thấy tiếng rên rỉ của Mặc Vũ NHu liền vội vàng đưa ly nước cho cô ta: “Cần thận.”

Mặc Vũ Nhu cuối cùng cũng tỉnh lại một chút, hai mắt hơi trũng sâu nhìn trần bệnh viện: “Anh Vưu, lễ trao giải kết thúc rồi nhĩ?”

“Ừm, kết thúc được một lúc rồi, em đừng nghĩ linh tinh, nghỉ ngơi trước đã.” Trợ lý có chút đau lòng khuyên nhủ Mặc Vũ Nhu.

, “Đường Ninh thắng rồi…” Mặc Vũ NHu cười, nhưng nước mắt lại trào ra từ hai khóe mắt: “Đường Ninh thắng rồi sao?”

“Vũ Nhu, em đừng vậy, anh đi tìm Hàn tổng.”

“Không cần đâu, anh cho rằng anh ta sẽ gặp em sao?” Mặc Vũ Nhu nắm lấy cánh tay của trợ lý cười chế giễu: “Anh ta và tên cặn bã họ Lý đều giống nhau…chẳng qua chỉ là đùa cho vui thôi.”

“Đường Ninh cũng là một con tiện nhân không biết xấu hổ, không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể nhận được giải thưởng cống hiến đặc biệt.”

Mặc Vũ Nhu vừa nghe Đường Ninh giành được giải thưởng, đầu óc cô ta liền tỉnh táo trở lại: “Nhận giải? Ha ha ha, nhận giải thưởng?”

“Nếu người đời đều vô tình như vậy, thì…cũng đừng trách tôi, không thể chỉ có mình tôi thảm được.” Nói xong, Mặc Vũ Nhu chỉ vào điện thoại nói: “Anh Vưu, trong điện thoại em có lưu một bức ảnh chụp bản thỏa thuận của Hàn Vũ Ohamf và Lý Dục. Anh giúp em làm lộ nó ra ngoài, đồng thời ám chỉ Đường Ninh nhận được giải này đều là nhờ có Lý Dục đứng đằng sau nói đỡ với giám khảo hộ cô ta.”

“Nếu đã muốn chết, vậy thì phải chết cùng nhau…”