Chương 902:
Ngày hôm sau, Đoàn Cảnh Hồng nhận được tin Đường Ninh đã sinh nở an toàn, mà còn sinh đôi.
Nếu không phải vì tối nay phải biểu diễn, có lẽ bốn người sẽ mở sâm panh ăn mừng.
“Trước đây Ninh của tôi đã bị Hoa Văn Phụng đồn thỏi bao nhiêu câu khó nghe, nào là con gái, nào là tàn tật, kết quả thì sao? Chẳng phải Ninh của tôi đã sinh ra hai cậu bé”
*Wow, con của Mặc Tiểu Đình và Đường Tiểu Ninh sau này lớn lên sẽ thu hút nhiều phụ nữ lắm đây.”
“Còn phải nói, trước hết hãy để tôi tính độ dài chân của hai em bé này……”
Đoàn Cảnh Hồng nhìn mấy thành viên bận rộn, còn mừng hơn bản thân mình sinh con, nhưng trên môi cô vẫn nở: một nụ cười, dù sao nghe được tin này cũng khiến cô cảm thấy vui.
Chỉ là Tống Hân con tiện nhân đó, khắp nơi vẫn đang hỏi thăm tình hình hiện tại của Đường Ninh, vẫn muốn tấn công Đường Ninh và đứa bé.
Dạy dỗ bao nhiêu lần mà không chịu sửa sao?
Vậy thì tối nay chính là lúc tặng cho Tống Hân món quà lớn rồi.
Đội trưởng có lẽ hiểu rõ tâm sự trong lòng Đoàn Cảnh Hồng, không kìm được liền vỗ vai cô: “Tối nay cố gắng, cô là vũ khí bí mật của chúng tôi đó.”
Đoàn Cảnh Hồng gật đầu: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”
“Mau cho người đi tặng cô ta hai tắm vé, bảo cô ta xem bản sân khấu, như vậy mới đủ hấp dẫn……
Đoàn Cảnh Hồng nghĩ, những việc này không cần cô phải lo lắng, bởi vì Hải Thụy đương nhiên sẽ thu xếp mọi việc, không, theo tính cách của Tống Hân, cho dù không có ai đào lỗ cho cô ta, cô ta cũng sẽ tự mình nhảy vào.
Quả nhiên là như vậy, không lâu sau, Tống Hắn đã gọi điện cho Đoàn Cảnh Hồng: “Cảnh Hồng, tối nay có rảnh không?”
*Có chuyện gì à?”
“Tôi muốn cùng cô đi xem nhóm của con bé gần đây được Hải Thụy giới thiệu biểu diễn, tôi muốn xem xem đó là cái loại hàng gì mà khiến Hải Thụy tốn nhiều công gây dựng như vậy.”
“Tối nay tôi phải ăn cơm cùng bố mẹ, cô tìm Tiêu Tổng đi cùng cô đi.” Đoàn Cảnh Hồng trả lời, thực ra, tim đã đập rất nhanh, không kìm được có một chút lo lắng.
“Vậy cũng được, tôi gọi điện cho Tiêu Dư Hòa.” Nói xong, Tống Hân cúp máy.
Đoàn Cảnh Hồng đặt điện thoại xuống, cười khẩy, Tống Hân, cô sắp nhận được món quà vô cùng lớn rồi.
Tống Hân không hay biết gì về tất cả những điều này, khi gọi điện cho Tiêu Dư Hòa, cô ta rất khinh thường nhóm này. Tiêu Dư Hòa biết cô ta kiêu ngạo liền hỏi luôn: “Cảnh Hồng đâu? Sao không đi cùng em?”
*Cô ấy phải ăn cơm cùng bó mẹ.” Tống Hân trả lời.
“Được, vậy tối nay anh đi cùng em.”
“Đợi chút, có tin tức của Đường Ninh không?”
“Không có tin tức gì.” Tiêu Dư Hòa trả lời.
“Lẽ nào là sinh ra một quái vật, nên không dám gặp ai?”
Tống Hân khit mũi.
“Đừng có nói ác độc như vậy.” Tiêu Dư Hòa bắt lực nhắc nhở.
“Ngày đầu tiên anh không nhận thấy em sao? Anh không biết rằng, em chính là như thế này à.” Tống Hân nhẹ giọng đáp.
Đúng vậy, trong lòng Tiêu Dư Hòa không khỏi trả lời, ngay từ đầu anh đã biết Tống Hân là người như thế nào, nhưng anh không thể chùn bước đối với cô ta.
Trên thực tế, Tống Hân không ép Đoàn Cảnh Hồng, một mặt vì Đoàn Cảnh Hồng đã lâu không ở cùng cha mẹ, mặt khác là vì cô ta cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến thời điểm tỏa sáng của Đoàn Cảnh Hồng trước khi trở về Trung Quốc.
Cô ta không thể chịu đựng được điều đó cho lắm, người đã từng luôn luôn phục vụ bản thân, đột nhiên trở nên chói lọi hơn và thu hút sự chú ý hơn chính mình.
Cho nên, ngoài mặt tuy rằng hai người không có gì thay đổi, nhưng thật sự là thay đổi, trong lòng hai người đều rất rõ ràng.