“Sao đột nhiên tỉnh lại?” Đường Ninh không tin lời nói của anh, rõ ràng là do thức dậy vào buổi tối hôm qua nên anh mới bị sốt.
“Thường thì lúc này, nên cho hai đứa nhỏ bú sữa mẹ rồi.”
Mặc Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Có lẽ là hình thành đồng hồ sinh học rồi. Một khi đến thời điểm này, tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
Sau khi nghe những lời này, nước mắt của Đường Ninh tự nhiên chảy xuống: “Sao anh có thể dành nhiều tình yêu cho em và các con như vậy? Anh có biết anh như vậy sẽ nhắn chìm em trong tình yêu của anh không?”
“Vậy hai đứa bé…”
“Mẹ đang chăm sóc.” Đường Ninh đáp: “Ngày mai em sẽ bảo Lục Triệt thu xếp chuyến bay đến Maldives. Chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi vài ngày”.
“Anh ổn mà.”
“Anh cần nghỉ ngơi.” Đường Ninh nghiêm túc nói: “Em không thảo luận vấn đề này với anh, nghe lời em… hửm?
Mặc Đình nhìn Đường Ninh thật sâu, cuối cùng ôm cô vào lòng: “Cho anh một chút thời gian thu xếp công việc trước khi đi, được không?”
“Được.” Đường Ninh gật đầu.
Đường Ninh đôi khi không khỏi tự hỏi có phải cô thực sự quá tùy hứng mà khiến Mặc Đình mệt mỏi như vậy không.
Nếu cô không quay lại đóng phim mà ở nhà chăm sóc con và anh thì Mặc Đình có nhẹ nhõm hơn nhiều không? Vì vậy, sau “Người sống sót” này, Đường Ninh đã có những dự định khác trong lòng.
Mặc Đình cúi đầu nhìn chằm chằm Đường Ninh, hình như anh nhận thấy ý nghĩ khác thường trong biểu hiện của cô, nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn có thể nhìn thấu cô trong nháy mắt.
“Đừng tưởng rằng anh không biết em đang suy nghĩ gì.
Trở về với gia đình, em nghĩ cũng đừng nghĩ.” Mặc Đình trực tiếp ôm cổ Đường Ninh cảnh cáo.
Đương nhiên, Mặc Đình vẫn là Mặc Đình Mộ Tiêu, đừng tưởng rằng anh bị bệnh thì không phải là đế vương bá đạo…
Đường Ninh ngạc nhiên nhìn anh, dụi má vào cổ anh, thở phào nhẹ nhõm sau khi xác định cơn sốt của anh đã giảm bớt.
“Em là diễn viên trời sinh, anh không… không cho phép.
em có ý kiến gì khác.”
“Vậy anh bảo đảm không bị bệnh nữa.” Đường Ninh cũng dọa lại: “Anh không phải không biết em đau lòng như thế nào.”
Sau khi nghe những lời này, Mặc Đình ôm chặt Đường Ninh.
Trong suốt những năm tháng dài đằng đãng của cuộc đời, anh đã từng cảm thấy vô cùng khó khăn, nhưng từ khi yêu Đường Ninh, anh cảm thấy dù có được trao duyên trăm năm cũng không cảm thấy bị thời gian dày vò.
Đi đến Maldives phải không?
Nghĩ lại, thực sự đã lâu rồi hai người không đi du lịch…
Đương nhiên, nếu như hai người bọn họ biết chính vì hai người rời đi sẽ xảy ra chuyện lớn đối với những người bên cạnh, Đường Ninh nghĩ, cô nhát định sẽ không nóng lòng đi nước ngoài như vậy.
Cha đã về…
Tuy nhiên, Thẩm Tinh Yên không hào hứng chút nào, bởi cha cô ấy không chỉ tái hôn mà còn mang theo một con trai 10 tuổi.
Thậm chí cô không dám nói với Bạch Lệ Hoa về chuyện này, bởi vì…
“Tinh Yên, cha biết cha có lỗi với con, nhưng cha thật sự rất cần tiền!”
“Ông cần tiền, tại sao không tự mình kiếm?” Thẩm Tinh ‘Yên không nhịn được hỏi ngược lại.
“Đừng nói chuyện với cha em như thế.” An Tử Hạo không nhịn được dựa vào khuỷu tay Thẩm Tinh Yên, để cô ấy không bởi vì nhất thời lỡ lời mà khiến bản thân khó chịu hơn.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tôi luôn nghĩ rằng cha tôi đã biến mắt khi tôi sáu tuổi, là vì gặp khó khăn, không thể tìm thấy đường về nhà, vì vậy ông cứ để cho tôi nghĩ như vậy không được sao?” Thẩm Tinh Yên mang theo nước mắt, hỏi lại người đàn ông đã không lộ diện nhiều năm qua.