Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 120: 120




Đời này bà ta chưa bao giờ nghĩ sẽ ly hôn với Ôn Minh Đạo.

Nhưng hiện giờ thì sao, Ôn Minh Đạo nói với bà ta rằng ông ta muốn ly hôn.

Bà ta chỉ biết chết lặng một chỗ.

Bà ta tuyệt đối không thể ly hôn với Ôn Minh Đạo được.

Ly hôn với Ôn Minh Đạo thì đồng nghĩa với việc bà ta sẽ phải cuốn gói khỏi nhà này!
Mà đó vẫn chưa phải là điều khủng khiếp nhất, điều khủng khiếp nhất chính là bà ta sẽ trở thành một người phụ nữ đã ly hôn, bà ta không còn là vợ của Ôn Minh Đạo nữa, bà ta cũng không phải là bà chủ ba của nhà họ Ôn.

Thoáng chốc, bà ta sẽ từ một người phụ nữ được nhiều người mến mộ biến thành một người đàn bà bị xã hội khinh bỉ, người đời cười chê.


Bà ta không thể chấp nhận được sự thay đổi đó.

Bà ta mặt cắt không còn một giọt máu, liều chết nhìn chằm chằm vào Ôn Minh Đạo nói: "Anh Đạo, em đã sinh cho anh hai đứa con trai, anh không thể đối xử tuyệt tình với em như vậy được, nếu anh dám ly hôn, em sẽ chết cho anh xem.

Em sẽ tới tầng cao nhất của tập đoàn Ôn thị các người để nhảy lầu!"
Ôn Minh Đạo nhìn bà ta, hờ hững nói: "Nếu bà chỉ quan tâm đến ước nguyện của bản thân, mặc kệ sống chết của hai đứa con trai bà thì được thôi, bà muốn đi đâu nhảy lầu thì tới đó nhảy lầu đi! Lần này tôi đã quyết định rồi, tôi muốn ly hôn, tôi không muốn mình phải tiếp tục sống trong những ngày tháng như thế này nữa, nếu bà không đồng ý ký vào đơn ly hôn, vậy thì tôi sẽ khởi tố ly hôn.

Nói chung, cuộc hôn nhân này, bắt buộc phải chấm dứt!"
“Nhưng tại sao? Tại sao chứ?" Tròng mắt An Vũ Mộng đỏ bừng, nước mắt bà ta chảy ròng ròng từng giọt xuống hai bên má, giọng nói run rẩy rống to lên: "Em đã làm gì sai mà anh đòi ly hôn hả? Ôn Minh Đạo, anh, có phải anh đã có người phụ nữ khác rồi đúng không?"
“Không có." Ôn Minh Đạo cau mày nhìn bà ta, từ tốn nói tiếp: "Sai lầm lớn nhất của bà là, đến bây giờ bà vẫn có thể tự tin nói rằng bản thân không hề làm sai điều gì! An Vũ Mộng, bao lâu nay bà đã từng thử soi gương xem lại mình chưa, năm đó, khi tôi cưới bà, bà trong sạch, dịu dàng, ngây thơ, còn hiện tại thì sao? Bà ích kỷ, tham lam, trong lòng lúc nào cũng ngấm ngầm mưu tính bẩn thỉu!"
Ôn Minh Đạo càng nói càng giận, giọng nói vốn được ông ta cố gắng giữ ngữ điệu bình tĩnh cũng lớn dần lên: "Ban đầu, bà tính kế người khác thì thôi đi, khi đó tôi vẫn mắt nhắm mắt mở khuyên bà vài câu, nhưng bà không chịu sửa, cứ nhất quyết làm theo ý mình, tôi đã nhịn, nhưng giờ thì sao? Đến cả anh trai tôi mà bà cũng dám tính kế được đấy thôi! Anh trai, chị dâu tôi đã làm gì có lỗi với bà hả, mà bà lại độc ác dùng mưu hèn kế bẩn lợi dụng Ôn An An để đâm vào tim bọn họ như thế? Bọn họ là người thân của tôi đấy, tại sao bà lại ác đến mức không để bọn họ sống vui vẻ, mà cứ nhất định phải khiến bọn họ khổ sở, bà mới hài lòng hả dạ chứ hả?"
“Em không có...!Em không có...!Em không có mà..." Sắc mặt An Vũ Mộng trắng bệch, lắc đầu liên tục.


“Có hay không thì trong lòng bà là rõ nhất!" Ôn Minh Đạo mệt mỏi nói tiếp: "An Vũ Mộng, bà hãy thôi ngay việc lừa mình dối người đi, ban đầu tôi không nhìn ra được nhưng mưu tính độc ác đó của bà là vì bà là vợ tôi, tôi không muốn nghĩ xấu về bà, nhưng khi Thịnh Vũ Khanh đâm thủng tầng giấy cửa sổ kia thì tất cả mọi người đã nhìn rất rõ cái ý nghĩ khiến người ta phải ghê tởm đó của bà.

Tất cả đều đã bại lộ dưới ánh mắt trời rồi, giờ bà có dùng mấy cái mồm để bao biện cho hành động của mình thì cũng chẳng có ai tin nổi nữa đâu!"
“Em không có, em không có, em thật sự không có mà, anh Đạo, anh tin em đi!" An Vũ Mộng khóc lóc nói: "Em không biết Ôn An An lại là đứa hư đốn như vậy, em giúp nó, nó lại tính kế con trai em, em thật sự là vì thương cảm cho số phận của nó, thật lòng muốn giúp đỡ nó thôi."
“Thương cảm cho nó sao? Thật lòng muốn giúp đỡ nó sao?" Ôn Minh Đạo cười khẩy một tiếng, nói tiếp: "An Vũ Mộng, lời bà nói ra, bản thân bà liệu có tin nổi không? Bà và Ôn An An không có quan hệ gì đặc biệt, tình cảm giữa bà và Ôn An An trước giờ chỉ đơn giản là quan hệ vai vế, chẳng có chuyện hay sự kiện gì để hâm nóng tình cảm của bà và nó bỗng trở nên sâu đậm hơn cả.

Tại sao anh hai không nói sẽ nuôi dưỡng Ôn An An, chị dâu thứ cũng không nói sẽ đưa Ôn An An về nhà, mà bà lại phải nhảy ra, nhất quyết không thuận theo mọi người phải đưa Ôn An An về nhà chúng ta bằng được?"
“Em thấy cô ta đáng thương, hơn nữa việc nuôi thêm một người nữa trong nhà chúng ta cũng đâu phải là khó khăn quá, vậy nên em mới mang nó về nhà." An Vũ Mộng khóc lóc vọt tới trước mặt Ôn Minh Đạo, bà ta bắt lấy cánh tay chồng, nói: "Anh Đạo, anh tin em đi, em không xấu như những gì anh nghĩ đâu, mọi chuyện không hề phức tạp như vậy mà.

Thật sự em chỉ là nhất thời mềm lòng, thấy hoàn cảnh của Ôn An An đáng thương, muốn dang tay giúp đỡ cô ta một lần, em thật tình không có ý nhằm vào chị dâu đâu, anh tin em đi, tin em đi mà!"
“Tôi không tin bà, anh cả, chị dâu và cả đám nhóc Huyền Dương cũng sẽ chẳng ai tin bà đâu." Ôn Minh Đạo hất tay bà ta ra, lạnh lùng nói: "Nếu bà không muốn Huyền Thái và Huyền An sau này thành người lạ với chi trưởng thì hãy đồng ý ly hôn ngay đi, nếu bà rời khỏi nhà họ Ôn thì sau này chi trưởng và chi thứ ba vẫn sẽ là người một nhà với nhau.

Còn nếu bà vẫn tiếp tục sống chết đòi ở lại nhà họ Ôn thì quan hệ giữa chi trưởng và chi thứ ba sẽ ngày càng xa cách, năng lực của Huyền Thái và Huyền An chắc bà cũng rõ rồi.


Nếu không có chi trưởng giúp đỡ thì tương lai của Huyền Thái và Huyền An thế nào bà cũng đã rõ.

Nếu bà còn muốn đám nhóc Huyền Dương coi Huyền Thái, Huyền An là em trai thì làm ơn hãy ký tên lên tờ giấy ly hôn này đi, sau đó hãy rời khỏi nhà họ Ôn, tránh xa anh cả, chị dâu và nhóm cháu trai tôi càng xa càng tốt!"
“Không! Không!” An Vũ Mộng khóc lóc gào rống lên: "Ôn Minh Đạo, anh nói bậy! Chẳng lẽ anh và tôi ly hôn, Huyền Thái và Huyền An vẫn còn mặt mũi nhìn đời sao? Em và anh ly hôn, Huyền Thái và Huyền An sẽ có một người mẹ đã qua một đời chồng! Sau này anh lại cưới một cô vợ trẻ tuổi khác về, rồi sinh hạ một đứa con nữa, có mẹ kế thì có cha dượng, vậy thì hai đứa con tôi còn đất dung thân ở nhà họ Ôn này nữa sao?"
Bà ta khóc lóc vọt tới chỗ Ôn Huyền Thái, bắt lấy cánh tay con trai lay lay nói: "Huyền Thái, con mau khuyên nhủ bố con đi, bảo bố con đừng ly hôn với mẹ, con và Huyền An đã lớn như vậy rồi, cũng đã đến lúc hai đứa phải cưới vợ sinh con, nếu giờ mẹ và bố con ly hôn thì mọi người sẽ đồn thổi gì về nhà chúng ta chứ, họ sẽ nói gì về con và Huyền An đây? Mẹ không ly hôn đâu, có chết mẹ cũng không ly hôn!"
Hàng lông mày của Ôn Huyền Thái nheo chặt lại, anh ta nhìn về phía Ôn Minh Đạo nói: "Bố..."
Có nằm mơ anh ta cũng chưa từng mơ sẽ có một ngày bố anh ta đột nhiên nói muốn ly hôn với mẹ.

Anh ta biết, giữa bố mẹ anh ta đã sớm không còn tình cảm với nhau nữa rồi.

Mẹ anh ta làm việc càng ngày càng không ra gì, bố anh ta cũng dần không quen nhìn thái độ xử sự làm người của mẹ, dù mẹ có làm cái gì thì bố cũng luôn dùng ánh mắt chán ghét để soi mói, tình yêu mà ông dành cho mẹ cũng càng ngày càng ít đi, và thay vào đó, sự chán ghét lại càng ngày càng nhiều hơn.

Nhưng dù vậy anh ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bố anh ta muốn ly hôn với mẹ.


Dù gì thì bố mẹ anh ta cũng không còn trẻ nữa, người bằng tuổi bố mẹ anh ta ai nấy đều có vợ có chồng hết cả rồi, giống như bác trai và bác dâu cả của anh ta vậy, sống với nhau từng ấy năm mà vẫn yêu thương gắn bó keo sơn, ngọt ngào với nhau đấy thôi.

Tới độ tuổi của bố mẹ anh ta, còn mấy người muốn ly hôn đâu chứ?
Miễn là cuộc sống có thể tiếp diễn, thì chẳng phải họ vẫn còn cơ hội hàn gắn hay sao?
Anh ta muốn khuyên bố mình đừng ly hôn với mẹ, nhưng anh ta mới chỉ hô lên một tiếng "Bố" thì đã bị Ôn Minh Đạo cắt ngang lời: "Con không cần phải nói gì cả, đây là quyết định sau khi bố đã nghĩ sâu tính kỹ đủ đường rồi.

Thực ra thì bố đã muốn ly hôn với mẹ con từ rất lâu rồi, cũng vì nghĩ cho các con nên bố mới nhịn, nhưng ngày hôm nay, bố không thể nhịn nổi nữa.

Bố nhẫn nhịn nhìn bà ta chê cười người khác, bố nhẫn nhịn khi bà ta coi chuyện buồn của người ta là trò vui của mình.

Nhưng bố không thể nhịn nổi việc bà ta cười nhạo anh trai bố, bố không nhịn nổi việc bà ta xem nhà anh trai bố như trò cười của bà ta! Tim bà ta đã thối đen đến mức nào mới có suy nghĩ độc ác phải cắm con dao nhỏ lên miệng vết thương của anh cả chị dâu bằng được như vậy chứ? Giờ chỉ cần nghĩ đến việc người phụ nữ chung chăn gối với mình là một người độc ác, mưu mô như vậy là bố đã ghê tởm đến tận não rồi, bố không thể nhịn thêm một ngày nào nữa!"
Nghe Ôn Minh Đạo vô tình phê phán, An Vũ Mộng đứng chết lặng một chỗ.

Đến bây giờ bà ta mới biết, trong cảm nhận của chồng bà ta, hình tượng bà ta lại xấu xí bẩn thỉu đến mức thảm hại thế này..